Trần Viễn nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Minh Dạ liền có đề phòng, giống như là hai động vật giống đực cường mạnh oan gia ngõ hẹp gặp nhau, còn chưa giao thủ nhưng tâm lý bảo hộ và tranh đoạt đã tự động mở ra.
Chủ yếu vẫn là bởi vì vẻ ngoài của Tiêu Minh Dạ có tính công kích quá mạnh, phản ứng đầu tiên của mỗi người chính là người này không dễ chọc, huống hồ hắn còn khiêu khích nói mình cũng là bạn thân nhất của Chung Ý Thu nữa, nháy mắt kích động ý chí chiến đấu của Trần Viễn.
Chú Nghĩa hỏi Chung Ý Thu kĩ càng, biết Trần Viễn không thể ăn cay, nên làm một bàn đồ ăn thanh đạm, ngay cả canh cá trích và đậu hũ cũng chẳng bỏ xíu xiu miếng tiêu nào.
Vương Văn Tuấn và Tiêu Minh Dạ yêu cay như mạng, nhìn cả bàn toàn món canh suông thì nhíu mày, đồng thời thầm mặc niệm —— ăn chay hả trời!
Mùa này vườn rau không có nhiều đồ ăn, buổi tối cũng không có thời gian lên thị trấn mua đồ ăn, nên chú Nghĩa lấy đồ ăn dự trữ trong nhà ra nấu, ông ngại ngùng nói: “Ngại quá, cháu ăn nhiều một chút, ngày mai mua chút đồ làm món ăn đặc sản vùng này cho cháu nếm thử.”
Trần Viễn hơi hơi khom người, cười nói: “Phong phú lắm rồi ạ, chú ơi chú không cần khách khí với cháu đâu, cháu là bạn thân nhất của Thu Nhi, nên chú cứ đối xử với cháu như là em ấy là được rồi ạ.”
Y lại lần nữa cường điệu mình là bạn thân nhất của Chung Ý Thu, làm Chung Ý Thu vội liếc mắt nhìn Tiêu Minh Dạ, hắn đang rót rượu cho mỗi người, không nhìn ra cảm xúc gì.
Chung Ý Thu không rõ vì sao hắn muốn phân cao thấp với Trần Viễn, không phải là bạn tốt nhất của mình à? Rõ ràng ai cũng có danh phận mà……
Chú Nghĩa nâng chén, cười khanh khách nói: “Hoan nghênh Trần Viễn đến nơi này, vẫn luôn nghe Ý Thu nói về cháu, hôm nay được gặp quả nhiên tuấn tú lịch sự.”
Mọi người cạn ly, bình rượu này còn cay hơn cả rượu đế bình thường, từ yết hầu đi xuống dạ dày, dọc theo đường đi như là muốn thiêu đốt lồng ngực.
Chung Ý Thu không đề phòng bị cay vỗ vỗ ngực mình, Tiêu Minh Dạ rót một chén canh cá đưa cho cậu.
Trần Viễn nhìn thấy hết, thấy Tiêu Minh Dạ tuy lạnh nhạt, nhưng đáy mắt lại không giấu được quan tâm, chờ Chung Ý Thu uống xong rồi lại tự nhiên nhận lấy rót đầy, sự ăn ý của hai người tuyệt đối không phải một ngày hai ngày dưỡng thành đâu.
Chung Ý Thu có chút nôn nóng, bởi vì không khí trên bàn cơm bỗng lâm vào cảnh xấu hổ.
Tiêu Minh Dạ thì không cần phải nói, cho dù là với ai thì hắn đều sẽ không chủ động nói chuyện, còn Vương Văn Tuấn không thân với Trần Viễn nên không phản ứng, chỉ lo vùi đầu ăn cơm…… Chú Nghĩa có tâm muốn khuấy động không khí, nhưng ông có hơi chút câu nệ, nhất thời không biết nên tìm đề tài gì.
Trần Viễn khác với Chung Ý Thu, tuy hai người đều là người thành phố cũng đều là sinh viên, nhưng Chung Ý Thu tạo cảm giác không có chênh lệch giai cấp, rất nhiều thời điểm cậu trai này còn giống một học sinh, mang theo một chút chân thật, chất phác.
Trần Viễn thì từ bề ngoài đến khí chất và cả cách ăn nói hình thái, đều ẩn ẩn sự ưu việt cùng kiêu ngạo, có lẽ hắn cũng không phải cố ý, chỉ là được dưỡng thành từ môi trường sống mà thôi.
Trần Viễn và Tiêu Minh Dạ một trái một phải giống như hai hộ pháp kẹp Chung Ý Thu ở giữa, Trần Viễn muốn lấy bình rượu trước mặt Tiêu Minh Dạ thì phải duỗi tay xuyên qua, khi lấy về không cẩn thận đụng nhẹ vào chóp mũi của Chung Ý Thu, hai người không biết nhớ tới cái gì, bật cười ha ha ha.
Tiêu Minh Dạ mặt đen như than, dùng sức giành chai tương ớt với Vương Văn Tuấn.
Trần Viễn rót đầy ly rượu, chỉ đổ một chút cho Chung Ý Thu, cười nói, “Bạn nhỏ uống ít rượu.”
“Ai là bạn nhỏ hả? Anh lớn hơn em có một tuổi thôi đấy!” Chung Ý Thu không phục.
Trần Viễn cúi đầu cười khẽ, đôi mắt cong cong cùng khóe miệng tràn ngập hơi thở tình thơ ý hoạ, ngón tay thon gầy nhẹ niết chén rượu, đứng lên thành khẩn nói, “Tôi kính các vị một ly, cảm ơn mọi người thời gian qua đã chiếu cố Thu Nhi, cậu ấy mới từ trường học ra đời nên cái gì cũng không hiểu, lại chưa từng ở nông thôn, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ và chiếu cố.”
Trần Viễn nói xong liền cạn sạch một hơi, để lại vòng người đối mắt nhìn nhau.
Mấy câu nói đó trần trụi vạch ra giới hạn với mọi người, làm người ta cảm thấy chỉ có y mới là người nhà của Chung Ý Thu, còn bọn họ chỉ ở chung trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Đừng nói Tiêu Minh Dạ và chú Nghĩa, đến cả Vương Văn Tuấn cũng có chút không thoải mái, nghĩ sao mà dám đảo khách thành chủ chứ hả?!
Chung Ý Thu khó xử, Trần Viễn là bạn thân nói câu này cũng đúng, nhưng hiện tại chú Nghĩa đã giống như người thân của cậu rồi, Tiêu Minh Dạ càng không cần phải nói…… Không có ai thân thiết hơn hắn cả……
Chú Nghĩa rũ mắt cạn ly, buông ly ngồi thẳng dậy, cười nói: “Không cần khách khí, thời gian dài như vậy không phải chúng tôi chiếu cố thằng bé, mà là thằng bé cho chúng tôi, cho toàn bộ trường học, thậm chí là thôn dân chung quanh, ấm áp và hy vọng.
Thằng bé không chỉ là bạn tốt của cháu, mà còn là thân nhân của bọn tôi nữa.”
Bang —— bang —— bang
Vương Văn Tuấn nghiêng đầu nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười vỗ tay.
Chú Nghĩa nói mấy câu thật là cao minh, thân nhân còn cao hơn bạn tốt một cấp lận đó.
Trần Viễn rất lễ phép, gật đầu cười nói, “Đúng vậy, Thu Nhi đến đâu cũng là một ấm trà nóng hết.”
Ầm.
Tiêu Minh Dạ lấy chai tương ớt ở trước mặt Vương Văn Tuấn lại đây, dùng sức đặt nó lên bàn.
Trần Viễn đặt tay ở trên đùi, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, nâng cằm nhìn về phía hắn, từ lúc ăn cơm cho đến bây giờ, cái tên Tiêu Minh Dạ này không hề nói với mình một câu.
“Cái kia ——” Chung Ý Thu kịp thời đứng lên, cậu thật sự không hiểu được không khí xấu hổ này từ đâu mà tới, cười ngây ngô, “Nếu không —— bảo Trần Viễn hát cho mọi người nghe một bài đi, anh ấy hát hay lắm đó!”
Trần Viễn: “……”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu cũng không đắc chí