Tuy vẻ mặt Mạc Thanh Hàn có sự ấm áp, nhưng Diệp Sở có thể nhận ra, ánh mắt của hắn ta vẫn tĩnh lặng như nước.
Tò mò, hoài nghi, cảnh giác..
Đây là cảm xúc đầu tiên của Mạc Thanh Hàn khi nhìn thấy người lạ.
Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nhưng Diệp Sở hiểu rõ tính cách của Mạc Thanh Hàn, cũng cực kỳ hiểu biết về con người hắn ta.
Ở trong mắt Diệp Sở, sự ngụy trang của hắn ta không là gì cả.
Nàng có thể nhìn thấu hắn ta.
Theo câu nói của Mạc Thanh Hàn, một trận chiến bắt đầu.
Diệp Sở biết, phần bò bít tết trước mặt nàng vẫn chưa động vào.
Mạc Thanh Hàn đã sinh nghi, nành phải giải trừ nó.
Diệp Sở: "Vừa rồi mới ngẩn người, đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở."
Diệp Sở cố ý đè thấp giọng nói, giọng nói của nàng cũng không giống lúc trước.
Mạc Thanh Hàn hỏi: "Ngẩn người?"
Vẻ mặt Mạc Thanh Hàn lãnh đạm, từ trong ngữ điệu của hắn ta, có thể nhận ra, tạm thời hắn ta không biết người trước mặt là Diệp Sở
Diệp Sở hơi thả lỏng, nhưng vẫn không thể buông lơ cảnh giác.
Diệp Sở cầm dao, nhẹ nhàng nói: "Vừa mới rời khỏi nhà, chỉ là có chút nhớ nhung."
Tuổi nàng không lớn, diễn vai một cô gái chưa trưởng thành, cũng không phải là không thể.
Trọng giọng nói còn có vẻ khách khí xa cách, như thể giữa hai người xa lạ với nhau.
Mạc Thanh Hàn cẩn thận quan sát khuôn mặt Diệp Sở một lần.
Khuôn mặt của thiếu nữ trước mắt rất bình thường, hắn vẫn không thấy dấu hiệu của dịch dung.
Tuy nàng không để lộ ra vẻ mặt, nhưng có thể thấy lòng cảnh giác rất lớn.
Mạc Thanh Hàn không thôi hoài nghi.
Hắn ta biết, chuyến tàu từ Thượng Hải đi đến Bắc Bình bị trục trặc nên dừng ở Tân Châu.
Mạc Thanh Hàn nhue vô tình hỏi: "Ngươi là người Tân Châu hả?"
Tầm mắt hắn ta lướt qua mặt nàng, như đang đoán xem hành động tiếp theo của nàng là gì.
Nhưng ánh mắt nàng vẫn trấn định không gợn sóng.
Diệp Sở lắc đầu, chần chờ một hồi mới nói: "Nam Kinh."
Khẩu âm của nàng cũng không nặng lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe ra giọng của khu vực Giang Nam.
Trong lúc Mạc Thanh Hàn hoài nghi Diệp Sở, nàng cũng đang quan sát hắn ta.
Trong lòng Mạc Thanh Hàn hiểu rõ, nhưng chỉ gật đầu.
Mà Diệp Sở nhận ra rằng, khi nàng nói ra hai chữ Nam Kinh, đôi mắt hắn ta khẽ gợn sóng.
Có lẽ là vì thân phận và bối cảnh của hắn ta, mà hai chữ này trở nên nhạy cảm.
Nam Kinh với hắn mà nói, vẫn là quá khứ không thể bỏ qua, hay là một rào cản vô hình?
Diệp Sở không thể hiểu hết được.
Diệp Sở rũ mắt, cắt một miếng bò bít tết: "Còn ngươi?"
Mạc Thanh Hàn cũng động dao cắt miếng bò bít tết của hắn ta: "Ta là người khu vực Giang Chiết."
Nàng cũng không hỏi nhiều, để tránh cho lòng nghi ngờ của Mạc Thanh Hàn nặng thêm.
Hắn không nói mình đến từ đâu, nhue là chỉ ngẫu nhiên nhắc đến.
Diệp Sở dùng nĩa cắm vào miếng bít tết: "Ừm, đó là một nơi rất tuyệt."
Động tác của Mạc Thanh Hàn hơi cứng lại: "Phải không?"
Hắn đưa mắt nhìn Diệp Sở, thấy nàng đang chăm chú dùng bữa, cũng không lộ ra vẻ mặt gì.
Giọng nói Diệp Sở nhỏ nhẹ: "Nhưng Nam Kinh vẫn tốt hơn."
Diệp Sở giả làm một thiếu nữ chưa lớn, nghe mấy lời này, càng giống một người yêu quê nhà, nàng hẳn là một người ở Nam Kinh.
Hai người tiếp dùng bữa, cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.
* * *
Xe lửa vẫn chạy về phía trước.
Một nơi khác, Giang Tuân ngồi trong xe, ánh mắt hắn đặt ngoài cửa sổ, khuôn mặt rất bình tĩnh.
Rất nhanh sau đó, ám vệ đưa cơm đến cho Giang Tuân, Diệp Sở vẫn ngồi ở toa ăn.
Giang Tuân cúi đầu, im lặng dùng cơm.
Khắp nơi là những giọng nói ồn ào, rất ầm ĩ.
Khi Giang Tuân dùng cơm, tư thái rất ưu nhã, hoàn cảnh xung quanh cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Thời gian chậm rãi trôi đi, không biết đã qua bao lâu.
Diệp Sở vẫn chưa về.
Giang Tuân hơi nhíu mày.
Diệp Sở chỉ đi ăn trưa, nàng đã đi lâu như vậy, sao vẫn chưa về?
Giang Tuân có chút lo lắng, hắn đứng dậy, đi tới toa ăn.
Giang Tuân đi đến kia tiết thùng xe trước, còn chưa vào, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Xuyên qua lớp cửa kính tầm mắt hắn đặt trên một người.
Một nữ tử có thân hình mảnh khảnh, ánh nắng nhạt màu chiếu xuống, trên mặt nàng là những tia nắng nhỏ vụn.
Người nọ là Diệp Sở.
Giang Tuân đã nhận ra sự khác thường, tầm mắt hắn lại chuyển sang bên cạnh.
Đối diện Diệp Sở có một nam nhân.
Hắn đưa lưng về phía Giang Tuân, không thể thấy rõ khuôn mặt hắn.
Lúc này, nam nhân kia đang nói chuyện với Diệp Sở.
Diệp Sở vốn đang cúi đầu, như lại nghe thấy giọng nói của nam nhân kia, nàng ngẩng đầu lên, cũng có đáp lại.
Nhìn như chỉ đang nói chuyện phiếm thôi, nhưng Giang Tuân vẫn đề cao cảnh giác.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Giang Tuân biết lần này Diệp Sở tới Bắc Bình là có chuyện muốn làm.
Huống chi, dựa vào tính cách cẩn thận của Diệp Sở, nàng sẽ không nói chuyện với người lạ.
Thời gian đã qua khá lâu, Diệp Sở vẫn ngồi ở đó.
Đúng là có chỗ không bình thường.
Ánh mắt Giang Tuân khẽ động, có vẻ như Diệp Sở bị người nọ chặn bước.
Hắn cần phải giúp nàng.
Nhưng không thể thán phận này được.
Giang Tuân không thể ra đó, hắn chỉ có thể tìm người khác giúp.
Giang Tuân xoay người, đưa lưng về phía toa xe kia.
Trên đường đi dù có người qua lại, nhưng chỉ liếc hắn một cái, cũng sẽ không nhận ra điều khác lạ.
Giang Tuân nhắm mắt lại, bóng tối nặng nề rơi xuống, trước mắt là một mảng đen nhánh.
Trong bóng đêm yên tĩnh, giống như có luồng sáng nhỏ, như đang phá vỡ mảng tối u ám này.
Qua nửa phút, hắn lại mở mắt ra.
Đáy mắt đã không còn sự trầm tĩnh nội liễm, mà mang theo vài phần tùy ý.
Với khi nãy hoàn toàn khác.
Bây giờ hắn là Hạ Tuân.
Hạ Tuân là thiếu đông gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam, rất nhiều người biết thân phận của hắn.
Nếu Giang Tuân dùng gương mặt của Hạ Tuân, tiếp xúc với người khác, thanh danh của Hạ gia rất lớn, hắn cảm thấy, trên đoàn tàu này sẽ có người biết Hạ Tuân.
Bọn họ nhất định sẽ nhận ra có chỗ không đúng.
Tuy người khác sẽ không biết Hạ Tuân và Giang Tuân là một.
Nhưng tóm lại sẽ chọc phải một chút phiền toái.
Cho nên, hắn tạm thời phải gọi Hạ Tuân ra.
Lấy thân phận Hạ Tuân giúp Diệp Sở, đây là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tuân mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn, có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu.
Tầm mắt hắn dần trở nên rõ ràng, hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn Diệp Sở.
Trong lòng Hạ Tuân chợt nổi lên một ý niệm.
Hình như nàng gặp rắc rối, hắn cần phải giúp nàng.
Ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn, ngày càng rõ ràng.
Như có người đang nói cho hắn biết, hắn cần phải làm như vậy.
Hắn cũng biết người đó là ai.
Hạ Tuân khẽ a một tiếng.
Người kia thật là phiền, chuyện nhỏ như vậy mà còn cần hắn giúp.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Hạ Tuân vẫn bước đến, đẩy cửa đi vào toa ăn.
Hắn không chút do dự, đi về phía Diệp Sở.
Được rồi, hắn chỉ có thể giúp Giang Tuân một phen.
* * *
Trong toa ăn.
Diệp Sở ngồi đối diện Mạc Thanh Hàn, họ đều ăn phần bò bít tết của mình.
Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên: "Ta có thể ngồi ở đây không?"
Diệp Sở ngẩng đầu, Mạc Thanh Hàn nhìn qua.
Bọn họ đều chú ý đến sự tồn tại của Hạ Tuân.
Hạ Tuân mặc một bộ tây trang cao cấp, trên tay hắn cầm một phần cơm Tây, mắt hắn đảo qua hai người.
Diệp Sở ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hiểu ra là Hạ Tuân đến giúp nàng.
Mạc Thanh Hàn đã nhận ra Hạ Tuân, người này là thiếu đông gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam, nhưng hắn ta lại làm như không biết hắn, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn ta đã điều tra rất nhiều người ở Bến Thượng Hải, Hạ gia tất nhiên cũng có tên trên danh sách Hoa Thương hội.
Chẳng qua lần trước Tịnh Văn thất thủ, để Hạ Tuân chạy thoát.
Mạc Thanh Hàn ném vấn đề qua cho Diệp Sở một cách tự nhiên: "Là vị tiểu thư này ngồi ở đây trước, người nên hỏi nàng."
Hạ Tuân lại nói: "Vị nữ sĩ này.."
Thân thể Diệp Sở nghiêng qua một chút, nàng hơi nhích vào trong.
Chỗ này vốn trống, bây giờ chỉ dịch vào, ngược lại lại để một chỗ tương đối rộng cho hắn.
Hạ Tuân không chút khách khí, ngồi xuống.
Những hắn vẫn giữ một khoảng cách thích hợp với Diệp Sở, rát lễ phép.
Diệp Sở không nói gì, nàng biết hắn muốn tỏ ra là họ mới gặp nhau lần đầu.
Mạc Thanh Hàn ngồi đối diện cũng không mở miệng, hắn lại đau mắt nhìn qua vài lần, nhưng đây là một ánh mắt khác.
Hạ Tuân cười, nụ cười có pha chút lười biếng: "Toa ăn thật là đông, đúng không?"
Diệp Sở trả lời, giọng điệu xa cách: "Thời gian dùng bữa, khó tránh được chuyện đông đúc."
Mạc Thanh Hàn nhắc tới một chuyện: "Luvs trước hình như có xe lửa gặp sự cố, dừng ở một ga nào đó, cho nên trên chuyến xe này mới có nhiều người như vậy."
Tầm mắt hắn ta làm như vô tình mà nhìn lướt qua hai người.
Hạ Tuân nhàn nhã, Diệp Sở trầm tĩnh, không khác bình thường.
Diệp Sở cảm thấy, Mạc Thanh Hàn biết rất rõ chuyện xe lửa dừng lại ở trạm Tân Châu.
Không biết sao, hắn ta lại nghi ngờ chuyện này.
Hạ Tuân ngẩn ra, dừng động tác trên tay: "Ở trạm Tân Châu, ta phải đổi xe ở chỗ đó."
Mạc Thanh Hàn lại cắt một đường lên miếng thịt bò: "Phải không?"
Hạ Tuân tiếp tục: "Ta là người Thượng Hải, đến Bắc Bình có chút việc, không ngờ rằng xe lửa lại xảy ra sự cố."
Giọng nói của hắn mang vẻ tùy tính, nội dung cũng không có gì lạ.
Đáy mắt Hạ Tuân rất sạch sẽ, Mạc Thanh Hàn cũng không nghi ngờ gì thêm.
Mạc Thanh Hàn: "Nghe ra cũng có chút khó khăn."
Hạ Tuân nhíu mày: "Đâu chỉ vậy, ta cảm thấy chuyến đi đi tới Bắc Bình lần này