Dịch: Tyty
Buổi tiệc đêm Giáng Sinh đã xóa bỏ hết áp lực khẩn trương của học sinh khi phải sắp thi cuối kỳ. Đến hơn 10 giờ tối chương trình kết thúc, mọi người mang ghế về lại lớp học, trên miệng ai ai cũng bàn luận về tiết mục tối hôm nay của một bạn học nổi tiếng biểu diễn .
Kiều Lam không yên lòng, cẩn thận tránh trong đám người sờ túi áo quần.
Cô đưa cho Đàm Mặc một trái táo, Đàm Mặc cũng đưa cho cô một trái táo, một trái táo bỏng hết cả tay.
Kiều Lam vừa xách ghế về vừa suy nghĩ mình còn nợ Đàm Mặc gì nữa không nhưng mãi vẫn không ra.
Buổi tối về đến nhà, Kiều Lam thấy phòng mình mở toang cửa, còn bà cụ Kiều thì đang la lớn:
“Khóa cửa cả ngày lẫn đêm, trong đây có giấu cái gì mà không cho người biết hả?!”
Kiều Lam vốn muốn đem ngọc trụy giấu ở trong phòng nhưng bây giờ nhìn thấy phòng mìnhbị lật tung cả lên, trong nháy mắt cô liền rút ý nghĩ này lại.
(ngọc trụy : mặt dây chuyền bằng ngọc)
Cô cẩn thận giấu cái hộp nhỏ ở nơi bí ẩn nhất trong túi xách, kéo khóa lại rồi đặt ở trên tủ đầu giường.
Ngày hôm nay tới trường đúng vào lễ Giáng Sinh, đám học sinh vui sướng như chưa từng thấy, không khí này có lẽ đến khi sau kì nghỉ tết Nguyên đán mới thu liễm lại được.
Nhất là lớp 10.
Giờ từ học Ngữ văn đã sớm trở thành giờ chủ nhiệm, thầy giáo đứng ở trên tận tình nhắc nhở học sinh hồi tâm lại, chỉ còn lại mười ngày là tới kỳ thi cuối cùng của học kỳ này, trên miệng đám học sinh đáp thì đã rõ, nhưng khi chủ nhiệm vừa đi thì sáp lại nói chuyện, có người còn lén sử dụng điện thoại di động.
Trường THPT trực thuộc đại học không cho phép học sinh sử dụng điện thoại di động trong trường, nhưng bên trên có quy định thì bên dưới có đối sách. Hơn phân nửa học sinh trong lớp mang theo điện thoại mỗi ngày đều phải trốn giám thị và chủ nhiệm lớp.
Sau đêm Giáng Sinh hôm qua, tuyết rơi cả một đêm, sáng hôm sau đến trường là một mảnh trắng xóa.
Tiết tự học kết thúc, đám học sinh không nhịn được vọt ra khỏi lớp học chơi trò ném tuyết, may mắn nhất là lớp 13 ở lầu một.
Học sinh chạy nháo nhào ra khỏi lớp, chỉ còn lại mấy người ngồi tại chỗ. Trong đó người thì đọc sách, có người thì lén chơi điện thoại, còn Kiều Lam thì nhân lúc yên tĩnh lấy bài tập ra làm. Từ lúc vào học cho đến khi thấy Đàm Mặc tới, cô mới nhấc mí mắt lên tiếng chào hỏi.
Miền Bắc đã bắt đầu vào đông nên bên ngoài lớp học rất lạnh, Kiều Lam phải mặc quần áo dày thật dày nhưng trên người Đàm Mặc vẫn là quần áo đơn bạc. Kiều Lam cảm thấy được cậu từ bên ngoài đi vào, rồi đến lúc ngồi vào chỗ thì người đã rùng mình thấm lạnh.
Kiều Lam cúi đầu nhìn tay cậu đặt trên xe lăn, vì không mang bao tay nên hai tay còn tái nhợt hơn bình thường.
Đàm Mặc ngẩng đầu thì thấy Kiều Lam đang nhìn chằm chằm tay cậu, theo bản năng cậu muốn rút tay lại, chưa kịp rút lại mà Kiều Lam đã lên tiếng hỏi.
“Cậu mặc như vậy không cảm thấy lạnh sao?”
Đàm Mặc lắc đầu, “Không lạnh.”
Cậu thật sự không lạnh, cậu cảm nhận được nắng và gió nhưng không cảm giác được lạnh và nóng, bác Trần luôn muốn cậu mặc quần áo dày một chút, mà quần áo dày mặc trên người thì có cảm giác vải của nó đè ép lên da, loại cảm giác này khiến cậu khó mà chấp nhận được.
Ngón tay cậu quả thật cóng đến cứng ngắc rồi.
Cậu có thói quen nói chuyện là luôn nhìn vào đối phương. Lúc trước, có nhiều người cảm thấy cậu như vậy rất quái dị, còn đối với Kiều Lam, cô không hề có cảm giác như bọn họ. Đàm Mặc cứ nhìn cô như vậy mà nói chuyện, tầm mắt cậu vô thức rơi vào trên cổ Kiều Lam.
Trống rỗng, không có gì.
Đàm Mặc không nói.
Cái nhìn trực tiếp của cậu khiến Kiều Lam có chút sửng sốt, theo tầm mắt của Đàm Mặc thì lúc này mới phát hiện Đàm Mặc đang nhìn cổ mình, sau hai giây mới phản ứng lại, vội vàng giải thích
“Tớ sợ bị làm hư, cho nên mới không đeo.”
Vừa dứt lời là cô mở túi xách, nhẹ nhàng lấy ra một hộp nhỏ.
Mở hộp ra, ngọc trụy tinh xảo, trong suốt được đặt ngay ngắn trong hộp nhung nhỏ.
Đàm Mặc nhìn Kiều Lam lấy hộp ra từ trong túi xách, sau đó đột nhiên vươn tay lấy cái hộp.
Lấy ngọc trụy từ trong hộp rồi lại lấy dây đỏ từ đáy ra hộp ra, xâu chuỗi ngọc trụy với dây đưa Kiều Lam.
Kiều Lam ngẩn người vội giải thích.
“Tớ mỗi ngày đều phải đi làm, không cẩn thận đụng phải sẽ rất xấu đó.”
“Không sao”
Tay Đàm Mặc vẫn giữ nguyên, chỉ là hơi nhích lên một chút.
“Đeo lên.”
Kiều Lam nhìn ngọc trụy trên tay thiếu niên hồi lâu, sau đó nhìn qua gương mặt thiếu niên trước mặt, đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền đeo lên trên cổ.
Thiếu niên vừa khẩn trương lại cố chấp, cuối cùng cũng từ từ ôn hòa lại, có chút buồn cười nhưng không biết làm sao cười, môi chỉ hơi nhếch lên một đường cong kỳ lạ.
Kiều Lam không đeo khiến trong lòng Đàm Mặc có chút lo lắng, có phải Kiều Lam không thích hay không.
Kiều Lam đưa tay ra sau lưng đeo sợi dây đỏ lên trên cổ, tay cô không có sức nên sợ đang làm nói lại rơi xuống. Ngẩng đầu lên nhìn trái phải một chút, trong lớp chỉ có năm sáu người, Bùi Ninh ngồi gần đó có tính cách hướng nội nên không đi chơi, cô chần chừ nói.
“Nếu không để tớ về nhà đeo đi.”
Đàm Mặc vẫn nhìn cô và không nói lời nào.
Kiều Lam không còn cách nào, chỉ có thể quay đầu nói với Đàm Mặc.
“Vậy cậu đeo lên giúp tớ, tự tay tớ làm sợ không đeo được.”
Nội tâm Đàm Mặc vừa bình tĩnh lại, bỗng nhiên có một giọng nói làm cậu nhất thời không kịp phản ứng.
Giúp. . . Giúp cái gì. . . Giúp Kiều Lam đeo dây chuyền đỏ sao. . .
Ngón tay không nhịn được rung lên, đưa về phía trước chần chừ rồi lại rút tay đi.
Cậu không dám.
Mọi người đều đã ra bên ngoài chơi, trong lớp chỉ còn năm sáu người làm chuyện riêng của mình, Bùi Ninh ngồi gần đó như cảm giác được gì, theo bản năng nhìn về phía Kiều Lam với Đàm Mặc, ngây ngốc thật lâu rồi mở miệng hỏi thử.
“Cần mình giúp một tay không?”
Đàm Mặc đưa tay ra, ngón tay nắm chặt sợi dây chuyền đỏ.
"Không cần."
Kiều Lam vội hạ người xuống để Đàm Mặc dễ đeo.
Bùi Ninh mặt ngơ ngác quay người lại nhưng lại không nhịn được nhìn thêm lần nữa.
Chỉ là đeo dây giúp mà biểu tình Đàm Mặc có chút nghiêm trọng khiến người khác cũng khẩn trương theo, rất sợ cậu cầm không cẩn thận mà làm rớt xuống.
Đàm Mặc quả thật rất khẩn trương.
Khoảng thời gian ngồi cùng bàn, bọn họ cũng có trao đổi bài với nhau. Kiều Lam kêu Đàm Mặc gọi cô dậy khi cô ngủ gật, Đàm Mặc cảm thấy như vậy đã rất gần rồi, nhưng bây giờ có vẻ như càng gần hơn.
Ngón tay lạnh như băng của Đàm Mặc cầm sợi dây chuyền đỏ có chút không yên, đầu ngón tay vô tình đụng phải làn da ấm áp của Kiều Lam lại khẽ run lên.
Kiều Lam cảm giác được ngón tay lạnh như băng run run