Anh Túc không nói gì, đầu bên là một mảng im lặng kéo dài.
Như có rất nhiều tâm sự chất chứa, nỗi khổ trong lòng nặng nề, khiến nàng ấy không thể nói ra.
Ngữ khí Giang Tuân lãnh đạm:
"Ta hiểu, ngươi không muốn để nàng biết."
"Yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không nhận ra."
Anh Túc ngập ngừng, mới mở miệng:
"Cảm ơn, Giang."
Giọng nói Giang Tuân ôn hòa:
"Ngày khác gặp."
Hắn cúp điện thoại, biết Anh Túc cũng không muốn nói.
Giang Tuân rời khỏi câu lạc bộ, về Hạ trạch.
Chuyện này đã được ám bố trí ở phụ cận Hạ trạch báo lại cho Diệp Sở.
Sau khi nàng biết chuyện, vãn không làm gì thêm.
Màn đêm buông xuống, Giang Tuân đi về phía bàn, để lại vài chữ.
Những nét chữ rõ ràng rơi trên trang giấy trắng, gác bút máy xuống.
Giang Tuân nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Hắn biết, khi tỉnh dậy vào sáng mai, thân thể này lại thuộc về Hạ Tuân.
Trừ khi có nhiệm vụ cần làm, Giang Tuân không biết cách ở chung với người khác.
Có một số việc, chỉ có thể giao cho Hạ Tuân xử lý.
* * *
Ngày hôm sau, khi Hạ Tuân tỉnh lại đã 10 giờ.
Hôm qua phải chạy vài vòng, cơ thể hắn cực kỳ mệt mỏi.
Hạ Tuân mặc áo sơmi, tùy lý lấy áo tây trang tối màu.
Lúc hắn đang thắt cà vạt, nhận ra trên bàn có một tờ giấy trắng.
Hạ Tuân hơi nheo mắt, cà vạt đã thắt xong, hắn đi qua, cầm tờ giấy lên xem.
Bên trên chỉ có mấy chữ.
Là chữ của hắn, nhưng Hạ Tuân biết tờ giấy này là do Giang Tuân để lại.
Phiền người, thay ta xin lỗi.
Phía dưới có để lại tên khách sạn, là nơi mà Diệp Sở vào ở hôm qua.
Hạ Tuân nhướng mày, hắn biết Giang Tuân được người khác nhờ cậy, muốn chăm sóc Diệp gia.
Không biết tên đó đã làm gì chọc cho Diệp Sở không vui.
Chẳng qua, Giang Tuân không xử lý nổi chuyện nhỏ này, Hạ Tuân cười một tiếng.
Cứ như vậy, Hạ Tuân vẫn thu tờ giấy vào.
Làm theo chuyện Giang Tuân giao cho, đi vào khách sạn kia.
Trước đó Hạ Tuân đã gọi điện cho Diệp Sở.
Biết thân phận của người tới, Diệp Sở đi xuống lầu.
Hạ Tuân mở cửa xe, nhàn tản mà dựa vào đó, liếc nhìn nàng đi tới.
Hạ Tuân mở miệng:
"Diệp Sở, mời ngươi đi tới nhà hàng Đức Trung."
Ngữ khí Diệp Sở lãnh đạm:
"Hạ giáo đổng, không phải ngươi cần phải xử lý chuyện làm ăn trong nhà sao?"
Lần trước khi còn trên xe lửa, Hạ Tuân đã giúp nàng, hai người đã đứng cùng chiến tuyến.
Nhưng vì chuyện hôm qua, Diệp Sở hiểu, Giang Tuân không muốn để nàng biết thân phận của người ủy thác.
Bây giờ nàng gọi Hạ Tuân là giáo đổng, vậy cũng đã xa cách vài phần.
Hạ Tuân cũng không trả lời, nói lảng đi:
"Bữa cơm này là Giang Tuân mời."
Tầm mắt hắn nhìn thẳng vào nàng:
"Ngươi đi, hay là không đi?"
Diệp Sở ngẩn ra một chút, đi về phía xe của Hạ Tuân, ngồi vào trong.
Hạ Tuân đóng cửa xe, khởi động ô tô.
Ô tô màu đen chạy chầm chậm trên đường phố Bắc Bình, người qua đường tới tới lui lui lướt qua cửa xe.
Hạ Tuân không chút để ý mà hỏi:
"Diệp Sở, ngươi thích ăn cái gì?"
Diệp Sở lắc đầu:
"Không đặc biệt thích món gì cả."
Đây là lời thật lòng, Diệp Sở không quá chú trọng việc này.
Nhưng Hạ Tuân thì khác, là thiếu đông gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam, ai cũng biết, hắn thích nhất là hưởng thụ.
Đáy mắt Hạ Tuân mang theo ý trêu đùa:
"Ngươi không đáp, có lẽ ta sẽ hỏi Lục Hoài một chút được không?"
Diệp Sở nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Hắn không biết."
Hạ Tuân nhìn thoáng qua Diệp Sở.
Hắn biêys, chỉ cần nhắc tới cái tên Lục Hoài, nàng sẽ càng mẫn cảm.
Hạ Tuân cười một tiếng, chuyển tay lái, xe rẽ vào một đường khác.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói nhiều, Hạ Tuân chăm chú nhìn phía trước, bọn họ nhanh chóng đến nhà hàng Đức Trung.
* * *
Diệp Sở và Hạ Tuân đi vào nhà hàng Đức Trung, hai người chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Nhân viên phục vụ đưa đến một bình trà, nước trà chảy vào ly, trong nháy mắt đã hiện lên khói trắng.
Khi hai người Diệp Sở đi vào, một nữ nhân cũng đến nhà hàng này.
Nàng ấy mặc một bộ sườn xám khổng tước màu lam, phác họa rõ nét cơ thể của nàng.
Bên ngoài mặc một chiếc áo khoác đen, theo bước đi của nàng, ẩn ẩn lộ ra vải dệt màu xanh.
Hành động của nàng rất nhẹ nhàng, im lặng lướt qua đại sảnh, đi tới lầu hai nhà hàng.
Nàng ấy không hề gây chú ý cho bất kỳ ai, bao gồm cả Diệp Sở và Hạ Tuân.
Như là một vị khách bình thường.
Nhà hàng Đức Trung xây theo khuôn tròn, nàng ấy đi qua một hành lang dài, đi tới tòa nhà phía đối diện.
Nữ nhân vào một phòng bao, ngồi xuống, sao đó mở một khe nhỏ ở cửa sổ.
Nhìn từ trên lầu xuống, vừa lúc có thể thấy hai người Diệp Sở.
Gương mặt nàng ấy hơi nghiêng bên cửa sổ, lộ ra chiếc cằm tinh xảo.
Người đó là do Anh Túc ngụy trang thành.
Diệp Sở và Hạ đều không nhận ra, nàng ấy đang nhìn bọn họ.
Tay Diệp Sở cầm ly trà, miệng nhỏ khẽ nhấp một ngụm trà.
Trà nóng lên miệng, vừa lúc xua đi một chút ý lạnh.
Anh Túc dựa vào bên cửa sổ, vẫn luôn đặt lên mắt nhìn Diệp Sở.
Khuôn mặt nàng ấy vốn lạnh lẽo, nhưng khi nàng ấy thấy Diệp Sở, lại không nhịn được mà cong khóe môi.
Trên gương mặt nàng trước sau vẫn treo ý cười, như là ánh nắng hiếm có ngày đông.
Lúc này, bên ngoài đại sảnh truyền đến tiếng ồn ào.
Diệp Sở và Hạ Tuân cùng buông ly trà xuống, nhìn ra ngoài cửa.
Đáy ly đụng nhẹ mặt bàn, tạo ra tiếng cạch rất nhẹ.
Một nhóm nam nhân đi vào nhà hàng với khuôn mặt nghiêm nghị, trên tay bọn họ cầm súng, vẻ mặt u ám.
Bọn họ đi vào nhà hàng với vẻ hung tợn, ánh mắt lướt qua cả nhà hàng như đang tìm kiếm ai đó.
Diệp Sở nhíu mày, liếc mắt nhìn Hạ Tuân một cái.
Hai người không nói gì, theo bản năng nâng cao cảnh giác.
Không khí trong nhà hàng ngày càng nặng nề, đè nặng lòng người.
Một nhóm nam nhân đột nhiên đến, vậy khắp tiệm cơm.
Khách trong tiệm cơm bắt đầu xôn xao, tiếng người ồn ào, loạn cào cào lên.
"Tất cả đều im hết cho ta!"
Ở cửa có mười mấy người, một nam nhân bước lên trước, trầm giọng hét một câu.
Giọng nói vang ra, khắp nơi đều im lặng.
Khẩu súng đặt ngang lưng hắn ta, phát ra tiếng leng keng, rất chói.
Chỉ còn lại những tiếng hít thở trong bầu không khí yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám phát ra tiếng, sợ giây tiếp theo, họng súng đen như mực kia sẽ nhắm vào đầu họ.
Nam nhân kia lấy từ trong ngực ra một văn kiện, sau đó cao giọng.
"Ta có lệnh phải điều tra người trong nhà hàng này, vừa rồi đã nhận được một tin tức đáng tin cậy, nói rằng trong tiệm cơm này có phần tử phản động."
"Mọi người không cần lo lắng, bọn ta sẽ thả mọi người đi, nhưng.."
Dừng một chút, nam nhân tiếp tục nói.
"Mọi người muốn ra khỏi nhà hàng này, cần phải chấp nhận tầm sát, khi cần phải xét người."
Nam nhân vời nói xong, trong nhà hàng lại ầm ĩ.
Vẻ mặt của họ rất không tình nguyện, cũng không muốn phối hợp hành động.
Bọn họ đến đây để ăn cơm, không phải để cho người khác tra khảo.
Chỉ là, sự kháng nghị của khách cũng không kéo dài.
Nam nhân dậm mạnh chân một cái, đế giày nặng nề đánh lên sàn tạo ra âm thanh nặng nề.
Nhà hàng lại yên tĩnh, rơi vào trầm mặc.
Nam nhân nhíu mày:
"Bây giờ, các ngươi lần lượt ra khỏi nhà hàng."
Lúc đầu vẫn có người không chịu nhúc nhích, đợi cho mấy người cầm súng đi vào, mang theo ý cưỡng chế, mới bắt đầu đứng dậy.
Diệp Sở và Hạ Tuân ngồi ở vị trí trong góc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị tra xét.
Bọn họ quyết định yên tĩnh xem biến động này.
Từng vị khách một ra khỏi nhà hàng, nhưng lại không hề nhận ra có ai khả nghi.
Khi kiểm tra mới làm được một nửa, chạy lên lầu hai.
Họ đội nón vàng rộng, vành nón ép thấp, che khuất hầu hết khuôn mặt.
Tay của họ cũng cầm súng, bọn họ dựa tay vịn, giấu súng vào bên trong, nổ súng xuống dưới.
Động tác của họ rất nhanh, trôi chảy, không có một chút do dự nào.
Tiếng súng bỗng dưng vang lên, viên đạn cắt qua không khí lạnh lẽo, bay thẳng về phía cửa.
Nỗi sợ như ánh nắng buông xuống, lan ra khắp nơi.
Tiếng la hét hô hoán vang lên khắp nơi, đánh vỡ bầu không khí khiến người ta khó thở này.
Theo tiếng súng vang, một vị khách ngã xuống.
Là bọn phản động trong miệng của người vừa tới.
Bọn họ trốn trong nhà hàng.
Bây giờ hành tung đã bị lộ, bị bao vây ở đây, không thể chạy thoát.
Vì thế, bọn họ nhân cơ hội này giết một người, tạo ra sự hoảng loạn, nhân cơ hội chạy trốn.
Mục đích của họ đã đạt được.
Những người khách thấy có người chết trước mặt họ, trong nháy mắt đã hoảng loạn, phân ra tán loạn.
Bọn họ hớt hãi chạy về phía cửa, muốn thoát khỏi chỗ này.
Dưới lầu loạn thành đoàn, những nam nhân mang súng cũng bị tách ra.
Mấy người này là do chính phủ điều tới, họ sẽ không làm hại đến tính mạng của bình dân bá tánh, chỉ có thể chấp nhận bị hạn chế.
Bọn phản động vốn không có nhân tính, bọn chúng sẽ để ý người khác có thấy mặt không.
Bọn chúng chỉ muốn, giết sạch toàn bộ người có mặt ở hiện trường.
Một người cũng không giữ lại.
Sau khi đưa ra quyết định, chúng bắt đầu nổ súng vào từng người một.
Lúc này, Anh Túc ngồi ở lầu hai cũng thấy cảnh này.
Anh Túc cực kỳ tức giận, nụ cười hiếm có của nàng ấy tắt ngóm, ánh mắt sắt lạnh.
Trái tim luôn luôn bình tĩnh của nàng ấy bây giờ đang đập loạn hết cả lên.
Anh Túc vẫn nhìn chằm chằm Diệp Sở như trước, động tác trên tay lại không dừng lại.
Nàng ấy thuần thục vén trường bào lên, ngón tay chạm đến cây súng ngắn bên đùi.
Nàng ấy vẫn luôn giấu súng ở bên tà sườn xám xẻ tới bên đùi.
Nàng ấy tháo súng, nhanh chóng lên đạn, đưa lên trước mặt mình.
Mở nửa cánh cửa sổ, họng súng lạnh băng nhắm vào một nam nhân ở lầu hai.
Người kia muốn nổ súng giết Diệp Sở.
Thời khắc này, ánh mắt Anh Túc cực kỳ lạnh, bình tĩnh đến đỉnh điểm.
Khi giết người, nàng ấy luôn vứt bỏ những chuyện không liên quan.
Trong lúc này, nàng ấy chỉ còn lại một mục đích duy nhất.
Là giết chết mục tiêu.
Giây tiếp theo, nàng ấy không hề do dự mà nổ súng.
Cùng lúc đó, Diệp Sở cũng chú ý đến nam nhân trên kia.
Sát ý của người nọ rất đậm, đã đặt súng ngắm vào nàng.
Đôi mắt Diệp Sở trở nên căng thẳng, nhanh chóng rút súng.
Diệp Sở bình tĩnh đến lạ, hơi thở không loạn, trong mắt không hề có chút gợn sóng.
Như người bị ở trong tầm ngắm không phải là nàng.
Động tác cầm súng của nàng rất chuẩn, không chút sợ hãi.
Hạ Tuân bỗng nghiêng đầu, nhìn lên lầu.
Hắn bước về phía Diệp Sở một bước, đến bên cạnh nàng.
Hắn cũng đã nhận ra tình huống của Diệp Sở, nhanh chóng lột bỏ dáng vẻ lười biếng.
Hắn cầm súng trong tay, nâng súng lên.
Trong nháy mắt đó, ba khẩu