Thượng Hải ngày càng rét lên, cơn gió lạnh thổi qua như gào thét, từng cơn từng cơn cứ ập đến.
Hôm nay, Hạ gia đến tiệm cơm Hoa Mậu.
Trên bàn ăn đầy ắp các món, vừa cười vừa nói, không khí rất hòa hợp.
Hạ Tuân mặc một bộ tây trang cao cấp, hắn chỉ ngồi một chỗ, khí chất lười biếng.
Hạ thái thái đôi khi sẽ nói chuyện với Hạ Tuân vài câu, hắn cũng chỉ tùy tiện đáp lại một hai câu.
Hạ Tuân đưa tay cầm lấy ly rượu.
Trong phòng sáng rực, có thể nhìn rất rõ chất rượu tối màu.
Lúc này, trong đầu Hạ Tuân nhớ ra cái gì đó, hắn nhận thấy có gì đó không đúng.
Động tác của Hạ Tuân cứng lại.
Giây tiếp theo, ý lười biếng trong đáy mắt Hạ Tuân đều tan đi.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt rất tĩnh lặng, cũng thu vẻ mặt lười biếng lại.
Bây giờ Hạ Tuân đã biến thành Giang Tuân.
Hôm nay Giang Tuân cần đi làm một việc.
Chuyện này với hắn mà nói là rất quan trọng.
Vì vậy, Giang Tuân mới xuất hiện.
Giang Tuân chậm rãi đặt ly rượu xuống.
Hắn dấu đi cảm xúc trong đáy mắt, nhìn Hạ thái thái, thấp giọng nói: "Mẫu thân, ta có việc muốn đi trước."
Giang Tuân cố tình che giấu giọng nói thật của mình, vì thế, trong mắt Hạ thái thái, giọng nói của Giang Tuân cùng với chất giọng bà hay nghe cũng không quá khác nhau.
Hạ thái thái không nhận ra chỗ không đúng, bà gật gật đầu: "Nhớ về nhà sớm."
Giang Tuân đứng lên, rời khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, những âm thanh ầm ĩ cũng bị ngăn cách, cơ thể Giang Tuân mới hơi buông lỏng.
Hắn nhấc bước đi.
Hôm nay Tô gia đến tiệm cơm Hoa Mậu dùng bữa.
Diệp Sở và Tô Minh Triết cũng tới đây, người Tô gia người rất tốt với Diệp Sở.
Trong phòng có chút ngột ngạt, Diệp Sở muốn ra ngoài một lúc, rồi lát nữa quay về.
Ra khỏi phòng, không khí lạnh băng xông đến.
Hành lang rộng rãi, ánh sáng sáng choang, Diệp Sở chậm rãi đi lại.
Ở phía ngã rẽ, có người đi tới.
Diệp Sở đưa mắt nhìn.
Thân thể người này hơi nghiêng, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan lập thể của hắn rõ ràng.
Là Hạ Tuân.
Hạ Tuân hơi cúi đầu, nhanh chóng bước ra phía trước, nhưng so sánh với bình thường, bước chân có chút loạn.
Diệp Sở ngẩn một chút.
Nàng chợt nghĩ ra một ý.
Diệp Sở nhớ tới lần trước Giang Tuân đã nói với nàng, trong cơ thể hắn tồn tại hai nhân cách, một là Hạ Tuân, một nhân cách còn lại là Giang Tuân.
Bây giờ ở tiệm cơm Hoa Mậu có rất nhiều người, Diệp Sở có chút lo lắng cho tình huống của Giang Tuân.
Giang Tuân đã coi Diệp Sở như bằng hữu, Diệp Sở muốn đi xem xét một chút.
Diệp Sở vừa muốn đi lên.
Lúc này, phía sau nàng có một người bước tới.
Diệp Sở vừa đi ra khỏi phòng không lâu, Tô Minh Triết cũng ra ngoài.
Tô Minh Triết thấy Diệp Sở ở đằng, liền muốn gọi nàng về phòng.
Khi hắn bước đến, ánh mắt lơ đãng lướt qua.
Vừa lúc hắn thấy Hạ Tuân đi ra từ ngã rẽ.
Tô Minh Triết và Hạ Tuân đều là thành viên của Hoa Thương hội, quan hệ giữa Hạ Tuân và hắn không tồi, hắn cũng hay nhắc đến Hạ Tuân trước mặt Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử cũng rất tò mò về Hạ Tuân, vẫn luôn muốn gặp hắn.
Tô Minh Triết cũng không ngờ, hôm nay Hạ Tuân cũng ở đây, chi bằng gọi Hạ Tuân đến gặp Tô lão gia tử.
Vì thế, Tô Minh Triết gọi một tiếng: "Hạ Tuân."
Giọng nói cực kỳ rõ ràng mà đâm vào tai hai người.
Cơ thể Giang Tuân hơi hơi cứng lại.
Trong lòng Diệp Sở hốt hoảng.
Sao biểu ca lại đến đây?
Giang Tuân nghe thấy giọng nói của Tô Minh Triết, khẽ nhíu mày.
Tô Minh Triết đứng ở đó, nếu hắn không quay người nhìn, rất dễ khiến Tô Minh Triết hoài nghi.
Giang Tuân che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, rồi hắn xoay người, nhìn qua.
Ánh sáng dịu dàng hạ xuống, gương mặt hắn cũng trở nên rõ ràng.
Vẫn gương mặt kia của Hạ Tuân, nhưng đáy mắt lại mơ hồ có thêm sự yên tĩnh.
Nhỏ đến khó có thể thấy được.
Tầm mắt Hạ Tuân lướt qua Tô Minh Triết, rồi ánh mắt hắn đặt trên người Diệp Sở.
Nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Tuân, Diệp Sở đã biết suy đoán của nàng là đúng.
Người đang đứng trước mặt nàng, là Hạ Tuân.
Giang Tuân đã từng nói, bí mật của hắn chỉ có lão sư của hắn biết.
Diệp Sở không thể để chuyện này bị lộ ra.
Phút chốc, tâm tư Diệp Sở thiên hồi bách chuyển, nàng đưa ra quyết định.
Diệp Sở nghiêng đầu, nhìn Tô Minh Triết một cái: "Biểu ca, ta mới nghe thấy người khác nói Hạ giáo đổng có chuyện phải rời đi."
Việc quan trọng bây giờ là không thể để cho Tô Minh Triết tiếp xúc với Giang Tuân.
Nếu không, hắn sẽ nhận ra có điểm sai khác.
Tô Minh Triết cũng không nghi ngờ Diệp Sở, Hạ Tuân đã có việc, tất nhiên không thể quấy rầy hắn.
Sau này có cơ hội, để Tô lão gia tử gặp Hạ Tuân là được.
Diệp Sở thoáng nhìn sắc mặt Tô Minh Triết, biết hắn đã tin, trong lòng cũng thở ra một hơi.
Diệp Sở quay đầu nhìn Giang Tuân.
Trùng hợp nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh đạm nhiên của Giang Tuân.
Giang Tuân vẫn luôn chú ý đến động tác của Diệp Sở, lời nói của nàng cũng rơi vào tai Giang Tuân rất rõ ràng.
Giang Tuân cũng không thể ở đây lâu, hắn thu tầm mắt, nhìn Tô Minh Triết.
Hắn gật gật đầu với Tô Minh Triết.
Sau đó, Giang Tuân xoay người rời đi.
Khởi động ô tô màu đen, chạy thẳng vào trong không khí lạnh lẽo.
Côn Châu.
Giang Tuân đi đến nghĩa trang, chậm rãi mà đi.
Dưới chân là con đường lát đá xanh, lạnh lẽo cứng rắn, con đường cứ kéo dài về phía trước.
Hôm nay, rất ít người đến nghĩa trang.
Không gian chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng.
Giang Tuân dạo bước, vẻ mặt trịnh trọng.
Người được chôn cất ở đây, là bằng hữu của Giang Tuân.
Mà hôm nay là ngày giỗ của Đới Thâm.
Đi đến trước ngôi mộ, Giang Tuân cúi đầu nhìn.
Trước mộ có một bó hoa.
Xem ra đã có người đến thăm Đới Thâm.
Giang Tuân biết người đã mang hoa đến.
Tiếng gió lướt ngang, không khí xung quanh rất lạnh, bao trùm lên bia mộ lặng im.
Suy nghĩ của Giang Tuân nặng nề, nhớ đến những ngày tháng ở trong Ám Các.
Ký ức nặng nề cứ đánh đến tâm trí Giang Tuân, mang theo mùi tanh của máu và cái lạnh thấu xương.
* * *
Đới Thâm là người ở trong Ám Các, lúc hắn vào Ám Các so với Giang Tuân còn sớm hơn.
Tính cách của Đới Thâm và Giang Tuân giống nhau, hai người cũ kng dần trở nên thân thuộc.
Giang Tuân cũng không có nhiều bằng hưu trong Ám Các, Đới Thâm là một trong số đó.
Có một lần, Ám Các nhận được một nhiệm vụ ám sát.
Người thực hiện là Giang Tuân và Đới Thâm.
Trong bóng đêm ngập tràn tĩnh lặng, những tảng mây dày nặng trên bầu trời cũng trải dài, tầng tầng lớp lớp, giống như không có điểm cuối.
Giang Tuân và Đới Thâm không hề phát ra tiếng động mà đi đến một tòa nhà.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo, trong tầm mắt là một khoảng tối đen, làn khói mịt mù như đè nặng lên hai người họ.
Bước chân của họ rất nhẹ nhàng, hơi thở lạnh lẽo như hòa vào trong đêm rét căm.
Hai người tìm chỗ trốn vào, nín thở chờ người khác đến.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên Ám Các giao cho Giang Tuân.
Nếu hắn không hoàn thành, sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cơ thể của Giang Tuân căng chặt.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, nhưng khắp nơi đều bị không khí u ám bao lại, càng tăng thêm vẻ tịch liêu cho nơi này.
Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền từ ngoài cửa vào.
Tuy tiếng bước chân của những người đó rất nhỏ, nhưng vẫn bị Giang Tuân và Đới Thâm nghe thấy.
Đôi mắt của họ nhíu lại
Tiếng kẽo kẹt phát ra, cửa mở.
Giang Tuân và Đới Thâm đứng dậy cùng lúc, hai người liên tục tấn công.
Đáy mắt Giang Tuân ngập tràn sát ý, động tác cực kỳ tàn nhẫn, mỗi chiêu đều không lưu tình.
Hàn quang lướt qua, thủy chủ sắt bén đâm xuyên cổ nạn nhân, lạnh như băng.
Lưỡi dao bén nhọn lướt qua màn đêm, cũng xé rách không gian yên tĩnh lắng đọng!
Người bước đến không nghĩ rằng trong phòng đã có mai phục sẵn, bọn họ chậm mất vài giây, sau đó bắt đầu đáp đòn với bọn Giang Tuân.
Lúc này, trên vai trái của Giang Tuân có cái gì đó lạnh lẽo, nhanh chóng đến gần hắn.
Tốc độ rất nhanh, mang theo cả cơn gió lạnh.
Giang Tuân cực kỳ nhạy bén, đã sớm nhận ra động tĩnh bên này.
Hắn cũng không thèm quay đầu lại, đã đưa tay đâm vào người phía đằng sau.
Một tay chém xuống, thủy chủ đâm vào thịt.
Địch nhân cứ vậy mà ngã xuống đất.
Đáy mắt Giang Tuân là một hố sâu, còn chứa đầy sát ý.
Hắn nhanh chóng xoay nghênh chiến với một địch nhân khác.
Đới Thâm là sát thủ hàng đầu của Ám Các, dù đây là lần đầu Giang Tuân nhận nhiệm vụ, nhưng hắn cũng không rơi vào trạng thái bị động.
Hai người phối hợp rất ăn ý, số lượng kẻ thù gấp mấy lần hai người, nhưng động tác của hai người rất tàn nhẫn, từng người một mà ngã xuống.
Lúc này, bên tai Giang Tuân hình như có tiếng gió, cực kỳ rất nhỏ.
Có người ở sau lưng Giang Tuân, muốn xuống tay với hắn.
Giang Tuân đã nhận ra, nhưng phía trước hắn còn đang vướng một người, người nọ không thể giết chết Giang Tuân, nên đã cố tình khiến cho Giang Tuân gặp trở ngại.
Giang Tuân không thể xoay người lại, phần lưng của hắn cứ như vậy mà để lộ trước kẻ địch.
Đáy mắt Giang Tuân chứa đầy hàn ý.
Ánh trăng đã hoàn toàn núp sau tầng mây, không còn chút ánh sáng nào.
Dưới màn đêm nặng nề, là sát ý tỏa ra mãnh liệt.
Trong chớp nhoáng, Đới Thâm chạy đến phía sau Giang Tuân Giang Tuân, đỡ đòn của địch nhân thay Giang Tuân.
Mà cánh tay của Đới Thâm bị tên kia đâm trúng.
Trong khoảnh khắc đó, thủy chủ của Giang Tuân cũng đâm vào người kẻ địch phía trước.
Lạnh băng chủy thủ hoàn toàn đi vào địch nhân ngực.
Giang Tuân và Đới Thâm đồng thời giết chết hai kẻ địch.
* * *
Giang Tuân đột ngột bước ra từ trong suy nghĩ, nơi đáy mắt hiện lên sự đau đớn tột cùng.
Gió lạnh lướt qua, mang theo hơi lạnh thấu xương, không khí xung quanh càng lạnh xuống.
Quan hệ giữa Giang Tuân và Đới Thâm cực kỳ tốt, hai người vẫn luôn nâng đỡ nhau.
Giang Tuân không nói về quá khứ của hắn cho Đới Thâm, Đới Thâm cũng vậy.
Vào Ám Các, khó thoát khỏi sinh tử.
Nhất cử nhất động của họ, đều bị người ngoài khống chế.
Hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ còn những nhiệm vụ càng tàn khốc hơn.
Nếu thất bại, sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt rất tàn độc.
Người thân, tình hữu nghị..
Đặt trong Ám Các là những chuyện không thể nhỏ bé hơn.
Từ đầu đến cuối họ chỉ cần làm một việc, là giết người.
Giang Tuân muốn thay đổi quy định của Ám Các, hắn đã bỏ ra nỗ lực rất lớn.
Sau này, Đới Thâm ở trong chuyện đó, mất đi tính mạng.
Chỉ nghĩ đến đây, đôi mắt Giang Tuân tối sầm lại.
Khí chất quanh người cũng càng lạnh lẽo.
* * *
Sau khi dùng bữa ở tiệm cơm Hoa Mậu, Giang Tuân rời khỏi Thượng Hải, còn Tô Minh Triết đưa Diệp Sở đến một trường đua ngựa.
Việc Tô Minh Triết chơi ngựa, Tô gia biết rõ.
Từ trước đến nay Tô Minh Triết vẫn luôn xử lý chuyện làm ăn của Tô gia rất tốt, hắn cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích mấy trò tiêu khiển.
Tô Minh Triết không làm chuyện phong lưu khắp nơi, cũng không phải người cứ hai ba ngày lại được phóng viên đưa lên tranh nhất, chơi ngựa cũng không phải chuyện gì lớn.
Tô gia mua một trường đua ngựa, mới vừa đưa vào hoạt động cách đây không lâu.
Tô gia rất giàu có, danh tiếng của trại ngựa này cũng không hề nhỏ.
Không ít con nhà giàu đều đưa bằng hữu đến chơi.
Đương nhiên, nếu là danh viện thiên kim muốn học cưỡi ngựa, chỗ này cũng có những con ngựa rất ôn hòa.
Sau khi nghe Lục Hoài nói chuyện, Tô Minh Triết cũng không giống như lúc trước quản lý Diệp Sở quá chặt nữa.
Lúc đầu, hắn chắc chắn sẽ không để nàng trải nghiệm những hoạt động mạo hiểm như vậy.
Chỉ là, nếu như thương pháp của nàng tốt như vậy, thì cưỡi ngựa cũng không phải là việc gì khó.
Tô Minh Triết đưa cho Diệp Sở một bộ trang phục cưỡi ngựa.
Kể từ khi nơi này được xây dựng, Tô Minh Triết cũng đã mua cho nàng một con ngựa nhỏ hiền lành, nuôi đến bây giờ cũng đã lớn.
Con ngựa này rất ngoan, bình thường không gây chuyện cũng không