Diệp Sở sửng sốt.
Lục Hoài hơi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Sở.
Nhịp thở của hai người rất nhẹ, lồng ngực hơi phập phồng, như thêm phần hẹp lại.
Hắn liếc nhìn Diệp Sở một cái, ánh mắt đảo qua mặt nàng.
Gương mặt nàng hơi ửng đỏ, nhưng vẫn không nói gì.
Không đợi câu trả lời của nàng, Lục Hoài đã tự ý hành động.
Hắn biết dù có thân mật ở trong xe đến đâu đi nữa, người bên ngoài cũng không thể nhìn rõ.
Trong xe rất yên tĩnh, sự ái muội dần dần cô đọng lại, giọng nói trầm thấp của Lục Hoài vang lên.
Hắn lại nói: "Nơi này không tiên."
"Xuống xe rồi lại nói."
Diệp Sở: "..."
Bàn tay Lục Hoài đưa về phía Diệp Sở, thay nàng mở cửa xe.
Khóe miệng hắn dắt lên, ý cười càng sâu hơn.
Sau khi xuống xe, Lục Hoài bước qua bên cạnh Diệp Sở, đứng vài giây.
Lục Hoài nhắc nàng một câu.
"Đừng quên những gì nàng muốn làm."
Diệp Sở vô thức vòng lấy tay Lục Hoài, nàng mím môi thành một đường thẳng.
Hắn nghiêng đầu, nhìn vị trí tay hai người đang giao nhau, cười khẽ một tiếng.
Diệp Sở nhận ra ánh mắt của Lục Hoài, nàng nhưng vẫn nhìn thẳng ra trước, không quay đầu nhìn hắn.
Bọn họ cùng nhau đi vào nhà hàng kia.
Nơi này xây theo cấu trúc phương Tây, các cửa đều có các tấm kính trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong.
Chưa đến giấc trưa, Lục Hoài chọn một bàn gần cửa sổ.
Ở đây có thể khiến cho người theo dõi họ nhìn rõ mọi chuyện, bản thân lại nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Vì để tiện làm việc, Lục Hoài ngồi bên cạnh Diệp Sở.
Hắn ra vẻ vô tình ôm lấy bả vai Diệp Sở, hành động rất tự nhiên.
Nghĩ đến chuyện có người đang theo dõi họ, cơ thể Diệp Sở không tự chủ mà hơi cứng nhắc.
Lục Hoài nhẹ giọng: "Thả lỏng đi."
Câu nói của hắn hình như có hiệu quả với Diệp Sở, nàng từ từ thả lỏng, tùy ý để hắn ôm.
Khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười: "Nàng nghĩ người ủy thác kia đang ở nơi nào?"
Dư quang của hai người nhìn lướt qua xung quanh, nhưng lại không hề phát hiện có ai khả nghi.
Diệp Sở nói: "Hẳn là đang ở chỗ mà chúng ta không nhìn thấy."
Lục Hoài: "Chúng ta gọi món đi."
Tay hắn vẫn không buông ra, một tay tiếp tục ôm Diệp Sở, tay khác lại cầm thực đơn.
Diệp Sở nhận thực đơn tù tay Lục Hoài giúp hắn chọn.
Bàn tay trống không của Lục Hoài đặt xuống dưới, như đang muốn tìm chuyện gì đó để làm.
Khi Diệp Sở đang nghiên cứu thực đơn, hắn vén mái tóc dài của nàng ra đằng sau, đầu ngón tay ấm áp lướt qua tai nàng, mang heo cả hơi ấm.
Sau khi gọi món xong, họ lại nói chuyện phiếm một lúc.
Qua mấy phút.
Lục Hoài chợt tới gần Diệp Sở, cơ thể dán đến, nóng cháy.
Diệp Sở quay đầu nhìn, nàng mượn vị trí, người khác sẽ không nhìn thấy uẩn khúc bên trong.
Nàng suy nghĩ một lát, nhanh chóng hạ quyết tâm.
Diệp Sở lại gần Lục Hoài, hoie thở thêm gấp gáp.
Mắt thấy môi nàng chuẩn bị dán lại..
Lúc này, trong không gian chợt vang lên tiếng súng!
Viên đạn đột nhiên bay tới, lướt qua bên tai Lục Hoài, cửa kính cahs họ không xa bị bắn nát.
Âm thanh kịch liệt vang vọng!
Theo tiếng súng, nhà hàng trở nên rối loạn, bầu không khí ái muội tan biến.
Động tác của Lục Hoài và Diệp Sở cứng lại, bọn họ phản ứng rất nhanh, di chuyển cách xa đối phương.
Hai người cùng lúc nhìn qua, viên đạn kia ghim vào trong tường.
Dù cửa kính bể nát, nhưng phạm vi rất nhỏ, chung quanh cũng không có người.
Mục tiêu được xác định rất rõ, không làm ai bị thương, người nổ súng đã đạt được mục đích.
Ở tường xuất hiện một lỗ đạn.
Vẫn còn ý cảnh cáo rất mạnh!
Hơn nữa nhát súng kia là nhắn vào Lục Hoài.
Lục Hoài nhướm mày, người kia nhịn không được.
* * *
Từ buổi sáng hôm nay, Anh Túc vẫn canh chừng cửa khách sạn mà Diệp Sở vào ở.
Hôm qua, khi Diệp Sở gặp chuyện ngoài ý muốn ở nhà hàng Trung Đức, nàng ấy đã ra tay giúp đỡ.
Anh Túc biết Diệp Sở đã nhận ra sự tồn tại của nàng ấy, nhưng nàng ấy sẽ không nói cho Diệp Sở thân phận của mình.
Một lát sau, Anh Túc nhìn ra cửa khách sạn.
Nàng ấy nhận thấy có người bước ra.
Là một nữ tử có khuôn mặt phổ thông..
Dù nàng đã ngụy trang, còn là gương mặt khác với hôm trước, nhưng Anh Túc biết người đó là Diệp Sở.
Giây tiếp theo, Anh Túc hơi nhíu mày.
Anh Túc nhìn thấy sau khi Diệp Sở đi ra không lâu sau, có một nam nhân xuất hiện ở phía sau.
Dáng người nam nhân cao lớn, hắn bước vài bước, đi tới bên cạnh Diệp Sở bên.
Sau đó hắn cúi đầu, như đang cùng Diệp Sở nói chuyện.
Lúc trước, Anh Túc nhìn ảnh chụp của Lục Hoài, thần hình người này rất giống Lục Hoài.
Huống chi, Giang tiên sinh nhắc đến Lục Hoài với nàng ấy, tuy tính cách hắn lạnh nhạt, nhưng thái độ khi ở chung với Diệp Sở rất khác.
Trong mắt của Anh Túc, Lục Hoài quan tâm Diệp Sở, đã vượt qua ranh giới của bằng hữu.
Trên báo cũng đã từng viết rằng Lục Hoài theo đuổi Diệp Sở rất phô trương, Anh Túc cũng đã đọc tin tức này.
Dưới đủ loại nguyên nhân, nàng ấy đã xác định thân phận của nam nhân này.
Hắn chính là Lục gia Tam thiếu, Lục Hoài.
Hôm qua, Anh Túc vẫn chưa thấy bóng dáng của Lục Hoài.
Có vẻ như hắn đã đến vào tối qua.
Là do Lục Hoài biết Diệp Sở đã gặp nguy hiểm mà đến sao?
Anh Túc nhìn Lục Hoài và Diệp Sở lên xe.
Lục Hoài lái xe, Diệp Sở ngồi bên cạnh hắn.
Xe chuyển bánh, di chuyển trên con đường dài.
Nàng ấy nhanh chóng thu lại suy tư, bám theo.
Anh Túc lái xe đằng sau hai người, nàng ấy cố tình duy trì một khoảng cách, không cách quá gần.
Xe của Anh Túc xe không nhanh không chậm đuổi theo.
Đồng thời, nàng ấy cũng chú ý động tĩnh xung quanh.
Nàng ấy hiểu, Lục Hoài sao có thể ra ngoài mà không chuẩn bị gì được? Bên người hắn nhất định sẽ có thủ hạ của hắn.
Nàng ấy cũng không muốn để người của Lục Hoài phát hiện ra nàng ấy.
Rất may mắn, con đường này rất đông đúc.
Người tới tới lui lui, không ít xe, mùi vị phồn hoa ngập tràn.
Cho dù có người nhận ra Anh Túc đang theo đuôi, nàng ấy cũng có cách chạy thoát.
Anh Túc vừa đi theo, vừa chú ý tình hình trong xe.
Anh Túc thấy Lục Hoài không chạy xe quá nhanh, hắn vẫn cứ chậm rãi lái xe.
Anh Túc rõ ràng, Lục Hoài nhất định là đã biết sự tồn tại của nàng ấy.
Hắn cố ý lái chậm, là do biết đằng sau có người đi theo.
Lục Hoài không hề muốn cắt đuôi, mà muốn để nàng ấy đi theo.
Tính cảnh giác của Lục Hoài rất mạnh.
Xem ra, từ khi ra khỏi khách sạn, hắn cũng đã phát hiện rồi.
Anh Túc vẫn không hề lo lắng, nàng vẫn chạy xe đằng sau.
Lúc này, xe dừng lại, đậu trước một nhà hàng.
Anh Túc cũng dừng xe, từ xa mà quan sát họ.
Lục Hoài và Diệp Sở cũng không nhanh chóng xuống xe.
Không ngờ rằng, Lục Hoài vậy mà khẽ cúi người xuống, áp sát tai Diệp Sở, như đang nói gì đó.
Bên ngoài là phố phường náo nhiệt, bên trong xe là một khoảng im lặng.
Giọng nói của những người đi đường như cách xa, mờ nhạt cách lớp cửa xe.
Anh Túc siết chặt tay lái.
Giây tiếp theo, tay nàng ấy đột nhiên buông ra.
Lục Hoài cố ý tiếp xúc gần gĩ với Diệp Sở, là muốn nàng ấy xuất hiện.
Nhưng nàng ấy chắc chắn sẽ không mắc mưu.
Lục Hoài và Diệp Sở xuống xe, đi vào nhà hành.
Anh Túc cũng bước ra, hòa vào đám đông trên phố.
Anh Túc đứng ở một góc đường, đây là góc chết của tầm mắt họ, nàng ấy lẩn trốn ở đây.
Chỉ là, Anh Túc nhanh chóng mất bình tĩnh.
Nàng mặt mày trầm xuống, ánh mắt tiệm lạnh.
Khí chất quanh người lạnh đi vài phần, sự yên lặng của nàng cùng với mọi thứ xung quanh không hòa vào nhau.
Lục Hoài tới gần Diệp Sở, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần.
Giây tiếp theo, Lục Hoài vậy mà hôn Diệp Sở.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, mọi âm thanh bên tai Anh Túc trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó chìm vào một mảnh lặng thinh.
Đáy mắt Anh Túc trầm xuống, nàng ấy biết, mưu kế của Lục Hoài đã thành công.
Thấy cảnh này, nàng ấy không thể ngồi yên mà nhìn được.
Anh Túc rút súng, lên đạn, bóp cò.
Động tác liền mạch, không hề do dự.
Viên đạn xé gió, trong phút chốc xuyên qua không khí, lạnh táp vào xương.
Vừa hay cọ qua bên tai Lục Hoài, bắn thẳng vào bức tường sau lưng hắn.
Chỉ một tiếng súng ngắn ngủi, lướt qua phố xá ồn ả.
Lục Hoài và Diệp Sở nhanh chóng tách ra.
Trong nhà hàng yên tĩnh trong nháy mắt, không khí căng thẳng lên, khiến người khác khó mà thở nổi.
Giây tiếp theo, khách trong nhà hàng trở nên hoảng loạn, bọn họ lặp tức muốn ra khỏi đây.
Ánh mắt Anh Túc lạnh lùng, nàng ấy thoáng nhìn Diệp Sở lần cuối, sau đó quay người rời đi.
Viên đạn kia lướt qua tai Lục Hoài.
Nhưng hắn lại cười.
Lục Hoài biết là do người ủy thác đã tức giận.
Cho nên mới nhịn không được mà để lộ vị trí.
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái, lập tức đứng dậy.
Hai người chạy về phía tiếng súng phát ra.
Lục Hoài và Diệp Sở vừa rời nhà hàng, đã chạy tới góc tường ban đầu mà Anh Túc đã đứng.
Sau khi bọn họ rời khỏi nhà hàng, chưa đến gần đó đã gặp một nhóm người vây lại.
Lúc này, có một nhóm người lao đến.
Những người đó cứ cố ý vô tình va vào họ.
Thật rất kỳ lạ.
Lục Hoài biết là do người ủy thác kia làm ra.
Sau khi biết vị trí của mình bị lộp, nhanh chóng tìm người cản họ lại, cho bản thân thời gian chạy trốn.
Người kia phản ứng nhanh như vậy, nhất định đã đi mất rồi.
Có vẻ như hôm nay, bọn họ không tìm ra thân phận của người nọ rồi.
Khi Lục Hoài và Diệp Sở đuổi tới góc đường kia, đã không thấy người rồi.
Trong ngõ nhỏ sâu thẳm, chỉ còn một khoảng trống không người.
Đám người vừa mới ngăn họ lại, đến chỗ gần một cửa hàng bán hoa.
Không bao lâu sau, thủ hạ đã đưa lão bản của cửa hàng bán hoa ra cho Lục Hoài.
Ông có chút sợ, không biết là đã có chuyện gì.
Lão bản cửa hàng bán hoa chỉ nhận tiền làm việc, không ngờ rằng lại đắc tội với người ta.
"Ai sai ngươi ngăn cản bọn ta?" Lục Hoài trầm giọng hỏi.
Ông không không hề giấu giếm, nhanh chóng nói rất cả chuyện mình biết.
"Không liên quan đến ta, ta không biết người kia."
Lão bản cửa hàng bán hoa liên tục lắc đầu.
Lục Hoài hỏi tiếp: "Ngươi có nhìn rõ mặt người kia không?"
Ông vẫn lắc đầu: "Hắn mặc đồ màu đen, cũng đã che mặt.
Vóc dáng trung bình, không rõ nam hay nữ."
Trong lòng Lục Hoài và Diệp Sở đã rõ, người ủy thác đã làm ra chuyện này, nhất định đã chuẩn bị cho trước.
Dù người kia đã để lộ mình ra, nhưng Lục Hoài vẫn không thể biết thân phận của hắn
* * *
Anh Túc xoay người, rời khỏi đó.
Bước đi của nàng ấy vẫn chậm rãi nhẹ nhàng như cũ, nhưng so với trước lại nhanh hơn một chút.
Nhớ đến hành động lúc nãy của Lục Hoài, đáy mắt Anh Túc xuất hiện ý lạnh.
Nàng ấy quyết định sẽ gọi điện thoại cho Giang tiên sinh.
Anh Túc tới một tòa nhà yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, rất bí mật.
Nàng ấy lập tức đi vào.
Bên trong có một chiếc điện thoại.
Anh Túc cầm microphone, bát số riêng của Giang tiên sinh.
Thời gian trôi đi, đầu bên kia không có người nhấc máy.
Ánh mắt Anh Túc tối