Tiêu Minh Dạ là do chú Nghĩa dẫn dắt, hiệu trưởng Trịnh mời hắn tới trường dạy Thể dục.
Hắn trở về từ bộ đội, những năm nay ai đi lính về đều có chút tiếng tăm, dù bỏ công tác ở thành phố, thì lẽ ra tìm việc ở huyện hay trấn sẽ không thành vấn đề.
Tuy nhiên, hắn một không bối cảnh hai không quan hệ, khẳng định là không vào được đơn vị nào tốt, chú Đao có nhờ bạn cũ giới thiệu, có thể sắp xếp đến đồn công an địa phương, nhưng người giới thiệu cũng không có nhân mạch gì, chỉ có thể để hắn đi hỗ trợ trước, không có biên chế chính thức, chậm rãi làm quen rồi tính tiếp.
Cao Tiểu Bao tìm người đưa hắn vào bưu cục ở thị trấn, có biên chế chính thức, nhưng bưu cục thị trấn không bao lớn, không dùng được bao nhiêu người, hắn đi cũng không có việc gì làm, không khác gì ăn không ngồi rồi cho lắm.
Hai chỗ này Tiêu Minh Dạ đều không nghĩ đi, đơn giản là hắn muốn kiếm một chức quan nhàn tản mà không bị đói chết, mơ màng hồ đồ sống qua ngày thôi.
Hắn nghĩ ra ngoài làm công, nhưng Vương Quế Chi vất vả kéo hắn trở về, thì làm gì có chuyện dễ dàng để hắn ra cửa nữa, sẽ quậy long trời lở đất cho mà xem.
Bà uống thuốc trừ sâu tuy đã được cứu sống, nhưng thân thể cũng bị tàn phế hết một nửa, eo và chân không đứng thẳng, mỗi ngày chống gậy đi khắp thôn, gặp được ai thì cũng lôi kéo kể lể: Số mình khổ quá, thời trẻ thủ tiết, vất vả nuôi con trai trưởng thành, đến khi già rồi không nhờ được vào nó, đã không gọi bà là mẹ, mà còn bất hiếu, nói chưa tới hai câu đã muốn vươn tay đánh! Tại sao sét không đánh chết thằng con trời đánh này đi……
Người trong thôn đều biết Tiêu Minh Dạ lớn lên như thế nào, Vương Quế Chi than thân trách phận thế nào cũng vô dụng.
Nhưng Tiêu Minh Dạ là người khác họ, từ nhỏ đến lớn hung dữ không dễ chọc, ngày thường mọi người có hơi sợ hắn, nên nỗ lực trốn tránh hắn khắp mọi nơi, càng đừng nói đến trò chuyện.
Còn bà mẹ vất vả kéo hắn về lại kể lể khắp nơi, trách không được người khác nghị luận trào phúng.
Vậy mà Tiêu Minh Dạ không để bụng, hắn trước nay không để mắt tới thái độ của người khác.
Chuyện hắn sầu lo là làm thế nào để rời khỏi đây, hắn đã từng vô số lần tà ác nghĩ tới, nếu mẹ mình chết đi, thì hắn sẽ được tự do.
Chú Nghĩa không đành lòng, ông vẫn luôn để ý tới Tiêu Minh Dạ nhưng khi đó giao tình còn quá mờ nhạt, dù đã cùng sống cùng Tiêu Minh Dạ hơn một năm, giao tiếp cũng không phải quá nhiều, từ sau khi Chung Ý Thu tới thì mọi người mới chậm rãi giống người một nhà.
Chú Nghĩa tìm tới hỏi hắn có muốn làm giáo viên dạy Thể dục cho trường tiểu học không, còn có chỗ ở nữa.
Vừa vặn thời gian đó, bên trên bắt đầu đề xướng giáo dục thể chất cho học sinh tiểu học, hiệu trưởng Trịnh đích thân mang theo lễ vật tới cửa mời hắn tới làm thầy giáo, cái này làm Vương Quế Chi không còn lời gì để nói.
Cho nên lời của hiệu trưởng Trịnh và chú Nghĩa, Tiêu Minh Dạ đều nghe theo.
Chỉ là hắn chưa từng đứng lớp, hồi mới đến trường học các phụ huynh thường bàn tán sau lưng rằng hắn cả ngày đen mặt lại cao lớn, dáng vẻ hung thần ác sát ai mà dám không nghe theo? Học sinh không bị dọa khóc mới là lạ đó?
Chung Ý Thu cũng sầu như bọn họ, cậu ôm mặt Tiêu Minh Dạ, muốn giúp hắn điều chỉnh nét mặt hòa ái một chút.
Tiêu Minh Dạ để mặc cậu xoa nắn, mở chân ra kẹp lấy cậu, an ủi nói, “Đừng lo lắng, anh từng lên lớp rồi, sẽ không ai quấy rối đâu.”
“Vô nghĩa, có đứa nào dám quấy rối đâu! Em lo là anh quá dữ dằn làm mấy đứa nhỏ sợ thôi.”
“Em có sợ không?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu thành thật trả lời, “Lúc đầu có hơi sợ.”
“Sợ cái gì?”
Chung Ý Thu nhớ tới hồi mình mới gặp Tiêu Minh Dạ, ánh mắt đầu tiên đã đoán ra bản thân không đánh lại hắn, trong lòng yên lặng phân hắn tới hàng ngũ không dễ chọc vào.
Không nghĩ tới chính là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ không chỉ trở thành bạn thân mà còn biến thành người yêu nữa, thật là thần kỳ quá đi.
Tiêu Minh Dạ không biết cậu đang nghĩ tới cái gì, lúc thì ngơ ngẩn lúc thì nhấp miệng cười, giống như một đứa nhỏ ngây thơ.
Hắn nghĩ Chung Ý Thu đúng là một đứa trẻ, vốn nên đọc sách ở trường, lại vì biến cố bất thình lình xảy ra mà nhân sinh chuyển hướng hoàn toàn.
“Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh!” Chung Ý Thu nghĩ tới, nghiêm túc nói, “Em nghe mấy giáo viên kia nói là Viên Bảo Tài và ông lãnh đạo đó được thả ra rồi, không có chuyện gì xảy ra hết.”
“Vốn là không có chuyện gì lớn mà, cảnh sát biết bọn họ đang truyền giáo, cũng không thể làm gì được họ, xảy ra chuyện mới làm theo thủ tục thôi.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
Chung Ý Thu khó hiểu, “Vậy chẳng phải uổng công sao, còn gây họa cho bản thân nữa, chắc chắn bọn họ sẽ hận anh lắm.”
“Không uổng phí, dọa bọn họ một chút, nhưng nhanh như vậy mà đã thả ra, thì người này có thủ đoạn đó.”
Chung Ý Thu càng bất an, lo lắng người lãnh đạo đó sẽ trả thù, dù sao tín đồ của gã đông đảo, trả thù Tiêu Minh Dạ thì sẽ dễ như trở lòng bàn tay thôi.
Tiêu Minh Dạ không cho là đúng, giục cậu đi ngủ, “Nhanh lên, hôm nay còn chưa huấn luyện đâu đó.”
Chung Ý Thu: “…… Hôm nay có thể nghỉ ngơi một đêm được không?”
Bởi vì cậu thật sự quá mẫn cảm, chạm vào là cười ngay, nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thân thiết của hai người.
Đến nỗi Tiêu Minh Dạ cũng không dám chạm vào cậu luôn, tay còn chưa dán lên da mà cậu đã cảm giác được cơn ngứa, giống như con cá bị bắt lên bờ, giãy nãy thân thể một cách tuyệt vọng.
Chung Ý Thu cảm giác Tiêu Minh Dạ sắp có bóng ma tâm lý rồi, tay không cẩn thận đụng đến người cậu là như bị lửa đốt nhanh chóng lùi lại ngay, sợ cậu cười thở không nổi.
Chung Ý Thu cũng tuyệt vọng lắm á, nhưng mà có cách nào đâu, cậu chủ động đưa ra cách hằng đêm luyện tập để thân thể chậm rãi thích ứng.
Nhưng khổ quá đi, trời sinh cậu có máu buồn thật mà, mẹ kể khi còn nhỏ bà nội thích chọt lét cậu, bị cậu cười lăn lộn thở hổn hển, làm bà không dám chạm vào cậu nữa.
Cảm giác này phảng phất như là bị ngàn con kiến cắn vào tim, ngứa ngáy toàn thân làm người hỏng mất, ngày đầu tiên cậu chịu đựng cắn môi đến chảy máu, làm Tiêu Minh Dạ đau lòng nói thôi, hắn không muốn nữa, vẫn kiên trì mấy ngày nay.
Tốt hay xấu gì cũng có chút hiệu quả, chậm rãi dưỡng thành thói quen.
Đến bây giờ cũng không còn gian khổ như lúc ban đầu nữa, Tiêu Minh Dạ đặt tay ở eo sườn cậu, nếu không cố tình vuốt ve, thì cậu cũng sẽ không có cảm giác ngứa ngáy.
“Không được!” Tiêu Minh Dạ mạnh mẽ ra lệnh.
Chung Ý Thu dạy thêm Toán lớp 1, với cậu mà nói thì nó không khó, cũng không tăng thêm lượng công việc gì cả, thậm chí cũng không cần soạn thêm giáo án.
Bởi vì tình hình đặc biệt của Viên Diễm, mà cậu đã thuộc lòng các bài học và ghi chú của nó hết rồi.
Viên Diễm đã học chậm mà còn hay quên, năm nhất chủ yếu học phép cộng trừ trong vòng một trăm số, con bé học xong rồi mà không luyện tập hai ngày thì đầu óc sẽ quên sạch sẽ.
Chung Ý