“Không được mắng anh hai!” Giang Chỉ chạy lại ngăn cản Từ Nghệ.
Từ Nghệ đang mắng người cũng phải tạm dừng, chần chờ một lúc mới nói: “Anh hai?”“Đúng đó, thấy không, mặt tụi em giống nhau như đúc, cam đoan không phải hàng giả.
”Lục Cẩm Xuyên ghé sát mặt vào mặt Giang Chỉ, cười hắc hắc!Thấy dáng vẻ không đứng đắn của Lục Cẩm Xuyên, Từ Nghệ thật sự rất muốn đấm hắn một cái, nhưng cuối cùng lại chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, Lục Cẩm Xuyên, cậu giỏi đó!”Từ Nghệ lại quay sang nhìn Giang Chỉ, lúc này cô thay đổi vẻ mặt: “Em đừng sợ, chị là đồng nghiệp của anh hai em, vừa rồi chỉ là giỡn thôi.
”Nhìn vẻ mặt cảnh giác của cô bé, Lục Cẩm Xuyên cười xoa đầu Giang Chỉ: “Không sao đâu, nhóc tự đi chơi đi.
”Giang Chỉ nhìn chị quản lý hết lần này tới lần khác, cô bé chớp chớp mắt, sau đó lại dặn dò Lục Cẩm Xuyên như bà cụ non: “Vậy anh hai ngoan nha, đừng chọc chị đó giận nữa!’Lục Cẩm Xuyên:! “Cậu nhìn cậu đi, còn không nghe lời bằng một cô nhóc.
”Quản lý Từ Nghệ trừng mắt liếc Lục Cẩm Xuyên, lại nhìn cái đầu như ổ gà của cô bé: “Lại đây chị chải tóc cho xinh nhé, có được không nè?”“Cảm ơn chị ạ.
” Chải tóc xong, Giang Chỉ cực kỳ vui vẻ quay về phòng ngủ.
“Cô nhóc đó là như thế nào?” Từ Nghệ lúc này mới hỏi Lục Cẩm Xuyên.
“Con của ông già, em nhặt nó về!” Lục Cẩm Xuyên nói một cách lơ đãng.
Từ Nghệ nghe õng cũng không biết có nên nói, trong hai cha con này ai đáng tin hơn ai, chỉ nói một câu: “Không được bắt nạt cô bé!”“Em bắt nạt nó lúc nào chứ?”Lục Cẩm Xuyên bất mãn đáp trả, Từ Nghệ liếc mắt đánh giá Lục Cẩm Xuyên, đương nhiên không tin anh là người đáng tin cậy.
“Vậy sau này cô bé ở chỗ cậu hả?”Vừa nghe Từ Nghệ nói xong, vẻ mặt Lục Cẩm Xuyên trở nên bực bội: “Lục Kiến Hành không biết chạy ra nước ngoài lêu lổng ở đâu rồi, điện thoại không gọi được, mẹ của con bé cũng qua đời rồi, coi như là em rộng lòng từ bi vậy!”Từ Nghệ còn muốn nói tiếp, lúc này điện thoại đổ chuông, cô nghe máy: “Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi về ngay đây!”Từ Nghệ cất điện thoại, nhìn người nào đó vẻ