“Chương trình tập thể dục vào thứ bảy hàng tuần, bài tập đầu tiên, vận động toàn thân, chuẩn bị —— bắt đầu, một hai ba bốn, năm sáu bảy tám……”
Hoàng hôn vào mùa thu ở nông thôn là một tầng nắng chiều óng ả, ấm áp, len lỏi qua hàng bắp, nơi góc sân hai quả hồng nho nhỏ như hai chiếc đèn lồng đong đưa trong gió.
Chú Nghĩa đang nấu cơm, khói bếp lượn lờ trong không khí, mùi hương từ phòng bếp hấp dẫn đến mức làm cả Vượng Vượng chịu hết nổi, cào đất đòi đồ ăn.
Tất cả đều an bình, tốt đẹp.
Ngoại trừ Chung Ý Thu.
Tiêu Minh Dạ dọn máy chiếu phim từ trường học về ký túc xá, nối với TV, ra hạn bắt Chung Ý Thu trong ba ngày phải học thuộc các động tác trong bài tập thể dục.
Chung Ý Thu vốn cho rằng tập thể dục theo đài sẽ không quá khó, học vài lần là thuộc thôi ấy mà.
Cho đến khi bắt tay vào học mới thấy nó khó! Duỗi tay trái nâng đùi phải, duỗi tay phải nâng chân trái…… Một hồi làm cậu lung tung rối loạn cả lên.
Trong lòng thì nguyền rủa Tiêu Minh Dạ vô số lần.
“Anh làm tốt lắm đó!”
Chung Ý Thu đang phát sầu, thì nghe thấy giọng nói từ phía sau, không cần nhìn cũng biết đó là ai.
“Tìm anh hai hả? Anh ấy không ở đây.
” Chung Ý Thu ấn tạm dừng.
Viên Ngọc Lan lâu lâu sẽ tới một chuyến, không phải đưa đồ ăn, thì sẽ giúp mẹ truyền lời, hoặc là kêu Tiêu Minh Dạ về nhà.
Tuy Tiêu Minh Dạ mỗi lần đều làm mặt lạnh, nhưng cô cũng không giận, ôn hòa nói chuyện.
Chung Ý Thu khuyên Tiêu Minh Dạ hai lần, bảo hắn đối xử với em gái tốt một chút, nhưng Tiêu Minh Dạ làm như không nghe thấy.
“Anh ấy không về nhà à?” Chung Ý Thu nghi hoặc, về nhà rồi còn tới đây tìm người làm gì.
Viên Ngọc Lan mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, khác với những thôn nữ dân quê mà Chung Ý Thu đã từng gặp, cô trang điểm thời thượng, làn da trắng nõn, dáng người thon thả, không giống với người làm việc nặng nhọc.
“Anh ấy đi giúp anh cả phân loại lúa mạch rồi, hết việc anh ấy sẽ về đây nên em chờ ở đây luôn,” cô giải thích.
Chung Ý Thu lấy ra cái ghế dựa cho cô ngồi xuống, “Chắc về nhà trước chứ, bình thường làm việc về trễ anh ấy sẽ ở lại ăn cơm mà.
”
“Không đâu, bữa nay mẹ em làm cơm, bảo có việc muốn nói, chắc anh ấy sẽ không về nhà đâu.
” Viên Ngọc Lan vuốt tóc.
Chung Ý Thu không nói tiếp, tuy cậu không đoán được nguyên nhân gì, nhưng cũng không muốn bàn tán chuyện riêng nhà người ta.
Viên Ngọc Lan đột nhiên lại nói tiếp, “Anh ấy hận mẹ em, cho nên không thích nói chuyện với mẹ.
”
Chung Ý Thu sửng sốt, không rõ vì sao cô lại nói chuyện nhà cho mình nghe.
“Năm ngoái sau khi anh của em xuất ngũ, vốn nhờ được người kiếm việc làm ở tỉnh, làm ở cục đường sắt, mẹ em nghe xong không chịu, bắt anh ấy về nhà, anh không nghe, mẹ em nổi giận uống thuốc trừ sâu, tuy được cứu sống, cũng ép được anh của em về nhà, nhưng anh ấy nhất quyết không chịu nói chuyện với mẹ em.
” Viên Ngọc Lan nhẹ giọng nói.
Chung Ý Thu khiếp sợ, cậu thật sự không hiểu, “Công tác ở cục đường sắt tốt như thế, vì sao bắt anh ấy trở về hử?”
Viên Ngọc Lan thở dài, “Muốn anh hai ở bên cạnh, sau này có người dưỡng già.
”
Chung Ý Thu vốn dĩ muốn hỏi, “Không phải còn có hai người con nữa sao?” Suy nghĩ một chút mới nhớ tới, bà chỉ có một mình Tiêu Minh Dạ là con trai ruột, tuy Viên Ngọc Lan cũng là con ruột, nhưng lại là con gái.
Cậu không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt bất lực phải thỏa hiệp của Tiêu Minh Dạ khi đó.
Viên Ngọc Lan thấy cậu mặt ủ mày ê, nghĩ cậu thân với Tiêu Minh Dạ, đau lòng cho anh mình nên an ủi, “Nông thôn ngu muội như vậy đó!”
Chung Ý Thu không muốn bàn chuyện đó nữa, những việc này ở trong miệng người khác thì một hai câu đã nói xong, có thổn thức cũng có cả cảm thán, nhưng đâu có ai hiểu được trong lòng Tiêu Minh Dạ khi đó là sông cuộn biển gầm, không thể bỏ qua đâu chứ.
Tiêu Minh Dạ cúi đầu đi vào từ cửa chính, thấy Chung Ý Thu mặc bộ đồ thể dục, khoanh tay đứng yên, đôi mắt không biết đang nhìn ở đâu mà thất thần.
Viên Ngọc Lan ngồi yên, hơi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu.
“Có việc gì?” Tiêu Minh Dạ hỏi cô.
Viên Ngọc Lan vội cúi đầu, dụi hai mắt rồi mới nói, “Có phải ngày mai hai người lên huyện đúng không? Mẹ nói ngày mai anh mua thuốc cho cha.
”
Nói xong móc ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Minh Dạ, “Đơn thuốc ở chỗ này.
”
Tiêu Minh Dạ không nhận, hắn mới vừa đi làm về, trên người còn hơi nóng hầm hập, nhưng khẩu khí thì lạnh lùng, “Tiền đâu?”
Viên Ngọc Lan cắn môi, sắc mặt dần dần thay đổi, khóe mắt lẫn đuôi lông mày chùn xuống, cố nén không kiên nhẫn cùng tức giận trong ánh mắt.
Tiêu Minh Dạ lại hơi hơi nhấc khóe môi lên cười lạnh lùng, đây mới là dáng vẻ thường ngày của em gái hắn.
Chung Ý Thu xấu hổ, dịch sang hai bước tính tìm chuyện cho mình làm.
“Ý Thu, cháu tới chỗ bác sĩ Trương lấy keo dán giùm chú với, eo chú đau quá.
” Chú Nghĩa kịp thời cứu giúp.
“Dạ, cháu đi ngay đây.
” Chung Ý Thu trả lời ngay.
“Cháu nói là cái mà chú hay dùng là chú ấy biết liền à.
” Chú Nghĩa chỉ dẫn.
“Dạ ——” Chung Ý Thu không thèm chờ đã vội chạy đi.
Tiêu Minh Dạ ẩn ẩn có địch ý với người nhà của mình, vừa nãy nghe Viên Ngọc Lan kể lại tường tận, thì hắn có địch ý với cha dượng và mẹ ruột là chuyện bình thường, vì sao cũng không thích em gái vậy nhỉ, Viên Ngọc Lan là em gái ruột, hơn nữa lớn lên xinh đẹp, tính cách lại dịu ngoan cơ mà.
Chung Ý Thu vừa đi vừa nghĩ, ôi! Phức tạp quá đi!
Từ sân sau đi tới phía trước, cửa phòng y tế mở được một nửa, không biết có ai hay không, Chung Ý Thu nhìn vào bên trong, trời sắp tối rồi, trong phòng không bật đèn, nhìn đâu cũng không thấy rõ.
Chung Ý Thu gõ cửa.
“Tới ——” Giọng bác sĩ Trương truyền ra.
Chung Ý Thu lui ra phía sau nửa bước, nghe tiếng bước chân tới cửa.
“Thầy Chung à, mời vào ——” Bác sĩ Trương mở cửa tiếp đón.
“Chào bác sĩ,” Chung Ý Thu đi vào, nói, “Chú Nghĩa nói eo đau, muốn…… Cô Lưu?”
Cô giáo bước ra từ sau