Hơi thở của Lục Hoài lướt qua bên tai.
Hắn nghiêng người cúi đầu xuống.
Môi vô tình lướt qua lỗ tai nhỏ của nàng, như có như không.
Diệp Sở ngơ ra, động tác cứng nhắc.
Lỗ tai của nàng rất nhạy cảm, rất nhanh đã đỏ lên.
Lục Hoài khống chế hành động của Diệp Sở, trong cái ôm của hắn còn mang theo cả cảm giác áp bách.
Tuy nàng không hiểu vì sao Lục Hoài lại làm như vậy, nhưng cũng chỉ có thể đứng im không nhúc nhích.
Tránh cho hắn lại càng dùng sức ôm nàng.
Trước khi Lục Hoài đến, Diệp Sở đã chuẩn bị đi ngủ.
Vì thế, trên người nàng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.
Nàng cảm nhận được hơi lạnh truyền đến từ đầu ngón tay của hắn, như băng tuyết mùa đông vậy.
Đêm khuya, Lục Hoài ôm lấy Diệp Sở, trên người nàng chỉ có một bộ đồ mỏng.
Hình như hắn cũng không nhận ra, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào người nàng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng.
Nàng nhấp môi.
Không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Bóng đêm càng sâu hơn, trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng.
Trong lúc ôm, cơ thể của Lục Hoài dần ấm lên.
Không biết sao, nhiệt độ trong phòng hình như cũng tăng.
Diệp Sở có thể cảm nhận sự biến chuyển trong bầu không khí, nàng hơi lo lắng.
Vì thế, nàng không giãy giụa, không phản kháng.
Nàng cứ như vậy, như đang sợ hắn bước thêm một bước.
Thật ra Lục Hoài có tâm tư khác nữa.
Hắn cảm nhận thật kỹ cảm xúc với cơ thể nàng, không thể nhận ra giữa nàng và người trong mộng giống khác chỗ nào.
Đành phải từ bỏ.
Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn không buông tay.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, xúc cảm tinh tế, đêm đông lạnh như vậy, hắn không nỡ buông ra.
Lục Hoài ngửi mùi hương thanh mát của nàng, không biết đã qua bao lâu.
Cho đến khi Diệp Sở mở miệng.
"Lục Hoài?"
Lục Hoài nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Diệp Sở: "Ngươi có chuyện gì không hiểu à?"
Lục Hoài nhớ đến mục đích chính hắn đến đây..
Hắn chậm rãi mở mắt, tầm mắt dần rõ ràng.
Bấy giờ hắn mới buông lỏng tay ra.
Mái tóc dài của Diệp Sở có chút rối, xõa bên vai.
Lục Hoài thuận tay sờ vào mái tóc của nàng một chút, nhanh chóng thu tay.
Hắn nhìn vào mắt nàng, thấy sự khó hiểu của nàng.
"Không có gì."
Đôi mắt Lục Hoài im lặng mà sâu hút.
Diệp Sở ngẩn ngơ.
Đêm hôm hắn tới Diệp Công Quán chỉ vì..
Ôm một chút vậy thôi?
Diệp Sở nhìn vào vách tường đằng sau: "Ngươi có nên đi về hay không?"
Khụ, một tiếng ho khan khó nghe vang lên.
Lục Hoài che dấu suy nghĩ của hắn, lại ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta tới tìm nàng, đúng là có chút thắc mắc."
Lục Hoài khôi phục dáng vẻ ban đầu rất nhanh, như người vừa nãy không phải là hắn, nhưng nàng sẽ không theo đến cùng.
Diệp Sở hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Thấy Diệp Sở mặc hơi mỏng, Lục Hoài khoác thêm một lớp áo cho nàng, bây giờ mới nói với nàng.
Lục Hoài đơn giản kể lại chuyện ở trường đua ngựa ở Tô gia.
Trong số những tên ở trường đua ngựa, có một người làm của Hạ gia.
Hạ Tuân đã điều tra, khi truy ra những người đó, họ đều uống thuốc độc tự sát.
Người đã an bài việc này biết Lục Hoài có tính đa nghi, vì thế còn để lại tung tích và nhược điểm.
Nhưng bất kể là tra xét ra sao, thất cả manh mối đều chụp lên Hạ gia.
Nhìn từ bên ngoài, hung thủ sau màn chính là Hạ gia, chứng cứ rõ ràng.
Nếu không phải Lục Hoài rất tin tưởng Hạ Tuân, mấy kết quả điều tra này đã giả thành thật.
Nhưng bọn họ biết, chủ mưu của việc này, chính là Tịnh Vân của Hàn Tháp Tự.
Tịnh Vân tự cho là đã che giấu rất tốt, đúng là hắn không hề để lộ ra dấu vết, cũng không hề để lại chứng cứ gì.
Trên thực tế, trước đây khi Giang Tuân đưa Diệp Sở đi điều tra Hàn Tháp Tự, chính tai nghe thấy Tịnh Vân đang nói chuyện với Phí tiên sinh, hắn ta cũng đã bị phát hiện từ khi đó.
Diệp Sở: "Mạc Thanh Hàn rời khỏi Thượng Hải, hắn ta không thể an bài việc này."
Lục Hoài: "Hắn ta đã biết chuyện xảy ra ở Hán Dương, cũng đã biết chuyện giữa hai chúng ta."
Diệp Sở gật đầu, vì ở bên cạnh Lục Hoài, nàng chưa bao giờ lo lắng chuyện này.
Dù sao Mạc Thanh Hàn vẫn luôn muốn biết quan hệ giữa họ, bây giờ hai người đã không còn che giấu nữa, nhưng đã thỏa mãn được hắn ta.
Mặc kệ là hắn ta xuất chiêu thế nào, bọn họ nhất định sẽ chặn được.
Lục Hoài hỏi: "Nàng có từng nghĩ rằng, sau lưng Mạc Thanh Hàn là ai chưa?"
Diệp Sở suy tư một lúc, nheo mắt: "Có một người."
Lục Hoài hỏi: "Ai?"
Hai người nhìn nhau, đôi mắt nàng trầm tĩnh.
Diệp Sở nói một tên: "Đới Sĩ Nam."
Diệp Sở đã nói qua với Lục Hoài, kiếp trước Mạc Thanh Hàn chưa từng xuất hiện ở Thượng Hải, hành tung của hắn rất bí mật không ai biết.
Nàng còn giấu một chuyện, Mạc Thanh Hàn từng đã làm thủ hạ của Đới Sĩ Nam một thời gian.
Nàng chỉ nói với Lục Hoài, Mạc Thanh Hàn ở khu vực Hoa Đông.
Nhưng Lục Hoài đã điều tra qua, vẫn không hề tìm thấy Mạc Thanh Hàn trong số những người bên cạnh Đới Sĩ Nam.
Không chỉ vậy, Lục Hoài không thể tìm ra tung tích của Mạc Thanh Hàn ở khu vực Hoa Đông.
Cuối cùng, hắn phái Chu phó quan đi đến một tỉnh khác điều tra, mới tìm thấy manh mối ở Hán Dương.
Lúc trước bọn họ đã từng nghi ngờ, sau lưng Mạc Thanh Hàn có thể có thế lực khác hay không.
Nhưng từ khi giao thủ đến nay, hắn ta ra chiêu hung ác, không để lại lối thoát, giống như không sợ gì cả.
Hắn ta làm như vậy, tất nhiên là có quỷ.
Mấy ngày gần đây, Diệp Sở nghĩ tới nghĩ lui, đưa hết manh mối nhắm vào một người.
Đới trưởng quan là hảo hữu của Lục Tông Đình, đồng thời, cũng là một cấp dưới trung thành nhất.
Đới gia và Lục gia là thế giao*, trước khi Lục Hoài ra đời, Đới trưởng quan vẫn luôn qua lại với Lục gia.
*thế giao: Tình bạn qua nhiều thế hệ.
Lục Tông Đình rất tin tưởng Đới Sĩ Nam.
Hơn nữa, khi Đới trưởng quan đi tới Thượng Hải, đều do Lục Hoài tiếp đãi.
Đời trước, Đới Sĩ Nam vẫn luôn ở cạnh Lục Tông Đình.
Sau khi Mạc Thanh Hàn vào Thượng Hải, lúc nào cũng đối nghịch với Lục Hoài.
Mặc dù Mạc Thanh Hàn từng là thủ hạ của Đới Sĩ Nam, hắn cũng không thiên vị, vẫn giúp đỡ Lục Hoài như cũ.
Hắn chưa từng làm gì gây bất lợi cho Lục gia, cuối cùng vì chắn đường của Mạc Thanh Hàn mà bị ám sát.
Cho nên, lúc đầu Diệp Sở cũng chưa từng hoài nghi đến hắn.
Mấy ngày nay, Mạc Thanh Hàn từng bước ép sát, nàng mới nghĩ ra điều này.
Diệp Sở giải thích: "Lục trước ta chưa từng nghi ngờ Đới Sĩ Nam, huống chi, hắn với Lục gia là thế giao.."
Khi bọn họ vừa mới bắt đầu tra Mạc Thanh Hàn, chưa tìm được manh mối, nếu nàng nói ra chuyện này, rất dễ gây rối, ảnh hưởng đến phán đoán.
Lục Hoài gật đầu: "Ta hiểu, hành động của Đới Sĩ Nam không hề có gì sai phạm."
Lục Hoài đã biết rõ, khi Diệp Sở mới vừa đầu quân, nàng không nói, một là không muốn làm ảnh hưởng đến cảm nhận của hắn với Đới trưởng quan, hai là không muốn vẽ ra một con đường sai lệch cho hắn.
Nếu Lục Hoài trực tiếp điều tra theo ý nàng, vạn nhất tìm nhầm người, hoặc là rút dây động rừng, vậy thì rất không tốt.
Diệp Sở: "Ta vốn cho rằng, Mạc Thanh Hàn rất có thể đã mượn thế lực của trưởng quan, làm việc bên ngoài."
Lục Hoài bổ sung: "Nếu nói ngay từ đầu mục tiêu của Mạc Thanh Hàn rất giống với Đới trưởng quan, sau này lại phản bội, cũng không phải là không có khả năng đó."
Lục Hoài nhanh chóng tin vào lời của Diệp Sở, cũng nghĩ đến một chi tiết với nàng.
Tuy mới nghi ngờ Đới Sĩ Nam gần đây thôi, hiềm nghi của hắn rất nhỏ, nhưng họ lại không thể không điều tra.
Sau khi Lục Hoài nói chuyện với Diệp Sở xong, mượn vào đêm tối mà rời đi.
* * *
Hôm nay, Giang Tuân đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Bắc Bình.
Tiếng chuông vang lên trong không gian yên tĩnh, cắt qua bầu không khí lạnh tanh.
Giang Tuân bước lên nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói.
Người nọ: "Giang Tuân, mấy hôm trước ngươi có đến thăm mộ Đới Thâm đúng không?"
Giọng nói của người kia khàn khàn, dưới vẻ bình tĩnh là ý u buồn.
Giang Tuân vẫn không nói gì nhiều, chỉ nhẹ giọng ừ một tiếng.
Sau khi hai người nhắc đến chuyện này, không hẹn mà cùng im lặng, bầu không khí có chút đình trệ.
Giang Tuân siết chặt microphone theo bản năng, trong mắt hơi ngẩn ngơ.
Chuyện này đã ảnh hưởng đến họ rất sâu, hai người khóa chặt miệng, không muốn nói tiếp.
Người nọ nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Bên phía Diệp gia thế nào rồi?"
Giang Tuân cũng quay về dáng vẻ ban đầu: "Lần trước, có người muốn xuống tay với Hoa Thương hội, động tới Tô gia."
Vừa dứt lời, hơi thở của người nọ cứng lại, không có đáp lại lập tức.
Giọng nói Giang Tuân trầm xuống vài phần: "Trường đua ngựa của Tô gia xảy ra chuyện, mục tiêu của sát thủ là Tô Minh Triết, nhưng suýt nữa đã giết Diệp Sở."
Giang Tuân đã điều tra chuyện này, cũng đã phân tích qua với Lục Hoài.
Hắn biết khi hắn nói ra chuyện này, người nọ chắc chắn sẽ rất quan tâm.
Người nọ nhanh chóng nói, giọng nói mang theo cả sự nôn nóng.
Người nọ nỗ lực khống chế giọng nói đang bất ổn: "Nàng không sao chứ?"
Người nọ nghe thấy tên Diệp Sở, giọng nói vốn lạnh lùng cũng đã xuất hiện khe nứt.
Giang Tuân biết người nọ lo lắng, lập tức giải thích: "May mắn Tam thiếu có ở đó, hắn lại giúp Tô gia, cũng ém chuyện này xuống."
Giang Tuân biết rõ hôm trường đua ngựa xảy ra chuyện, Diệp Sở đang ở cùng Lục Hoài.
Chỉ cần Lục Hoài ở bên cạnh Diệp Sở, chắc chắn Lục Hoài sẽ không để Diệp Sở bị thương.
Người nọ hơi ngẩn ra, khi giọng nói vang lên lần nữa, giọng điệu đã chậm hơn nhiều, nghe qua có vẻ đã an tâm.
Trước kia người nọ cũng từng nghe qua Tam thiếu từ miệng Giang Tuân, cũng biết Tma thiếu lại một lần nữa cứu giúp Diệp Sở.
Người nọ cười khẽ một tiếng: "Lục Tam thiếu rất để tâm đến nàng."
Giang Tuân vẫn cầm microphone, nghe người bên kia điện thoại nói.
Nhưng hắn hắn chợt chuyển rà mắt, ánh mắt phóng ra xa, nhìn vào cửa sổ.
Mặt trời đang chiếu sáng chói ngoài cửa, ánh nắng rất ấm áp.
Cửa sổ có một khe nhỏ, ánh mặt trời xông vào, chiếu sáng một tấc* bên cửa.
*khoảng 10cm.
Ánh mắt Giang Tuân thật sâu, sắc mặt như thường, nhưng lại không biết hắn đang nghĩ gì.
Giang Tuân thu tầm mắt, không tiếp tục nhìn ra ngoài nữa.
Hắn nhẹ giọng ừ một tiếng.
Giang Tuân bỗng nhiên không muốn nói tiếp chuyện này, thuận miệng nói chuyện khác: "Gần đây ngươi đang làm gì?"
Người nọ nói: "Nhiệm vụ của ta vừa kết thúc, mấy hôm nay trở về Bắc Bình."
Giang Tuân trầm ngâm một lát, hỏi: "Ngươi có muốn gặp mặt hay không?"
Người nọ chần chờ vài giây: "Được."
Chờ phía bên kia treo điện thoại, Giang Tuân mới đặt microphone xuống.
Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ, mở cửa ra, ánh nắng nhanh chóng tràn vào, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
* * *
Khi Hạ Tuân đi tìm mẫu