Dịch: Xiaoxin
Nhưng vừa kết thúc chuyện này, họ lại nhớ đến vấn đề thường ngày vẫn chưa được giải đáp. Ai là người đẹp nhất khối 10?
Mà cái người trong chủ đề nói chuyện của mọi người, Tống Dao đang đỏ mặt liếc qua Trần Diệu Dương. Sau đó bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm gọi Tống Dao là vì chuyện liên hoan đêm Giáng sinh.
Hằng năm, trường THPT trực thuộc đại học sẽ tổ chức buổi tiệc tối Giáng sinh. Mỗi một lớp của một khối sẽ chuẩn bị một tiết mục và chọn ra phần trình diễn xuất sắc nhất. Đến đêm Bình an thì biểu diễn trước toàn trường cho tất cả học sinh.
Giáo viên chủ nhiệm gọi Tống Dao ra ngoài là muốn cô ấy chuẩn bị tiết mục cho lớp 13.
Tống Dao chơi piano rất giỏi.
Ai ai cũng muốn được một lần nổi bật dưới ánh đèn sân khấu.
Các bạn nữ trong lớp rất ghen tị, nhưng họ không nói ra. Đối với nữ sinh như Đường Thi Lộ mà nói, bọn cô có thể châm biếm chuyện học kém của cô ta. Nhưng đối với Tống Dao, bọn cô tìm không ra được điểm nào không tốt của cô ấy cả.
Xinh đẹp, lại đa tài đa nghệ, học tập xuất sắc, tính cách cũng tốt nốt.
Nếu nói về khuyết điểm của Tống Dao chắc chỉ có về vóc dáng của cô ấy. Tống Dao thuộc người có tầm vóc nhỏ nhắn, nhìn vào không chỉ thấy xinh đẹp mà còn đáng yêu.
Học sinh lớp 10 không có tiết tự học buổi tối, cho nên buổi tối liên hoan bắt buộc toàn bộ phải tham gia. Đương nhiên là ngoại trừ Đàm Mặc.
Trong mắt mọi người, Đàm Mặc luôn luôn có đặc cách.
Mỗi ngày, cậu ấy có quyền được đến trễ, cũng có thể tùy tiện nghỉ học. Thậm chí lên lớp không cần nghe giảng, cho nên Đàm Mặc có thể không đến buổi liên hoan.
Kiều Lam quay xuống hỏi Đàm Mặc có sắp xếp gì cho đêm Giáng Sinh không.
Đàm Mặc suy nghĩ có khi đến hôm đó có thể bố sẽ dẫn cậu đến nhà bên kia. Sau đó thì ăn cơm tối với vợ và con gái của ông ấy, anh không hề thích họ một chút nào hết.
Đêm Giáng Sinh, Đàm Mặc thấy ở nhà đọc sách còn thích hơn.
Vì thế Đàm Mặc trả lời: “Không có.”
“Vậy thì là không rồi.” Kiều Lam nói
“Hôm đó tụi mình đi xem chương trình Giáng Sinh của trường tổ chức đi.”
Đàm Mặc không chút nghĩ ngợi liền từ chối. Toàn khối 10 có ba mươi lớp, có hơn ngàn học sinh chen lấn nhau trong một chỗ như vậy. Đàm Mặc thấy đó quả thực là một sự tra tấn đối với cậu.
“Được rồi.”
Kiều Lam hơi thất vọng, nhưng đây cũng