Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 31


trước sau

Gần đây, Diệp Công Quán có một việc vui. Diệp gia Đại thiếu gia - Diệp Dịch Tu đã đi du học về.

Đại bá mẫu muốn Diệp Dịch Tu ở lại trong nước, nàng cảm thấy Đại học Yến Kinh gì đó cũng đã đủ rồi, nhưng Diệp Dịch Tu lại đi học Đại học Oxford. Hài tử nhà mình có lý tưởng, cũng không thể ngăn cản hắn.

Mỗi lần trở về, Diệp Dịch Tu đều sẽ mang rất nhiều lễ vật. Tuy hiện tại Thượng Hải có thật nhiều đồ chơi mới mẻ, nhưng đồ vật mang về từ nước Anh giống như được mạ vàng vậy, vô cùng khiến người tò mò.

Diệp Dịch Tu đã tốt nghiệp Đại học Oxford. Bá phụ bá mẫu đi chơi ở nước Anh một chuyến, thuận tiện mang theo hắn về.

Diệp Dịch Tu chính là tên muội khống* vô địch, hôm qua vừa mới về nước, hôm nay liền tới chơi với Diệp Sở.

*muội khống: Vô cùng yêu thương, cưng chiều em gái, lấy em gái làm chủ.

Diệp Sở đã nhận được điện thoại, lần này sớm ở phòng khách chờ Diệp Dịch Tu đến.

Một người cao lớn, tuấn nhã đi đến, đuôi mắt hắn hơi hất lên, lông mi nồng đậm, hình môi cực kỳ đẹp, ngũ quan còn xinh đẹp hơn nữ hài vài phần.

Đây là đường ca* của Diệp Sở - Diệp Dịch Tu.

*đường ca: Anh họ bên nội.

Diệp Sở cười đứng lên: "Đường ca!"

Trên mặt Diệp Dịch Tu mang ý cười: "A Sở."

Đôi mắt Diệp Sở không cẩn thận liếc đến phía sau Diệp Dịch Tu, giật mình. Nàng chỉ đống đồ vật chồng chất như núi ở phía sau, quay đầu nhìn về phía Diệp Dịch Tu: "Đường ca, những thứ này từ đâu ra vậy?"

Diệp Dịch Tu nhanh chóng quay đầu lại: "Muội không nói ta liền quên mất, mấy thứ này đều là quà ta mang từ nước Anh về cho muội, mau đến nhìn xem."

Đối với một kẻ từ nhỏ đã được dạy phải đối tốt với muội muội như Diệp Dịch Tu, đã thực hiện hoàn mỹ yêu cầu này, đừng nói hắn vô cùng yêu thương Diệp Sở nghe lời, đáng yêu, mỗi ngày mẫu thân của hắn cũng lải nhải muốn hắn đối xử tốt với Diệp Sở.

"Đây là hộp nhạc, sẽ phát ra ca nhạc dễ nghe."

"Đồng hồ quả quýt, muội cũng nên có một cái, thuận tiện nhìn thời gian, yên tâm, ta mua một cái nho nhỏ tinh xảo, vừa vặn thích hợp nữ hài tử dùng."

"Còn có mấy thỏi son này, nữ minh tinh nước ngoài đều dùng, tô lên trông thật xinh đẹp, muội muội của ta như thế nào cũng phải có một cái."

Chỉ cần Diệp Dịch Tu gặp chuyện của Diệp Sở, liền trở nên lải nhải, giống như thay đổi thành người khác vậy, triển lãm từng món quà một cho Diệp Sở xem.

"Đường ca, ca mua nhiều đồ như vậy sao được, không phải đại bá mẫu bảo ca đừng tiêu tiền loạn sao?" Diệp Sở ngăn lại bàn tay còn đang lấy quà của Diệp Dịch Tu.

Diệp Dịch Tu dừng một chút, kinh ngạc nhìn Diệp Sở: "A Sở, mấy năm không gặp, trí nhớ của muội đều không tốt lắm, mẫu thân nói là đừng tiêu tiền bừa bãi, đằng sau còn có nửa câu nữa."

"Nhớ rõ đem tiền dư thừa đều giữ lại, mua quà cho A Sở."

Diệp Dịch Tu bổ sung câu nói kế tiếp.

Diệp Sở há miệng thở dốc, vậy mà không thể phản bác, trước giờ đại bá mẫu và đường ca đều sủng nàng, bất công đến không có biên giới.

"Đường ca, ca đừng lấy nữa, trước ngồi xuống, uống chén nước đã. Ca vội vã đến đây, thở còn vội vàng đâu." Diệp Sở đau lòng, khiến Diệp Dịch Tu ngồi xuống.

Diệp Dịch Tu liên tục nói được, Diệp Sở nói gì hắn cũng nghe.

Nhưng không chờ Diệp Dịch Tu ngồi xuống bao lâu, liền lập tức đứng lên, trên mặt mang vài phần nôn nóng, hắn chỉ huy nha hoàn Hiểu Hà của Diệp Sở: "Mau mau mau, dọn tất cả lễ vật đến phòng của A Sở, một cái cũng không lưu."

Mọi người luống cuống tay chân, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

"A Sở, ta cũng không thể ở lâu, muội muội động một chút liền khóc của muội thật khiến ta đau đầu, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng." Diệp Dịch Tu vẫn luôn không thích Diệp Gia Nhu.

Diệp Sở nghẹn cười, vội vàng mở miệng: "Đường ca, ca có cần phải như chuột thấy mèo vậy không?"

Diệp Dịch Tu bị chế nhạo cũng không rảnh so đo với Diệp Sở. Theo hắn, vị muội muội kia thật sự khiến người phiền, cho dù làm cái gì, cũng giống như đã bị người khi dễ vậy.

Mẫu thân của hắn cũng thường xuyên nói, muội muội kia không phải người bớt lo, Diệp Sở đối xử với nàng tốt, nàng lại là cái bạch nhãn lang, nơi nơi ngáng chân Diệp Sở.

"Đúng rồi, muội muội của muội gọi là gì?" Diệp Dịch Tu nghi hoặc mà nhìn Diệp Sở.

Cuối cùng, Diệp Dịch Tu cũng không ở lại, mà nhanh chóng rời đi Diệp gia.

Nhưng Diệp Gia Nhu đã nghe tin mà đến sao có thể thả hắn đi đâu. Vì thế, thời điểm Diệp Dịch Tu sắp bước ra khỏi cửa Diệp gia, bị gọi lại.

"Đường ca." Thanh âm của Diệp Gia Nhu vang lên sau lưng. Đúng là âm hồn bất tán mà.

Diệp Dịch Tu giật mình, đưa lưng về phía Diệp Gia Nhu, vất cho Diệp Sở một ánh mắt, thật phiền.

Tuy Diệp Dịch Tu ở trước mặt Diệp Sở, là ca ca tốt không đàng hoàng, nhưng trước mặt người ngoài, Diệp Dịch Tu sẽ duy trì giáo dưỡng.

"Tam muội." Diệp Dịch Tu xoay người, cười ôn hòa với Diệp Gia Nhu.

Đừng trách hắn không gọi tên, bởi vì hắn căn bản không nhớ rõ người trước mắt gọi là gì.

Diệp Sở liếc Diệp Gia Nhu một cái, thấy hai mắt của nàng doanh doanh, vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Dịch Tu, một bộ muội muội tốt, vô cùng ngoan ngoãn.

Kỹ thuật diễn của nàng khôi phục thật nhanh. Diệp Sở bất động thanh sắc mà nhướng mày.

Diệp Gia Nhu giống như đã quên chuyện xấu phát sinh trước cổng Trung học Tín Lễ, da mặt của nàng dày như tường thành vậy, vẫn tiếp lắc lư trước mặt Diệp Sở.

Diệp Gia Nhu thẹn thùng vén tóc ra sau tai: "Đường ca, ca gọi muội là Gia Nhu được rồi."

Ngay từ khi Diệp Dịch Tu tới, Diệp Gia Nhu đã biết tin, nha hoàn nói Diệp Dịch Tu mang theo bao lớn bao nhỏ, nhất định là quà cho nàng và Diệp Sở.

Cho nên trước khi gặp mặt, nàng đã đặc biệt tỉ mỉ trang điểm.

"Đường ca, nghe nói ca mang không ít đồ chơi mới lạ từ nước Anh về, không biết muội có thể xem không?" Diệp Gia Nhu tò mò.

"Ngươi nói mấy thứ kia sao, kỳ thật đó là mẫu thân nhờ ta mang cho A Sở, hay là ta giúp ngươi hỏi một chút?" Diệp Dịch Tu giả bộ bừng tỉnh đại ngộ.

"Không cần, không cần." Diệp Gia Nhu sợ tới mức xua tay liên tục, nàng cũng không muốn chọc vào đại bá mẫu, trước giờ đại bá mẫu vẫn thích Diệp Sở, nhưng đối nàng lại mắt không phải mắt, mũi không phải mũi.

"Bởi vì đường ca mới vừa về nhà, ta đã chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật, đặt ở trong phòng, nếu là đường ca có thứ gì, chúng ta cũng có thể trao đổi một chút, trao đổi lễ vật, nghe qua liền rất đặc biệt, đúng không?"

Diệp Gia Nhu cũng muốn nhìn đồ chơi nhập khẩu một chút, chứ còn quà cho Diệp Dịch Tu, đến lúc đó nàng tùy tiện chọn một cái nàng không thích là được rồi.

Sắc mặt của Diệp Dịch Tu bỗng dưng trầm xuống dưới, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, dọa Diệp Gia Nhu nhảy dựng.

"Sau này muội muội đừng nói những lời như này. Giữa người nhà với nhau còn chia cái gì của ngươi, của ta, có quà gì tốt đâu?" Diệp Dịch Tu giáo dục Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu cảm thấy tức chết.

Quả nhiên họ Diệp không có một thứ tốt, trừ bỏ nàng.

"Đường ca, muội không có ý như vậy, ý muội là.." Diệp Gia Nhu còn muốn nỗ lực một chút.

Diệp Dịch Tu vươn tay, làm động tác ngăn lại: "Muội muội, ngươi nói như vậy ta càng đau lòng. Lâu không gặp như vậy, ngay cả nói chuyện mà ngươi cũng không nhanh nhẹn."

"Ai, hiện tại ta phải về nhà ngay lập tức, mẫu thân đang chờ ta về, nếu ngươi muốn đi cùng.." Diệp Dịch Tu kéo dài thanh tuyến.

Diệp Gia Nhu sợ tới mức lui ra sau một bước. Lúc này Diệp Gia Nhu lại không chiếm được cái gì tốt, chỉ có thể nhìn Diệp Dịch Tu và Diệp Sở rời đi.

Đưa Diệp Dịch Tu đến cửa, Diệp Sở mới nói: "Đường ca, buổi chiều muội và Điềm Điềm hẹn nhau đi xem điện ảnh, ăn trưa xong sẽ xuất phát rồi."

Vừa nghe đến tên Phó Điềm Điềm, biểu tình của Diệp Dịch Tu nháy mắt thay đổi.

"Vì sao A Sở muốn ra cửa đâu? Chúng ta đã lâu không gặp, cuối tuần vốn chỉ có hai ngày, vẫn là ta mang muội đi chơi bên ngoài đi."

"Mọi việc a, muốn chú ý thứ tự trước sau." Diệp Sở nói, "Muội và Điềm Điềm đã hẹn sớm rồi, không thể thất ước."

"Hay là đường ca đi xem điện ảnh với bọn muội đi."

Diệp Dịch Tu theo bản năng lắc đầu, nhưng thấy biểu tình của Diệp Sở, lại không bỏ được cơ hội ôn chuyện với Diệp Sở. Hắn suy tư vài giây, chỉ có thể gật đầu.

Tuy Diệp Dịch Tu là đường ca của Diệp Sở, Phó Điềm Điềm là bạn tốt của nàng. Nhưng hai người bọn họ vừa thấy mặt liền cãi nhau, có đôi khi Diệp Sở cũng không ngăn cản được.

Diệp Sở và Phó Điềm Điềm đã hẹn sẵn thời gian gặp mặt, nàng có thể tưởng tượng ra cảnh Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu đối mặt nhau.

Trong lòng nàng vẫn rất chờ đợi lý do hai người đấy cãi nhau vì lâu rồi không gặp mặt.

Phó Điềm Điềm lớn lên cao lớn, bề ngoài anh khí. Diệp Dịch Tu lại tương phản, lớn lên xinh đẹp, tinh xảo, giống tiểu cô nương.

Bởi vì ba người Phó Điềm Điềm, Diệp Sở, Diệp Dịch Tu lớn lên cùng với nhau, Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu rất quen thuộc.

Diệp Sở thừa nhận miệng của Phó Điềm Điềm không lưu tình. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Dịch Tu, Phó Điềm Điềm đã gọi một tiếng Diệp tỷ tỷ, bởi vì nàng cho rằng Diệp Dịch Tu là nữ hài.

Mở miệng ngậm miệng chính là Diệp tỷ tỷ, Diệp Dịch Tu nghe xong sao có thể không giận. Hắn ghét nhất người khác lấy diện mạo của hắn để nói.

Diệp Dịch Tu trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, thường xuyên bị người coi như cô nương. Phó Điềm Điềm nói lập tức chọc trúng nghịch lân* của hắn.

*nghịch lân: Vảy ngược, không thể động vào.

Đối với Phó Điềm Điềm chọc giận hắn, Diệp Dịch Tu chưa từng cho sắc mặt tốt, cho dù Phó Điềm Điềm là bạn tốt của đường muội của hắn, hắn cũng không chịu đựng được.

Cuối cùng, Phó Điềm Điềm gọi Diệp Dịch Tu là Diệp tỷ tỷ, mà Diệp Dịch Tu lại gọi nàng là Phó đại ca.

Tuy sau này Phó Điềm Điềm biết sự thật, nhưng vẫn không thể đổi lại trái tim bị thương của Diệp Dịch Tu.

Đến giờ hẹn, Diệp Sở bước ra cửa, xe của Diệp Dịch Tu đã đợi ở bên ngoài một lúc, Diệp Sở vừa đến cửa, liền lên xe.

Xe nhà Phó Điềm Điềm hỏng rồi, đang sửa chữa, cho nên Diệp Sở muốn cùng Diệp Dịch Tu đi đón Phó Điềm Điềm.

Diệp Dịch Tu lái xe, miệng vẫn không lưu tình: "A Sở, đang tốt, mang lên Phó đại ca làm cái gì, tâm tình tốt một ngày cũng không có."

"Đường ca, hôm nay vốn dĩ là muội và Điềm Điềm hẹn trước, không thể thả bồ câu người ta, hơn nữa, ca đừng luôn gọi Phó đại ca, Điềm Điềm sẽ không vui." Diệp Sở sửa đúng cho Diệp Dịch Tu.

Xe rẽ, Diệp Dịch Tu nói tiếp: "A Sở, hay là lát nữa ta cho muội thật nhiều đồ tốt, muội liền đuổi người kia về đi."

Bộ dáng cười tủm tỉm của Diệp Dịch Tu giống như một con sói xám lừa gạt tiểu hài tử.

Đương nhiên Diệp Sở sẽ không đáp ứng, nàng quay đầu nhìn Diệp Dịch Tu, cho hắn một đáp án không muốn nghe nhất.

"Không được, chuyên tâm lái xe."

Diệp Dịch Tu ủ rũ, chạy xe đến cửa nhà Phó Điềm Điềm, Phó Điềm Điềm vừa thấy xe tới, liền hấp tấp chạy tới.

Nàng mở cửa sau của xe, đặt mông ngồi vào trong.

"Mau xuất phát đi, điện ảnh sắp chiếu rồi." Tính tình của Phó Điềm Điềm vội vàng, một khắc cũng không chờ được.

Diệp Dịch Tu bĩu môi, không lập tức nổ máy, quay đầu nhìn về phía Phó Điềm Điềm: "Phó đại ca, mấy năm không gặp, ngươi vẫn là bộ dáng cũ."

"Di, này không phải là Diệp tỷ tỷ sao? Lâu như vậy không phát hiện ngươi, hình như ngươi lại trắng rất nhiều."

Phó Điềm Điềm ra vẻ kinh ngạc.

Xong rồi còn bổ một câu: "Ân, còn xinh hơn nữ hài bình thường."

Tuy Diệp Dịch Tu nghe xong Phó Điềm Điềm nói, liền siết chặt tay lái, nhưng hắn vẫn ổn định vững chắc mà khởi động xe.

"Ta thấy ngực của ngươi càng lúc càng bằng phẳng, lớn lên giống nam nhân, sức lực còn lớn hơn nam nhân rất nhiều." Diệp Dịch Tu nói lại một câu.

"Đúng vậy, sức lực của ta lớn hơn ngươi rất nhiều, ta đoán ngay cả cọng cỏ ngươi cũng không rút được đi, nga, ta đã quên, ngươi không phải nam." Phó Điềm Điềm đáp trả.

"Phó đại ca, ngươi không có chút bộ dáng của nữ nhân gì cả!"

"Hừ, tốt hơn ngươi, bất nam bất nữ!"

Phó Điềm Điềm - một nữ học sinh, Diệp Dịch Tu - một sinh viên tài năng của Oxford, không hiểu sao, gặp nhau liền trở nên ấu trĩ.

Đi rạp chiếu phim cần bao lâu, Diệp Dịch Tu và Phó Điềm Điềm liền cãi nhau bấy lâu.

Ngày thường hai người này nhìn rất bình thường mà sao vừa gặp nhau liền giống như nổ pháo thế, cãi nhau không yên. Mâu thuẫn trước kia lâu như vậy, qua mười mấy năm còn không tiêu tan.

Ân, chắc đã lâu không gặp mặt, cho nên rất nhớ đối phương.

Diệp Dịch Tu dừng xe, bước nhanh tới chỗ Diệp Sở, hình như trên tay còn cầm gì đó.

"A Sở, ta xem bên kia có không ít đồ ăn ngon, ta liền tùy tiện mua một ít." Diệp Dịch Tu giống như muốn tranh công, ôm tất cả đồ ăn vặt đến trước mặt Diệp Sở.

Nhìn đống đồ vật trên tay Diệp Dịch Tu, Diệp Sở hoảng sợ, thế này mà là tùy tiện mua sao, thật sự là quá tùy tiện, chẳng lẽ đường ca đã mua hết tất cả đồ ăn vặt.

Từ nhỏ Diệp Dịch Tu đã được dạy phải đối xử tốt với muội muội. Những việc này với hắn mà nói chỉ là chuyện thường ngày, chỉ cần Diệp Sở vui là được rồi.

Diệp Sở quay đầu, chuyển hướng Phó Điềm Điềm: "Điềm Điềm, hay là ngươi ăn với ta đi."

Phó Điềm Điềm cực kỳ thích mỹ thực, sao có thể không đồng ý được. Trong ánh mắt oán niệm của Diệp Dịch Tu, nàng vui sướng nhận một nửa đồ ăn vặt.

May mắn điện ảnh mở màn, Diệp Sở nghĩ thầm, lúc này chắc là sẽ yên tĩnh rồi. Rạp chiếu phim yên lặng như vậy, hai người này mà cãi nhau, bọn họ cũng sẽ ngượng ngùng.

Để ngừa vạn nhất, sợ bọn họ tiếp tục cãi nhau, Diệp Sở đặc biệt ngồi xuống giữa hai người bọn họ, tập trung xem điện ảnh.

Rốt cuộc không nghe thấy thanh âm, thật tốt.

Diệp Sở thật sự xem nhẹ sức chiến đấu của hai người. Thời điểm tất cả mọi người đều chuyên tâm xem điện ảnh, Diệp Dịch Tu và Phó Điềm Điềm lại bởi vì một chuyện lông gà vỏ tỏi cãi nhau.

"Phó đại ca, ta thấy ngươi xem bộ điện ảnh bi tình nào đều sẽ không khóc đi? Chỉ biết ăn, nào có đầu óc để xem, không đúng, ngươi vốn không có đầu óc." Diệp Dịch Tu khiêu khích trước.

"Nhìn muội muội của ta xem, xinh đẹp ôn nhu, ăn cũng ưu nhã, thong dong." Diệp Dịch Tu còn nhân tiện khen Diệp Sở một cái.

Phó Điềm Điềm đang cúi đầu vào túi đồ ăn vặt, thiếu chút nữa bị sặc chết: "Hừ hừ, A Sở liền thích giống như ta vậy, cái này gọi là có phúc khí, A Sở nhìn ta còn có thể ăn nhiều hơn một chén cơm đâu?"

Diệp Dịch Tu lo lắng, nhanh chóng nhìn Diệp Sở: "A Sở, ngươi có thể ăn nhiều hơn hai chén cơm, như thế khá tốt, nhưng ngàn vạn không thể ăn ngấu nghiến giống Phó đại ca, không tốt cho thân thể."

Diệp Sở đột nhiên bị điểm danh, luôn có dự cảm không tốt. Quả nhiên, Diệp Dịch Tu và Phó Điềm Điềm lại đối đầu.

Động tĩnh bên Diệp Sở không nhỏ, nàng cảm thấy mất mặt sâu sắc, lập tức đẩy hai người sang hai bên.

Diệp Sở cảnh cáo: "Các người lại nói một câu, có tin ta sẽ không khách khí nữa hay không."

Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu vừa thấy Diệp Sở tức giận, lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm một câu.

Xem điện ảnh mà giống như đi đánh giặc, rốt cuộc kết thúc. Diệp Sở kéo thân thể mỏi mệt đi ra rạp chiếu phim, nàng thề sẽ không bao giờ cùng hai người kia ra ngoài chơi.

Hai người bị răn dạy, đi theo phía sau Diệp Sở giống như tiểu tức phụ.

Diệp Sở nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của hai người, có chút an ủi trong lòng: "Kế tiếp, chúng ta đi ăn cơm ở nhà hàng phía trước, các ngươi biết nên làm như thế nào đi?"

Diệp Dịch Tu và Phó Điềm Điềm gật đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Diệp Sở, không dám nói nhiều một lời.

Lúc này, một người qua đường đi qua bên cạnh, nhìn đến cảnh tượng như vậy cảm thấy buồn cười, nói thầm một câu: "Sao đôi tình lữ này lại bị tiểu cô nương giáo huấn đâu?"

Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu đồng thời quay đầu lại, cùng nhau trừng người qua đường kia: "Câm miệng, chúng ta không phải là tình lữ."

Người qua đường: Ha hả, này còn bảo không phải.

Diệp Sở: Thật là sẽ gây chuyện cho ta.

Diệp Sở ho khan hai tiếng, hai người nháy mắt quay lại đầu, ủy khuất cúi đầu.

Nhà ăn ở không xa, đi vài bước liền đến. Diệp Sở đi ở phía trước, nhưng sau lưng nàng không có đôi mắt.

"A, ngươi dẫm vào chân của ta." Phó Điềm Điềm hô đau, duỗi tay liền đánh Diệp Dịch Tu.

"Người như ngươi cũng quá thô lỗ, rõ ràng là ta không cẩn thận, ngươi dám đánh ta, ta liền cáo trạng với A Sở." Diệp Dịch Tu đắc ý nói.

Diệp Sở: Tốt, như này cũng không cần ăn cơm nữa.

Nhưng mà, ba người bọn họ vẫn ăn bữa tối, Diệp Dịch Tu mời tiệc lớn nước Pháp. Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu cãi nhau cả buổi, rốt cuộc giải quyết xong bữa cơm.

Buổi tối, thời điểm Diệp Dịch Tu đưa Diệp Sở về nhà, còn nghiêm túc dặn nàng: "A Sở, lần sau đừng để ta thấy người nọ."

Diệp Sở cảm thấy buồn cười: "Đường ca, Điềm Điềm chỉ là một nữ học sinh, không cần phải so đo với nàng."

"Là nàng so đo với ta trước." Diệp Dịch Tu không quên chuyện khi còn nhỏ.

Diệp Sở nghĩ thầm, lần tới nàng cũng không thể để hai người này chủ động gặp phải.

Sau khi vào Diệp Công Quán, mọi người đều đã đi nghỉ. Diệp Sở chơi cả ngày ở bên ngoài, tất nhiên là mệt đến không được.

Nàng rửa mặt, chải đầu xong, vừa mới nằm lên giường liền ngủ rồi.

Diệp Sở nặng nề mà đi ngủ, nàng mơ một giấc mộng rất dài.

Ở trong mộng, nàng về tới kiếp trước.

Một buổi tối có mưa.

* * *

Khi đó, mưa rơi liên tiếp mấy ngày ở Thượng Hải, rõ ràng là chạng vạng, nhưng sắc trời đã sớm đen.

"Đường ca, muội không thể đi nhà của cô cô muộn mấy ngày sao?" Diệp Sở hỏi Diệp Dịch Tu.

Tuy Diệp Dịch Tu lôi kéo Diệp Sở đi nhanh, nhưng chiếc ô trên tay hắn vẫn vững vàng đặt trên đầu Diệp Sở, không để Diệp Sở bị dính một chút nước mưa nào.

"Ca, mẫu thân còn chưa trở về nhà, muội muốn nhìn mẫu thân một chút lại đi, sao phải đi vội như vậy đâu?" Diệp Sở giữ chặt tay Diệp Dịch Tu, đứng tại chỗ không chịu đi.

Đối mặt với Diệp Sở chất vấn, Diệp Dịch Tu khó có thể trả lời. Hiện tại Diệp gia đã tràn ngập nguy cơ, sớm đã không thể bảo vệ chu toàn cho Diệp Sở.

Từ nhỏ Diệp Sở đã được bọn họ sủng ái mà lớn lên, bị bọn họ dưỡng thành bộ dáng thiên chân, không rành thế sự. Huống hồ, bọn họ lại giấu tình huống thật sự của Diệp gia, Diệp Sở cảm thấy kỳ quái cũng không có gì lạ.

Tưởng di nương đã chết, Diệp Gia Nhu đẩy toàn bộ sai lầm lên người Diệp gia.

Sau đó, Diệp Gia Nhu leo lên Mạc Thanh Hàn, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn hợp lực làm sụp Diệp gia, thâu tóm Diệp gia.

Bọn họ vì bảo toàn Diệp Sở, chỉ có thể dấu diếm tất cả. Bọn họ đã sắp xếp tốt đường lui cho Diệp Sở ở Hongkong, hiện tại đi còn có một chút cơ hội để thở dốc.

"A Sở ngoan, cô cô ở Hongkong sinh bệnh, khi còn nhỏ, nàng đau muội nhất, muốn mau chóng nhìn thấy muội. Hơn nữa, đã đặt vé tàu rồi, thời gian tàu khởi hành cũng sắp đến, chẳng lẽ muội còn muốn thay đổi?"

Diệp Dịch Tu nghiêm mặt, giả bộ tức giận. Quả nhiên Diệp Sở thuận theo.

"Đường ca, chỉ là gần đây muội rất hoảng hốt, không muốn rời nhà. Hiện tại muội liền nghe ca, ca đừng nóng giận." Diệp Sở vừa thấy Diệp Dịch Tu tức giận, liền chạy nhanh theo hắn, bước nhanh đến cửa.

Lúc này, mưa càng lớn, nước mưa không ngừng đập lên mặt đất. Hạt mưa bay tới trên mặt Diệp Sở, lạnh căm căm, xúc cảm lạnh lẽo.

Diệp Dịch Tu ôn nhu nói: "A Sở ngoan, tới đó phải chăm sóc cho cô cô thật tốt, đừng luôn nhớ nhà."

Sau khi nói xong, Diệp Dịch Tu nhẹ nhàng vuốt đầu Diệp Sở. Đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng, nhưng trên mặt của Diệp Dịch Tu không hề hiển lộ nửa phần.

"Đường ca, chờ cô cô hết bệnh rồi, muội liền về nhà, các người chờ ta." Diệp Sở vẫy tay tạm biệt với Diệp Dịch Tu.

"Được, muội phải tự chiếu cố bản thân thật tốt."

Khi đó Diệp Sở bị bảo vệ rất tốt, vô số ngày sau này, nàng vẫn có thể nhớ đến cảnh tượng lúc ấy. Nếu nàng có thể hiểu chuyện sớm hơn một chút, có phải là sẽ thấy sự thống khổ và không nỡ trong mắt của đường ca hay không.

Nhưng Diệp Sở được mọi người chờ mong bình an, cuối cùng vẫn bởi vì đủ loại ngoài ý muốn mà không lên tàu.

* * *

Diệp Sở bừng tỉnh từ trong mộng, ngồi dậy.

Trái tim không ngừng đập, Diệp Sở ôm ngực gắt gao, hô hấp dồn dập, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng nhớ đến bến tàu đen nhánh đêm đó và Diệp gia bị nước mưa vây quanh..

Mọi chuyện của đời trước, giống như mới phát sinh ngày hôm qua, rõ ràng, khắc sâu.

Sau, Diệp Sở và Diệp Dịch Tu chặt đứt liên hệ. Diệp Sở vì muốn giữ mạng, hợp tác với Lục Hoài. Sau khi ổn định, nàng liền bắt đầu tìm tung tích của những người khác.

Có người
nói Diệp Dịch Tu đi nước ngoài, cũng có người nói đã từng nhìn thấy hắn ở Bắc Bình, nhưng mặc kệ Diệp Sở tìm như thế nào, cũng không thấy.

Diệp Sở cứu mạng của Lục Hoài, sau lại làm giao dịch với hắn.

Suốt năm năm, Lục Hoài dạy Diệp Sở rất nhiều thứ, khiến nàng từ một đại tiểu thư không biết gì cả, trở thành một người có năng lực tự bảo vệ.

Trọng sinh trở về, Lục Hoài và Diệp Sở chỉ là người xa lạ, cho nên nàng sẽ không sấn đến tự tìm mất mặt.

Đời này, Diệp Sở vẫn luôn trốn tránh Lục Hoài, là vì không muốn lại dựa vào hắn. Chuyện trọng sinh nghe rất vớ vẩn, tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng.

Nhưng chỉ cần Lục Hoài có chỗ cần trợ giúp, Diệp Sở đều sẽ toàn lực ứng phó.

Ân tình của Lục Hoài, nàng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, Diệp Sở nghĩ như vậy. Rõ ràng trong lòng nàng sinh ra cảm giác dị thường, lại bị ép xuống.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp bộp va vào cửa sổ, Diệp Sở đứng dậy, đi đến cửa sổ.

Diệp Sở đẩy cửa sổ, gió thu kèm theo mưa thổi vào, bên ngoài một mảnh trắng xóa, không thể xem rõ gần xa.

Lục Hoài đã từng nói: "Gặp chuyện vẫn vững vàng, mới có thể bảo đảm không làm sai."

Nàng đột nhiên nghĩ đến hắn, thanh tuyến trầm thấp lọt vào trong lòng.

Thời tiết cuối thu hơi lạnh, nhưng gió đêm thổi đến trên người Diệp Sở, lại khiến trái tim hoảng loạn của nàng chậm rãi bình tĩnh.

Hiện tại Diệp Sở đã không phải tiểu thư không rành thế sự năm đó.

Đời này, những người đã nỗ lực bảo vệ nàng đời trước, nàng sẽ dựa vào sức mạnh của bản thân, không để bọn họ chịu một chút thương tổn.

* * *

Mấy ngày hôm trước, xưởng đóng tàu Gia Tùng đã xảy ra chuyện, tất cả người trên thuyền không một ai thoát khỏi.

Người ngoài cho rằng đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Nhưng Lục Hoài biết, đám người vô tội kia là bị quấn vào đấu tranh quyền lợi.

Nghĩ thế, Lục Hoài đè đè ấn đường, đáy mắt hiện lên đau kịch liệt. Hắn quá mức sơ sẩy, không bảo vệ tốt những người dân này.

Độc thủ phía sau màn nơi chốn nhằm vào Lục Hoài, nhưng đến nay Lục Hoài vẫn không biết thân phận của người nọ.

Lần này, kẻ đó phái thuộc hạ Tôn Liên xuống tay với xưởng đóng tàu, chính hắn vẫn ẩn phía sau màn, không bại lộ một phân một hào.

Lục Hoài đã để Chu phó quan đi bắt Tôn Liên, chắc sắp tới rồi.

Lúc này, bên ngoài thư phòng truyền tới thanh âm của Chu phó quan: "Tam thiếu, người mang đến rồi."

Ánh mắt Lục Hoài tối sầm lại, lạnh giọng: "Tiến vào."

Chu phó quan cầm súng để trên đầu một người, đi vào thư phòng, đóng cửa lại.

Chu phó quan không chút lưu tình mà đẩy người nọ xuống đất, súng vẫn luôn chĩa về người nọ. Nhìn về phía Lục Hoài, ngữ khí của Chu phó quan cung kính đến cực điểm: "Tam thiếu, hắn chính là Tôn Liên."

Cả người Tôn Liên đều đau, nhưng hắn không dám ra tiếng, hoảng sợ mà nói: "Tam thiếu, ngài tha ta đi, ta biết sai rồi."

Tôn Liên hoàn thành chuyện mà chủ nhân của hắn phân phó, chưa kịp thoát đi đã bị Chu phó quan bắt.

Tâm tư của Lục Tam thiếu kín đáo, thậm chí còn lợi hại hơn cả chủ nhân của hắn.

Lục Hoài liếc Tôn Liên một cái, đáy mắt một mảnh lạnh băng: "Vì sao ngươi phải làm chuyện này?"

Tôn Liên vô cùng trung thành và tận tâm với chủ nhân, sau khi hắn bị Lục Hoài bắt, trong lòng đã quyết định tuyệt đối không bại lộ thân phận của chủ nhân.

Tôn Liên nhìn Lục Hoài, chắc chắn nói: "Ta và chủ thuyền xưởng đóng tàu Gia Tùng có thù oán, cho nên ta hủy thuyền của hắn."

"Hắn hại người nhà của ta, ta cũng không để hắn sống tốt."

Ánh mắt của Lục Hoài nháy mắt lạnh xuống.

Lúc này, không khí trong thư phòng trở nên đình trệ, áp bách vô hình tuôn trào hướng Tôn Liên, khiến hắn không nhịn được mà muốn thoát đi.

Tôn Liên quỳ trên mặt đất, thân thể khẽ run.

Chu phó quan biết Lục Hoài tức giận, hắn lấy lại bình tĩnh, súng trong tay vẫn hướng về Tôn Liên.

Thanh tuyến của Lục Hoài rất thấp: "Ngươi và chủ thuyền có thù oán?"

Chỉ cần nghĩ đến những người dân vô tội phải uổng mạng kia, Lục Hoài liền cảm thấy tức giận.

Tôn Liên ngẩng đầu, cho rằng Lục Hoài tin những gì hắn nói, liền nói liên tục: "Tam thiếu, chủ thuyền kia và ta thực sự.."

Còn chưa dứt lời, họng súng đen như mực đã nhắm ngay hắn. Lục Hoài cầm lấy súng, ngón trỏ hơi gập, kéo cò.

Súng vang một tiếng "Phanh", viên đạn lạnh băng đánh trúng đùi của Tôn Liên.

Trên đùi Tôn Liên truyền đến đau đớn kịch liệt, hắn ấn chân, mồ hôi lạnh ròng ròng: "Tam thiếu.. Ta sai rồi.. Ngài tha thứ ta đi."

Mặt của Lục Hoài không chút biểu tình: "Vì sao ngươi phải làm chuyện này?"

Tôn Liên không dám nghĩ nhiều, hắn cực kỳ sợ hãi. Hắn dập đầu không ngừng, trên mặt đất truyền đến tiếng vang "cộp cộp".

"Lục Tam thiếu, ngài tha ta đi, ngài tha ta đi.."

Lục Hoài liếc Chu phó quan một cái, ngữ khí lạnh lùng: "Thả hắn đi."

Chu phó quan không hề kinh ngạc, hắn biết hết thảy đều trong sự khống chế của Lục Hoài. Hắn cúi đầu nói "Vâng.", buông súng, lui ra sau vài bước.

Tôn Liền vui mừng trong lòng, hắn vẫn dập đầu, ngoài miệng nói: "Cám ơn Tam thiếu, cám ơn Tam thiếu.."

Trán của Tôn Liên đã tím bầm, nhưng hắn giống như không phát hiện, vẫn cứ dập đầu. Chu phó quan lạnh giọng: "Còn không đi?"

Tôn Liên che chân đứng lên, bước chân lảo đảo rời đi. Tuy chân không tiện, nhưng tốc độ của Tôn Liên vẫn rất nhanh, hắn sợ Lục Hoài đổi ý.

Lục Hoài: "Theo sau." Chu phó quan đáp "Vâng."

Đáy mắt của Lục Hoài giống như cất chứa gió lốc. Hắn thả Tôn Liên đi, là muốn nhìn xem Tôn Liên có tự loạn đầu trận tuyến, đi tìm độc thủ sau màn kia hay không.

Nhưng Lục Hoài rõ ràng tính tình của người nọ, lòng nghi ngờ rất nặng. Chỉ sợ không bao lâu nữa Tôn Liên sẽ không còn sống trên đời.

Tôn Liên đi ở trên đường, không thể ức chế được sự kích động trong lòng. Tôn Liên không ngốc, hắn biết Lục Tam thiếu muốn thông qua hắn tìm chủ nhân.

Nhưng Lục Tam thiếu nhất định phải thất vọng rồi. Tính mạng của hắn là do chủ nhân cứu, cả đời này hắn đều sẽ trung với chủ nhân.

Tôn Liên đi tới nhà ga, mua một vé xe đi Bắc Bình, chủ nhân hiện đang ở Nam Kinh, hắn tuyệt đối không bại lộ vị trí của chủ nhân.

Tôn Liên cầm vé xe, đang chuẩn bị đi về phía trước.

Lúc này, tiếng súng vang lên, viên đạn bay đến từ phía sau Tôn Liên, xuyên qua ngực của hắn. Bước chân của hắn khựng lại, cơ thể ngã xuống trên mặt đất.

Đáng tiếc, Tôn Liên vĩnh viễn cũng không biết người giết hắn chính là chủ nhân mà hắn nguyện trung thành.

Nam Kinh.

Một người nam nhân ngồi ở trong phòng. Tuy trong phòng bật đèn, nhưng cả người hắn giống như ẩn trong bóng đêm, không thấy rõ được khuôn mặt.

Ánh trăng thanh lãnh xuyên qua cửa sổ, ánh sáng trắng tinh càng khiến hơi thở của nam nhân âm trầm hơn. Người nam nhân này giống như thợ săn đang ngủ đông trong đêm tối, nguy hiểm, áp lực.

Một người đi đến, cúi đầu: "Chủ nhân, Tôn Liên đã chết."

Thanh âm của nam nhân có chút khàn khàn: "Ân."

Bến người nam nhân có một người đang ngồi, hắn mở miệng: "Mạc.."

Chưa nói xong, nam nhân kia đã giơ tay tát người nọ một cái, lực rất lớn, mặt của người nọ lập tức sưng lên.

Người vừa bị đánh ngẩn ra, nam nhân không chút để ý mà dựa vào ghế, thanh âm âm trầm vang lên: "Ta nói rồi, ta không thích người khác nói từ này."

Hắn hận dòng họ Mạc này nhất.

Giống như nghẹn ở họng.

Thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn chỉ là một cái tư sinh tử.

Người nọ che mặt, cắn răng nói: "Vâng."

Nơi khác, Tôn Liên chết ở nhà ga, Chu phó quan lập tức trở về phủ Đốc Quân.

Chu phó quan bẩm báo với Lục Hoài: "Tam thiếu, Tôn Liên đã chết."

Lục Hoài không nói gì, thần sắc của hắn nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì cả.

Chu phó quan biết Lục Hoài nghe được, hắn cúi đầu, đứng ở một bên.

Lục Hoài đã sớm biết Tôn Liên không có khả năng còn tồn tại đi ra Thượng Hải. Người nọ không những giết chết thuộc hạ của mình, mà còn hại chết tính mạng một thuyền, khiêu khích Lục Hoài.

Lục Hoài thật tự trách, nếu hắn phát hiện sớm hơn, những người dân đó sẽ không uổng mạng.

Lục Hoài mở miệng: "Người nhà của người bị hại đã được trấn an tốt chưa?"

Chu phó quan cúi đầu: "Chuyện này thuộc hạ đã làm người đi làm."

"Ân." Lục Hoài nhàn nhạt nói, "Nhanh lên."

"Vâng, Tam thiếu."

Cuối thu, nhiệt độ không khí rất thấp, không khí trong phòng lạnh lẽo đến cực điểm, giống như mùa thu rét lạnh bên ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Hoài ngồi trong bóng tối thật lâu. Trời sắp sáng, hắn lại không có nửa điểm buồn ngủ.

Lục Hoài đứng lên, đi đến bên cửa sổ, khí lạnh ùa vào trong nháy mắt, đầu óc của hắn vô cùng thanh tỉnh.

Đêm nay quá dài, lạnh lẽo giống như mùa đông sắp đến.

Không hiểu sao, hắn đột nhiên nhớ tới nữ hài kia.

Nàng bình tĩnh, không chút hoang mang khi gặp chuyện.

Nàng luôn như vậy, vững vàng lại dũng cảm, giống như không có việc gì có thể đánh mất dũng khí của nàng.

Nhớ tới nàng, Lục Hoài cảm thấy, cuối mùa thu năm nay hình như không lạnh như trước.

Buổi sáng, thời điểm Chu phó quan đi vào thư phòng, nhìn thấy Lục Hoài đang chuẩn bị châm xì gà trong tay.

Hắn biết Tam thiếu ở thư phòng cả đêm, đang định khuyên giải.

Không ngờ, Lục Hoài lại mở miệng trước.

"Diệp Nhị tiểu thư gần đây như thế nào?"

Một tiếng "tách", xì gà được châm lửa, Lục Hoài không đưa tới bên miệng, mà nhìn về phía Chu phó quan, chờ hắn trả lời.

Diệp Nhị tiểu thư?

Chu phó quan ngẩn người, nhanh chóng trả lời.

"Diệp Nhị tiểu thư đồng ý với Cửu gia, sẽ đi uống trà ở Hằng Hưng đúng hẹn."

Chu phó quan còn chờ Lục Hoài hỏi chuyện, nhưng hắn lại thật lâu không mở miệng, chậm chạp đưa xì gà tới bên miệng.

"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Đáy mắt của Lục Hoài có ánh sáng nhạt chớp động.

Ánh mắt của hắn dừng ở xì gà đã tắt một chút.

Không phải Thẩm Cửu muốn cho bọn họ gặp mặt sao?

Ân, vậy để Thẩm Cửu làm bậy thôi.

Chu phó quan lên tiếng "Vâng", liền chuẩn bị rời khỏi phòng. Ở khắc cuối cùng đóng cửa phòng lại, hắn thấy Tam thiếu nghiền tắt cây xì gà chưa bao giờ được dùng kia.

Ánh lửa vẫn bập bùng nháy mắt tắt.

* * *

Hôm sau là ngày hẹn gặp mặt của Thẩm Cửu và Diệp Sở.

Vì bảo đảm cuộc gặp mặt giữa Diệp Sở và Lục Hoài không có sai sót, hôm trước, Thẩm Cửu dậy thật sớm, đi quán trà Hằng Hưng điều tra địa hình.

Mỗi hành động của Lục Hoài đều bị rất nhiều người chú ý, nếu có nửa điểm lọt vào tai phóng viên, nhất định sẽ truyền tai tiếng này đến rầm rộ.

Nếu tiểu nha đầu của Lục Hoài lên mặt báo, Thẩm Cửu tin tưởng, Lục Hoài tuyệt đối không cao hứng.

Thẩm Cửu cũng không muốn cho người khác biết hắn đang giúp Lục Hoài theo đuổi nữ nhân, hắn không thể tiết lộ việc này cho bất cứ kẻ nào.

Bởi vậy, người ngoài chỉ biết Thầm Cửu gia của Thanh Hội phải lòng một nữ học sinh, gióng trống khua chiêng mời nàng vài lần.

Thẩm Cửu hành sự quái đản, ra bài không ấn lẽ thường. Bất cứ việc gì hắn làm đều sẽ không làm người cảm thấy kỳ quái. Không ai chú ý nữ học sinh Trung học Tín Lễ đó rốt cuộc là ai.

Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cửa quán trà Hằng Hưng, Thẩm Cửu mặc một bộ áo dài màu trắng, đội mũ màu đen, xuống xe.

Trước khi Thẩm Cửu xuống xe, Tào An đã giành trước mà mở ô ra, che ánh mặt trời: "Cửu gia, ánh nắng bên ngoài rất gắt, đừng phơi bị thương."

Thẩm Cửu đập mạnh Tào An một phát: "Đến cửa quán trà chỉ có một đoạn, Cửu gia ta đường đường là nam tử hán, ngươi che ô làm gì? Này không phải khiến người khác chê cười sao!"

Tào An: "..."

Tào An yên lặng thu hồi ô, từ lần trước thành công mời Diệp Sở, hắn liền vẫn luôn cho rằng Diệp Sở tiểu thư thích người mi thanh mục tú.

Ngũ quan của Cửu gia không gì có thể bắt bẻ, ngày mai hắn muốn gặp Diệp Sở tiểu thư, nếu làn da phơi ra vấn đề, Tào An không chịu trách nhiệm được.

Thẩm Cửu vào quán trà Hằng Hưng, Tào An nhanh chóng đi theo, phía sau còn có một đám người vạm vỡ của Thanh Hội.

Tiểu nhị bị trận thế này dọa tới rồi, hắn vội vàng đón lên, lắp bắp nói: "Cửu.. Cửu.. Cửu gia.."

Thẩm Cửu nhàn nhạt nhìn hắn: "Lão bản đâu?"

Lưng của tiểu nhị chợt lạnh, hắn không hiểu tại sao quán trà Hằng Hưng lại chọc tới Cửu gia của Thanh Hội. Nếu quán trà đổ, không biết sau này hắn sẽ đi đâu được.

"Dong dài làm cái gì?" Tào An trừng hắn, "Cửu gia bảo ngươi đi tìm lão bản."

"Vâng.. Cửu gia.."

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ mà gọi lão bản tới, lão bản nhìn thấy Thẩm Cửu, nghĩ thầm không biết vị gia này muốn làm chuyện gì. Quán trà của bọn họ mới mở không lâu, cũng không làm chuyện xấu gì a.

Lão bản đang não bổ đến lợi hại, không ngờ Tào An tiến lên một bước.

"Lão bản, hôm nay Thanh Hội chúng ta bao hết quán trà!"

"Nhưng.." Lão bản chần chờ. Tuy hắn không muốn đắc tội Cửu gia, nhưng bên này có rất nhiều khách quý, hắn cũng không đắc tội được nha.

Thẩm Cửu nhướng mày: "Tào An, đưa tiền!"

"..."

Tào An sờ túi tiền, trong lòng có chút luyến tiếc, rõ ràng chỉ là một câu là giải quyết được mà. Bọn họ còn mở sòng bạc đâu.. Đưa tiền làm gì nha.

Thẩm Cửu nâng cao thanh âm: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, mua đồ phải trả tiền! Để cho người khác cảm thấy Thanh Hội chúng ta ỷ thế hiếp người sao?"

Thẩm Cửu vừa nói xong, Tào An lập tức đưa tiền ra.

Lão bản thu tiền, vui vẻ ra mặt: "Cám ơn Cửu gia, cám ơn Cửu gia, tiểu nhân liền đi sắp xếp."

Tào An nhìn quần chúng run bần bật rời đi quán trà, nghĩ thầm, chả lẽ Thanh Hội không phải ỷ thế hiếp người sao..

Thấy Tào An ngốc tại chỗ, Thẩm Cửu lại đập mạnh hắn một cái: "Còn không đi mau!"

Tào An đứng thẳng người, làm bộ làm tịch hành lễ: "Vâng! Cửu gia."

Thẩm Cửu bĩu môi, nhìn hành vi này của Tào An, thật làm ra vẻ.

Thẩm Cửu chậm rì rì đi lên tầng, hắn đã sớm hỏi thăm rõ ràng, Lục Hoài và Tống Duẫn sẽ bàn chuyện ở cái phòng kia. Đến lúc đó, hai phòng bên cạnh cũng bị dọn sạch, có người trông coi.

Thế này đúng là tạo cơ hội cho Thẩm Cửu, hắn thuận tiện bao toàn bộ quán trà Hằng Hưng vào ngày mai, đến lúc đó cả tầng, trừ bỏ ba phòng kia, tất cả phòng khác đều là người của Thanh Hội.

Thẩm Cửu nhìn hành lang của tầng này, phát hiện Lục Hoài chỉ cần rời đi phòng kia, tất nhiên sẽ phải đi qua một ngã rẽ.

Nếu hắn để Diệp Sở đi ra từ bên kia, thời cơ thích hợp, tuyệt đối có thể đụng phải Lục Hoài.

Thẩm Cửu không biết, nếu hắn nhét đầy người trong quán trà Hằng Hưng, chẳng lẽ sẽ không bị Lục Hoài phát hiện sao? Tất cả chẳng qua là ở trong sự khống chế của Lục Hoài mà thôi.

"Tào An." Thẩm Cửu kêu một tiếng.

Tào An trả lời cực nhanh: "Cửu gia!"

"Tào An, ngươi cảm thấy chỗ này thế nào?" Thẩm Cửu chỉ chỗ rẽ, "Hai người đi đến đây, có phải là sẽ vừa vặn đâm vào trong lòng hay không?"

Tào An nheo mắt, đâm vào trong lòng? Cửu gia quả nhiên lợi hại, nghĩ tới cách làm Diệp Sở tiểu thư đụng vào trong lòng hắn.

Đừng nhìn Cửu gia bình thường không quan tâm tới các cô nương, mỗi ngày đánh đánh giết giết. Không ngờ, chỉ cần Cửu gia động lòng, đầu liền thông suốt!

"Cửu gia uy vũ." Tào An giơ ngón tay cái, "Nếu có thể khiến Diệp Sở tiểu thư bị ngã, làm một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân liền càng tốt."

Ánh mắt của Thẩm Cửu quét lại đây, Tào An thấy hắn không nói chuyện, cho rằng mình nói sai, nhanh chóng câm miệng. Không ngờ, giây tiếp theo Thẩm Cửu mở miệng.

"Chủ ý không tệ."

"Vâng! Cửu gia."

Thẩm Cửu lại gọi hai người vạm vỡ: "Ngày mai, các ngươi chặn ở cuối hành lang, không được để Diệp Sở tiểu thư rời đi."

Hai người kia cực kỳ cường tráng, tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản, chỉ cần đứng ở nơi đó, liền không cho một con muỗi bay qua.

"Nhớ kỹ! Không được thương tổn Diệp Sở tiểu thư!" Thẩm Cửu căn dặn, "Còn phải luôn mỉm cười với nàng."

Tào An gật đầu, cửu gia chính là không giống người khác, ngay cả hẹn hò đều có các huynh đệ cùng đi.

Diệp Sở tiểu thư thấy được, chắc chắn cho rằng Cửu gia của chúng ta có khí thế phi phàm!

Các huynh đệ của Thanh Hội ai cũng có vẻ mặt hung ác, nhưng thấy Diệp Sở tiểu thư, cần phải mỉm cười. Thành ý của Cửu gia có thể cảm động đất trời, tuyệt đối có thể cảm động Diệp Sở tiểu thư.

Bao hết quán trà Hằng Hưng, nhét đầy người của mình vào tầng này, mỗi gã sai vặt đều phải được căn dặn kỹ càng.. Mấy việc vặt này liền giao cho Tào An.

Thẩm Cửu xác định phòng hẹn ngày mai xong, để Tào An lại xử lý, chính hắn trở về hội sở Đại Đô Hội.

Tào An tự chủ trương, vì khiến Cửu gia cao hứng, hắn quyết định phải sửa sang căn phòng này.

"Ngươi! Đi mua bình hoa tới, không được là màu xám xịt."

"Ngươi! Đi lấy ít hoa hồng tới,"

"Lấy nhiều chút, chất đầy căn phòng này." Tào An nghĩ đến Thẩm Cửu dặn dò, lập tức sửa miệng, "Phải trả tiền! Không được đoạt!"

"..."

Ở trong căn phòng tràn ngập cánh hoa hồng này, thật nhanh sẽ tiến hành buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của Cửu gia.

Trong lòng Tào An tràn ngập chờ mong.

Còn kết quả như thế nào, phải nhìn ngày mai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện