Đến giờ tan học buổi chiều, Lý Hoành Phi mới phát hiện bọn họ không thích hợp đi tới nhà Lý Vân Hoàn cho lắm.
Chưa biết tình hình sẽ như thế nào, mà trời lại sẫm tối, hơn nữa Chung Ý Thu vừa đến nơi đây, không quen đường quen lối thì sao về được ký túc xá đây?
Thế là hắn thương lượng với Chung Ý Thu, tối nay hắn về thôn đi tìm hiểu một chút, rồi mai lên kế hoạch tới nhà.
Chung Ý Thu không ý kiến mà đồng ý luôn, vốn dĩ hôm nay cảm xúc của cậu đã không tốt lắm, hơn nữa ngày mai sẽ lên lớp dạy buổi đầu tiên, cho nên đêm nay muốn chuẩn bị cho tốt.
Buổi tối chú Nghĩa không ở nhà, Tiêu Minh Dạ nấu cơm, Chung Ý Thu tính vào phụ giúp, đứng ở cửa quan sát một hồi thì thấy người ta thành thạo làm từng việc, nào là xắt rau, xào rau, cán sợi mì, không cần mình vào giúp.
Dọn cơm xong, Chung Ý Thu gõ cửa kêu Vương Văn Tuấn, gõ vài lần mà không có động tĩnh gì.
“Chắc là đi thăm gia đình rồi, chừa cơm cho cậu ta là được,” Tiêu Minh Dạ nói.
Chung Ý Thu xì xà xì xụp ăn cả nửa bát mì, Tiêu Minh Dạ cán mì thật đều tay, sợi mì dai vừa ăn.
“Hôm nay đi thăm hỏi gia đình thế nào rồi?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu không biết bắt đầu từ đâu, cũng không dám phát biểu ý kiến của bản thân, sợ bị hắn chê cười.
Tiêu Minh Dạ nhìn cậu, vùng da trắng nõn giữa đôi chân mày nhíu lại, đôi môi hồng hào chu ra hút mì sợi, rồi hắn lại nghĩ miên man tới hầu kết run rẩy uống nước lúc trưa.
“Trong nhà Viên Binh có tiền, lúc ba nó chết được bồi thường một ngàn đồng,” Tiêu Minh Dạ nói.
Chung Ý Thu khiếp sợ, “Vậy thì sao nó lại nói ông nội không có tiền chữa bệnh?”
“Tiền để ở trong ngân hàng, cô chú trong nhà thống nhất để dành tiền đó cho nó cưới vợ,” Tiêu Minh Dạ nói cứ như là chuyện rất bình thường.
Chung Ý Thu cảm giác cục nghẹn ở ngay yết hậu lúc ban trưa nay đã quay trở về.
“Cưới vợ sinh con là chuyện quan trọng với bọn họ,” Tiêu Minh Dạ thấy dáng vẻ hoang mang lo sợ của cậu nên không đành lòng, “Cậu cố gắng làm chuyện của mình rồi, đừng cưỡng cầu.
”
“Nó mới có tám tuổi thôi hà, có chắc đó là ý muốn của nó không?” Chung Ý Thu bất bình.
“Trẻ con không có tư cách suy nghĩ,” Tiêu Minh Dạ lãnh đạm nói.
Ánh đèn mỏng manh trong phòng bếp chiếu sáng tấm lưng rộng của hắn, noi theo động tác đóng đóng mở mở của cơ bắp cánh tay, làm Chung Ý Thu nhớ tới bả vai nhỏ gầy run rẩy dưới cơn khóc của Viên Binh.
Cậu tự hỏi hồi còn nhỏ Tiêu Minh Dạ có từng chôn đầu vào ngực mà khóc như vậy không? Có phải lúc ấy đã hiểu làm trẻ con thì sẽ không có tư cách có ý tưởng không?
Chung Ý Thu đau lòng, không tự chủ được nhấc đũa gắp một miếng ớt xanh cho vào chén của Tiêu Minh Dạ.
“Ăn nhiều một chút.
”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu ảo não, mình đã làm gì vậy trời!
“Cái kia…… Nhiều đồ ăn quá, ăn không hết bỏ uổng……” Chung Ý Thu giải thích lung tung.
Tiêu Minh Dạ đứng lên, cầm chén dưa muối đặt ở trước mặt Chung Ý Thu, “Cậu không biết ăn cay à?”
Chung Ý Thu không ngờ hắn nhìn ra, vội vàng thanh minh, “Không phải, tôi chỉ không thích ăn ớt xanh thôi, còn lại đều ăn được hết.
”
Chung Ý Thu vui sướng cắn miếng dưa muối, không biết lại nghĩ tới cái gì, ha ha cười rộ lên, “Anh hai thật là lợi hại!”
Tiêu Minh Dạ không để ý tới cậu.
“Ha! Sao anh biết hay vậy?”
“Anh hai ơi? Anh hai ời?”
….
Làm phiền bằng miệng còn chưa đã, cậu còn chạm chân vào Tiêu Minh Dạ, một hai phải bắt người ta trả lời.
Tiêu Minh Dạ uống xong ngụm canh cuối cùng, buông chén đũa, duỗi người, duỗi cánh tay phải kẹp đầu người kế bên, xem cậu giống như con chim nhỏ sa đầu vào lưới kêu oai oái.
Nhân lúc chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn đã ra ngoài, Chung Ý Thu bưng chậu ra sân sau đi tắm.
“Cùng ra sông tắm đi,” Tiêu Minh Dạ đứng ở cửa mời.
Chung Ý Thu: “Tôi không thích tắm ở sông……”
Tiêu Minh Dạ đút tay ở trong túi quần, dựa vào cạnh cửa, nhìn cậu chằm chằm mà không nói lời nào.
“Cái kia…… Khụ…… chú Nghĩa nói nước sông rất sâu,” Chung Ý Thu bị ánh mắt đó ép bức.
“Sợ nước hả?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
“Có một chút.
”
“Không cần sợ, không sâu đâu.
”
“…… Người ra tắm sông đông lắm,” Chung Ý Thu rốt cuộc nói thật.
Tiêu Minh Dạ cười rộ lên, “Trễ chút nữa rồi đi, không còn người.
”
Tới 9 giờ, Tiêu Minh Dạ dẫn cậu ra ngoài, chú Nghĩa bảo họ dắt theo Vượng Vượng ra đó tắm, con chó không thích nước, mà chú Nghĩa lại không giữ được nó, chỉ có Tiêu Minh Dạ trị được nó thôi.
Con sông nhỏ cách trường học khá gần, đi theo con đường ruộng cạnh trường là tới, cỏ dại cao tới cổ chân cào cào ngưa ngứa, Chung Ý Thu lại mang dép lê, rất nhiều lần bị trượt ngã.
Sông nhỏ không lớn, nằm ở dưới chân núi, Chung Ý Thu thấy nó thì vui quá, “A —— a —— a” lao xuống đó, Tiêu Minh Dạ cười ở sau lưng.
Trong đêm tối sông nhỏ an tĩnh đẹp đẽ, dòng nước dao động dưới ánh trăng sáng vô cùng động lòng người.
Chung Ý Thu chạy tới bờ sông thì không biết xuống ở đâu, liếc mắt sang bên cạnh thì thấy Tiêu Minh Dạ đã cởi hết đồ, chỉ còn mỗi quần lót thôi.
Chung Ý Thu nuốt nước miếng, thật sự không dời mắt được.
Thân thể của hắn vừa như con ngựa hoang chưa được thuần hóa, tiêu sái xinh đẹp, cơ bắp rắn chắc cân đối, vừa như con mãnh thú đang săn mồi, tràn ngập nguy hiểm.
Ánh trăng dịu dàng vẫn không che nổi gương mặt nghiêm nghị, ngược lại càng khắc thêm vẻ anh tuấn.
Ngón tay của Tiêu Minh Dạ đặt ở góc quần lót, chợt nhớ ra có người ở bên cạnh, quay đầu sang thì phát hiện vẻ mặt ngốc nghếch của Chung Ý Thu đang nhìn mình chằm chằm.
Tiêu Minh Dạ đi qua bên chỗ cậu, một đôi chân dài màu đồng kích thích đôi mắt của cậu.
“Cái kia…… Anh hai……”
Bây giờ Tiêu Minh Dạ vừa nghe cậu gọi mình là anh hai thì có dự cảm xấu ngay, lo lắng tên nhóc này lại có ý tưởng xấu nào nữa.
“Tôi biết vì sao anh được gọi là anh hai rồi!” Chung Ý Thu phán một câu không thể hiểu được.
“Vì sao?”
“Có phải bởi vì cậu nhỏ của anh rất lớn đúng không?”
….
A —— rầm —— rầm —— gâu gâu gâu
Tiêu Minh Dạ bế cậu lên ném vào vùng nước cạn, lại duỗi tay nhéo tai con Vượng Vượng đang xin tha bên cạnh, quẳng nó vào nước luôn.
Xong rồi hắn cũng nhảy xuống, mở ra cánh tay