Dịch: An Linh
Các môn buổi chiều Kiều Lam tương đối thả lỏng nhưng cũng chỉ là tương đối thôi.
Hai môn Chính trị và Lịch sử cũng xem như là thế mạnh của Kiều Lam, nhưng vốn ban đầu là bài thi 100 điểm mà về sau đổi thành 150 điểm. Thang điểm mỗi câu hỏi đều cao khiến người khác lo sợ, hơn nữa đề ra cũng rất mơ hồ, nhất là lịch sử, Kiều Lam rất muốn tặng cho vị giáo viên ra đề hai chữ.
Tuyệt – vời.
Một câu trắc nghiệm có bốn đáp án, xem câu A cảm thấy đáp án là A, nhìn sang câu B lại thấy B cũng đúng.
Chỉ trong chốc lát thì hoàn toàn không thể nhìn ra câu trả lời chính xác, bốn đáp án nếu nhìn riêng từng cái một thậm chí là đặt vào trong câu hỏi thì cảm thấy cái nào cũng đều đúng.
Có đến hai câu như vậy, Kiều Lam cảm thấy giống như mình đang tìm điểm khác nhau chứ không phải thi Lịch sử.
Một ngày cũng trôi qua, bốn đợt thi khiến đám học sinh muốn tróc mất một lớp da.
Kiều Lam rất mừng vì đã xin nghỉ phép nên tối nay không cần đến nhà hàng, phải giữ sức để ngày mai thi tiếp. Lúc về lại lớp lấy sách, đi ra thì tình cờ gặp Bùi Ninh, cậu ấy kéo cô lại hỏi làm bài thế nào.
Không đợi Kiều Lam mở miệng Bùi Ninh đã khóc ra trước.
“Cmn cái đề Vật lí này, tôi muốn khóc quá, môn Anh ngày mai tôi cũng muốn chết.
Bùi Ninh khóc rồi, Kiều Lam càng vui vẻ.
Ngay cả Bùi Ninh cũng khóc lóc vì đề Vật lí quá khó cho nên lần này Kiều Lam cảm thấy mình cũng không hẳn là quá kém
Bùi Ninh gào lên hai tiếng rồi đột nhiên nghẹn lại, nháy nháy mắt chỉ ra ngoài cửa.
“Người đó, đang chờ cậu hả?”
Kiều Lam quay đầu nhìn lại, xe lăn của Đàm Mặc ở trước cửa, cậu đang đưa lưng về phía cô nhìn hành lang bên ngoài.
Kiều Lam vội vàng cầm sách đi ra.
“Đàm Mặc hôm nay tớ không đến nhà hàng”
Kiều Lam nói để Đàm Mặc đỡ phải mất công chạy đến.
Dứt lời, Kiều Lam hơi ngừng lại. Thật ra cô muốn nói sau này cậu đừng đến nữa hoặc là nói không cần ngày nào cũng phải đến như vậy.
Cho dù nhà Đàm Mặc không thiếu tiền nhưng cứ trút tiền mỗi ngày như thế này cũng không phải cách. Kiều Lam cảm thấy lương tâm của cô không cho phép, không thể vì Đàm Mặc có tiền mà nghĩ rằng việc Đàm Mặc cho cô tiền là chuyện đương nhiên được
Hơn nữa, mặc dù nói nhà hàng có rất nhiều món nhưng Đàm Mặc cũng đã ăn gần hai tháng.
Hai tháng, cho dù thực đơn có phong phú đến đâu cũng ăn đi ăn lại nhiều rồi.
Cũng đã ăn đến phát ngấy rồi.
Nhưng không biết vì sao Kiều Lam cảm thấy tâm trạng Đàm Mặc lúc này không được tốt lắm, trong lòng suy đoán có lẽ vì buổi chiều không thi tốt hay một nguyên nhân nào khác. Nếu không thì đợi qua một thời gian lại nói chuyện với Đàm Mặc sau.
Nhìn Bác Trần trực tiếp đến đón Đàm Mặc, Kiều Lam lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Không cần đến nhà hàng nên hôm nay Kiều Lam về nhà rất sớm, đi được một đoạn thì nghe thấy đằng sau có người gọi cô.
Vừa quay đầu đã thấy Kiều Lộ.
Lúc nhìn thấy Kiều Lộ, Kiều Lam cảm thấy không có gì để nói nên không muốn để ý cô ta, xoay người đi tiếp.
Kiều Lộ bực bội đuổi tới.
“Tôi gọi cô đấy không nghe thấy à, bộ mẹ cô không dạy phép lịch sự hả?”
Kiều Lam liếc mắt nhìn Kiều Lộ.
“Cô gọi tôi thì tôi phải đáp lại hả, cô là ai mà muốn tôi phải nghe lời.”
Kiều Lộ là một “cô gái ngoan” nên sẽ không cãi nhau, bị Kiều Lam chắn đường liền hừ lạnh một tiếng.
“Cô cứ đắc ý đi, đợi đến lúc có thành tích tôi xem cô đắc ý kiểu gì.”
Kiều Lam ngạc nhiên, “Làm sao, cô muốn thách thức hạng nhất khối à?”
“Cô!”
Vẫn còn mặt mũi mà nhắc đến.
Hạng nhất quay cóp thì có, thật còn tự cho mình nhất khối cơ đấy.
Bài thi lần này là mua về từ trung học XX hơn nữa là bài thi mới ra, chắc chắn sẽ không có đáp án cho Kiều Lam chép lại
Cô chờ xem xem lần này Kiều Lam làm thế nào từ đứng nhất khối mà về lại vị trí đếm ngược từ dưới lên.
Chỉ cần nghĩ như vậy lại không bực bội nữa, vẻ mặt đợi xem cô ta bị đẹp mặt rồi hất đuôi tóc bỏ đi.
Về đến nhà, Kiều Lam ôn tập đơn giản một lúc đến 10 giờ là lên giường đi ngủ. Dù sao môn thi khó nhất cũng thi xong rồi, ngày mai có khó hơn nữa cũng không bằng được hôm nay.
Ngày thứ hai, những môn thi hôm nay cũng không có môn nào Kiều Lam học kém, nhất là Địa lí, Ngữ văn, Anh văn đều là những môn thế mạnh của Kiều Lam.
Môn cuối của chiều nay là Ngữ văn, thời gian thi là hai tiếng rưỡi nên thi xong môn cuối cùng đã là 6 giờ chiều.
Không để ý đến các bạn học đang đối chiếu đáp án, Kiều Lam đeo cặp lên là chạy ra ngoài. Nhà hàng có thể xin nghỉ phép nhưng không thể đi trễ, đi trễ phạt tiền còn nhiều hơn.
Chạy thẳng đến cổng trường, bên cạnh có chiếc ô tô đang bấm còi Kiều Lam theo phản xạ quay đầu lại, Bác Trần chậm rãi hạ cửa xe xuống, cười híp mắt nói: “Đến nhà hàng à cháu? Cùng đi đi.”
Qua cửa kính xe, Kiều Lam nhìn thấy Đàm Mặc đang ngồi ở ghế sau khuất trong góc tối, lại nhìn thời gian rồi mở cửa xe ngồi vào.
“Cháu cảm ơn ạ.”
“Cảm ơn cái gì.”
Bác Trần mặt đầy ý cười, nhìn qua Đàm Mặc.
“Tiện đường.”
Tâm trạng của bác Trần gần đây rất tốt.
Đàm Mặc còn chủ động nói với ông muốn tham gia chương trình học phổ thông để đi thi, bác Trần vui mừng gần như muốn khóc. Ông ở phía sau xem xét Kiều Lam một chút, biết được hoàn cảnh của cô gái nhỏ này tuy không tốt nhưng thành tích rất đáng ngạc nhiên.
Bác Trần nghĩ là có thể ông đã đoán ra được điều gì rồi, chỉ là không dám hỏi Đàm Mặc.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến hảo cảm của bác Trần với Kiều Lam đã tăng thêm một bậc.
Đây là lần thứ hai Kiều Lam ngồi xe bác Trần, nhưng lần trước không có Đàm Mặc.
Kiều Lam xoay lại nhìn Đàm Mặc, dù sao cũng vừa thi xong, thuận miệng hỏi cậu ấy hôm nay làm bài thế nào.
Mới chớp mắt, môi của Đàm Mặc càng mím chặt hơn.
Kiều Lam: ? ? ?
Sao vậy, là do thi không được
Không làm bài tốt.
Môn cuối là Ngữ văn.
Đàm