“Thôi bỏ đi, ông đây rộng lượng, không tính toán với nhóc!” Lục Cẩm Xuyên tức giận một lúc rồi cũng tự mình nguôi giận.
“Anh hai, anh cứ tự xưng là ông, là bởi vì anh già sao?”Giang Chỉ mặt đầy tò mò.
“Ai tự xưng là ông chứ? ” Lục Cẩm Xuyên đột nhiên phản ứng lại: “Giang Tiểu Chỉ, nhóc!”Lục Cẩm Xuyên lần này tức giận thật rồi, anh bỏ Giang Chỉ ở đằng sau, chân sải dài đi trước.
“Anh hai, anh hai, anhhhhh!” Giang Chỉ ở sau lưng không ngừng gọi Lục Cẩm Xuyên.
“Có chuyện gì?” Nghe thấy tiếng cô nhóc réo gọi mình, Lục Cẩm Xuyên dừng lại, không tình nguyện quay đầu.
“Anh hai, chân em đau!” Giang Chỉ xấu hổ cúi đầu.
“Nhóc bị gì vậy?” Lục Cẩm Xuyên mặt biến sắc.
“Vừa nãy không cẩn thận va vào đá.
”Nghe thấy Giang Chỉ nói chân bị đau, Lục Cẩm Xuyên lập tức cởi giày cô bé ra, thấy có chút đỏ, lúc này mới yên tâm.
Nhưng mặt vẫn khó chịu nói: “Sao lại không cẩn thận thế chứ! Chân thế này còn không chịu bị nói chân ngắn.
”“Hứ, em vẫn còn cao được nữa đó, anh hai còn nói Chỉ Chỉ chân ngắn là Chỉ Chỉ giận anh hai luôn”.
Giang Chỉ cảm thấy anh hai đang kỳ thị cô bé.
Lục Cẩm Xuyên cũng bắt chước cô bé hừ hừ hai tiếng, sau đó ngồi xổm xuống vỗ vào bả vai mình.
“Lên đi, anh cõng nhóc!”“Hay là thôi đi anh.
” Giang Chỉ xấu hổ.
“Cho dù anh hai thành ông già thì cũng cõng nổi nhóc.
Lên lẹ đi.
”Lục Cẩm Xuyên không cho phép cô bé từ chối.
Cánh tay Giang Chỉ ôm chặt lấy cổ Lục Cẩm Xuyên, trên môi nở nụ cười xán lạn: “Cảm ơn anh hai!”“Hừ, mai mốt bớt chọc tức anh là được!”Trở về phòng, Lục Cẩm Xuyên bôi thuốc cho cô bé mới yên tâm.
Vừa bôi thuốc cho Giang Chỉ xong, lại nghe thấy âm thanh từ phòng ngoài truyền tới!Lục Cẩm Xuyên mở cửa, nhìn thấy một thằng nhóc đứng ở cửa!Lâm Diệp thấy Lục Cẩm Xuyên vội vàng hỏi: “Chú Lục, cháu nghe thấy em gái tiên nữ bị thương, cháu mang ít thuốc trị thương qua đây!”Lục Cẩm Xuyên thấy tên nhóc xum xoe thì nét mặt rất không vui!Lâm Sinh Chi đi cùng với Lâm Diệp, nhìn thấy Lục Cẩm Xuyên bèn cười ngại ngùng.
Lục Cẩm Xuyên xua tay từ chối:“Không có chuyện gì đâu, tôi bôi thuốc cho con bé rồi! Làm phiền mọi người tới đây quá.
” Lục Cẩm Xuyên