Ngày Tiêu Minh Dạ trở về, đã là một tuần sau.
Chung Ý Thu dự giờ mỗi lớp hai đợt, tuy cậu chưa từng học qua sư phạm, nhưng đã đi học nhiều năm, nghe qua vô số giáo viên giảng dạy, theo cậu thì người dạy giỏi nhất ở trường tiểu học Đức Doanh là Vương Văn Tuấn.
Chung Ý Thu muốn nhờ y chỉ dẫn cho mình, tuy ăn ở cùng một chỗ, nhưng đa số thời gian Vương Văn Tuấn đều ở trong phòng của mình, cũng không nấu cơm, khi ăn cơm thì chỉ nói vớ vẩn vài câu rồi thôi.
Mới vừa dọn cơm chiều ra thì Tiêu Minh Dạ vào cửa, đi theo sau là Lục Tử.
“Hô, đúng lúc ghê,” Lục Tử cười nói, nói xong lại khoa trương kêu, “Thu Nhi!”
Chung Ý Thu không để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Dạ.
Mắt hắn mang theo vẻ mỏi mệt, áo đen ngắn tay dúm dó ôm sát người, trên mặt toát ra lớp mồ hôi dày càng khắc họa thêm vẻ đàn ông mạnh mẽ.
Tiêu Minh Dạ múc nước rửa mặt, rồi xách cái ghế ngồi xuống giữa Lục Tử và Chung Ý Thu, nghiêng đầu hỏi, “Dạy thế nào?”
“Khá tốt,” Chung Ý Thu đáp, nghĩ nghĩ rồi dừng đũa, nhìn Vương Văn Tuấn nghiêm túc nói, “Thầy Vương giảng bài hay lắm, tôi học hỏi được rất nhiều.
”
Vương Văn Tuấn không ngờ cậu sẽ khen mình, nên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chung Ý Thu.
“Chứ sao nữa! Người ta trước kia là giáo viên dạy học ở huyện đó, nếu không phải lúc ấy không sắp xếp tốt, thì sao lại chuyển về trường bọn mình chớ,” Lục Tử đoạt lời, nói xong còn làm mặt quỷ với Vương Văn Tuấn.
Vương Văn Tuấn trợn mắt mắng hắn: “Đồ nhiều chuyện!”
Chung Ý Thu rất kinh ngạc, trách không được Vương Văn Tuấn dạy học hay quá, thì ra là giáo viên từ huyện tới, mà sao lại lưu lạc tới đây dạy học vậy nhỉ?
Chú Nghĩa ngắt lời, cười nói với Tiêu Minh Dạ: “Ý Thu chờ cháu trở về để mời nước ngọt có ga đấy!”
Tiêu Minh Dạ cả ngày chưa ăn cơm, nên ra sức lùa cơm vào miệng, chưa kịp nói gì thì Lục Tử đã giành trước, “Sao chỉ mời anh ấy mà không mời tôi hả, Thu Nhi!”
Chung Ý Thu đỏ mặt, đứng lên câu nệ nói, “Mấy ngày nay cảm ơn mọi người đã chiếu cố cho tôi, nên bữa nay tôi mời mọi người nước ngọt có ga nhé.
”
Nói xong liền xoay người đi Cung Tiêu Xã, Lục Tử đứng lên đuổi theo, “Để tôi đi với cậu.
”
“Tôi không uống nước ngọt có ga đâu, tôi muốn uống bia,” Vương Văn Tuấn không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa nói.
Chung Ý Thu gật đầu, Lục Tử quàng tay đẩy cậu ra ngoài, còn không quên quay đầu lại réo, “Mơ à!”
Nhưng mà tới Cung Tiêu Xã rồi, còn chưa vào cửa thì đã to mồm giành nói: “Chú Tài ơi, cho bọn cháu bốn chai nước ngọt có ga, một chai bia, lạnh nha chú.
”
“Bốn nước ngọt có ga, bốn chai bia ạ,” Chung Ý Thu sửa đúng.
Lục Tử giơ ngón cái.
Ông Tài nghe Chung Ý Thu nói tiếng phổ thông, thì tò mò kéo cửa tủ đông hỏi: “Giáo viên mới tới đó phỏng, sinh viên?”
Chung Ý Thu gật đầu, học theo Lục Tử chào hỏi.
Lục Tử dựa vào quầy kính, dẩu mông giới thiệu cứ như đây là người nhà của mình: “Có phải trắng lắm không chú?!”
Chung Ý Thu nỗ lực khống chế cái chân đang muốn giơ ra đá hắn của mình.
Bốn chai nước ngọt có ga và bốn chai bia chỉnh tề đặt ở trên quầy, mới vừa lấy ra từ tủ đông nên hơi lạnh lan tỏa khắp nơi.
Chung Ý Thu có chút chờ mong, nhiều chai như vậy thì chắc Tiêu Minh Dạ sẽ dạy mình tuyệt kĩ mở nắp chai ha.
Cậu sợ cầm không hết nên đã xin ông Tài cho một cái bao nylon.
Mới vừa xoay người thì nghe thấy phía sau “Phanh — phanh — phanh” vài tiếng, quay đầu nhìn lại, Lục Tử đã mở nắp hết rồi!
Còn ra vẻ ghét bỏ nói: “Con gái nhà người ta mới cần bao ny lon, có mấy chai cầm về là được rồi!”
Trên đường trở về, Lục Tử kẹp bốn chai nước ngọt có ga bên tay trái, còn cánh tay bên phải thì kẹp bốn chai bia, lạnh đến cứng đờ, đi theo Chung Ý Thu lải nhải, “Thu Nhi! Tôi không cố ý thiệt mà……”
Trở lại trên bàn cơm đưa cho mọi người, Tiêu Minh Dạ thấy nắp bình đã mở hết, lại nhìn vẻ mặt buồn bực của Chung Ý Thu thì hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chung Ý Thu uống một hơi hết chai nước ngọt thì mới ép lửa giận trong lòng xuống được.
Tiêu Minh Dạ thấy cậu dễ chọc giận quá, nên dí sát người vào nhỏ giọng an ủi, “Ngày mai tôi mời, chắc chắn sẽ dạy cho.
”
Kết quả, ngày hôm sau vẫn không có cơ hội được học.
Buổi sáng vừa đến văn phòng, hiệu trưởng Trịnh đã mở họp.
Ông hớp mấy ngụm trà nóng, chẹp chẹp miệng, lại đỡ đỡ mắt kính, hoàn thành một loạt động tác tiêu chuẩn rồi mới nghiêm túc nói: “Tình huống thế nào thì mọi người biết rồi ha, mỗi năm đều có một lần, các chủ nhiệm lớp báo cáo tình hình báo danh đi.
”
Chung Ý Thu dừng bút, không hiểu, tình hình báo danh gì vậy?
Nghe xong hai giáo viên báo cáo thì mới hiểu, họ đang nói tình hình bỏ học của các lớp.
Đại đội Đức Doanh có chín thôn, cũng chỉ có một trường tiểu học, ai cũng biết ai, con nhà ai bao lớn, đứa nào nên đi học, đứa nào học lớp mấy, tùy tiện hỏi một chút là rõ ngay.
Chủ nhiệm lớp báo cáo xong, lớp 2 là ít nhất, từ lớp một lên chỉ có hai học sinh không tới, lớp 6 là nhiều nhất, có đến tám em, mấy khối lớp khác thì có khoảng ba đến năm người không tới.
Hiệu trưởng Trịnh lật lật danh sách điểm danh, cười nói, “Cũng đỡ, khá hơn năm ngoái rồi!”
Im lặng một hồi rồi nói tiếp: “Mà dù có thế nào thì cũng phải tới hỏi một chuyến, bên trên không yêu cầu, thì chuyện này cũng do chúng ta gánh, làm giáo dục mà.
”
Một giáo viên nữ đứng tuổi nói tiếp: “Năm nào mà chẳng chạy, có khi còn bị ăn mắng nữa, đến bây giờ còn chưa tới báo danh, chắc chắn là không muốn đi học rồi, thôn bọn tôi có một đứa vừa tốt nghiệp lớp 6 là đã ra ngoài làm công rồi.
”
Chung Ý Thu nhận ra đây là giáo viên đã nói đùa với hiệu trưởng Trịnh hồi họp đầu năm, chủ nhiệm lớp 3, dạy Ngữ Văn, cô Trương Hồng Liên.
“Cần thì vẫn phải đi, cô với Lưu Thanh Hồng đi một chuyến đi, hai người đi dễ nói chuyện hơn,” hiệu trưởng Trịnh phẩm trà nói.
Chú ý tới Chung Ý Thu, lại dặn dò Lý Hoành Phi, “Thầy Chung mới tới nên không biết, thầy nhớ hướng dẫn nhé.
”
Khi bị Lý Hoành Phi kêu ra ngoài, thì Chung Ý Thu vẫn còn lọt ở trong sương mù, hiệu trưởng Trịnh nói mở họp, làm đủ mọi tư thế như là chuyện rất quan trọng, vậy mà nội dung lại mơ hồ quá làm cậu không hiểu nổi.
Lý Hoành Phi dẫn cậu tới sân