So với cái nhìn oán giận từ Viên Vinh Cử, thì hành động đánh học sinh một cách tàn ác như thế càng làm cho Chung Ý Thu thấy ghê tởm hơn.
Hồi nhỏ cậu từng bị giáo viên phạt chép bài, cũng có một số bạn bị giáo viên đánh, nhưng không ai có bộ mặt hung thần ác sát như thế cả.
Viên Vinh Cử đóng cửa, Chung Ý Thu không biết nam sinh kia có còn bị đánh hay không, cậu bần thần đứng gần cửa phòng lớp 6 cả mười phút, rồi mới lo lắng sốt ruột trở về văn phòng.
Chú Nghĩa thấy sắc mặt của cậu nên hỏi đã bị gì, Chung Ý Thu do dự một phút nhưng vẫn không đề cập tới.
Xử phạt bằng thể xác là chuyện bình thường ở đây, phụ huynh vẫn luôn cho rằng giáo viên đánh học sinh mới là chuyện đúng đắn, có thể dạy dỗ trẻ con.
Sau trong tâm khảm Chung Ý Thu không ủng hộ phương thức này, giáo viên nghiêm khắc nhưng cũng đừng bỏ qua tôn nghiêm của tụi nhỏ, dạy dỗ như vậy có đúng hay không?
Cậu nhớ tới lời nói của chú Nghĩa vào tối hôm qua, rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng không biết bắt đầu từ đâu và xuống tay ở chỗ nào?
Mùa thu, là một mùa không có cảm giác tồn tại, như là ngày hôm trước vừa tiễn đi thời tiết khô nóng thì ngày hôm sau nghênh đón mùa đông rét lạnh, cùng với hai ngày gió bão, nhiệt độ không khí càng xuống thấp, sớm muộn gì cũng phải mặc áo bông vào.
Lúc tới đây Chung Ý Thu không mang theo quần áo dày, ngày đầu tiên hạ nhiệt độ đã bị cảm lạnh đánh bại.
Lần đầu tiên nói với Tiêu Minh Dạ chuyện mình bị nghỉ học, cậu nói là vì hồi nhỏ thường xuyên ngã bệnh, tuy lớn lên bệnh tình có thuyên giảm, nhưng một khi sinh bệnh thì sẽ kéo rất dài, tuy đó không phải là lý do cậu bị đuổi học, nhưng đó cũng là sự thật.
Cậu di truyền bệnh thiếu máu bẩm sinh từ mẹ, cho nên từ nhỏ mẹ che chở cho cậu nhiều hơn, không phải là do con trai út bé bỏng, mà là bởi vì một khi cậu bị bệnh thì sẽ khổ sở đến vài tháng.
Chung Ý Thu không dám qua loa, ngày đầu tiên cảm giác không ổn là đi kiếm bác sĩ Trương ngay, uống thuốc hai ngày mà vẫn không ăn thua, đầu càng ngày càng nặng.
Tiêu Minh Dạ về nhà cầm sang một cái áo bông của mình, hắn cao hơn Chung Ý Thu một cái đầu, vai lưng dĩ nhiên dài và rộng hơn, một bộ đồ ngủ thôi mà Chung Ý Thu đã mặc đến đầu gối rồi.
Ấm áp thật đấy nhưng cũng xấu không thể nào tả nổi.
Chung Ý Thu không rảnh lo có xấu hay không, mỗi ngày mặc vào cũng không dám cởi ra, cho dù có cẩn thận đến mấy, uống thuốc thế nào vẫn bị dính bệnh.
Buổi chiều tan học kéo thân thể nặng nhọc trở về phòng, nằm trên giường rồi không ngồi dậy được.
Chú Nghĩa gọi hai lần cũng không tỉnh, Tiêu Minh Dạ quyết định đi gọi bác sĩ Trương tới khám.
Chung Ý Thu mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một thân ảnh ngồi ở mép giường, bác sĩ Trương cõng hòm thuốc mới vừa vào nhà cậu liền tỉnh, chỉ là trên người không còn sức lực để mà ngồi dậy.
Nhận lấy nhiệt kế đặt ở dưới nách, thủy tinh lạnh lẽo ma sát với da thịt nóng hổi, kích thích làm cậu run lên.
Trong thời gian chờ đợi ba người không nói tiếng nào, làm Chung Ý Thu thiếu chút nữa chìm vào giấc ngủ luôn, không biết qua bao lâu, thì có một bàn tay thô ráp vói vào sờ đến cánh tay của cậu.
Cậu mở mắt ra, đối diện là đôi mắt đen nhánh của Tiêu Minh Dạ, như là sao trời thâm thúy, sáng rỡ như ánh sáng cuối đường hầm, Chung Ý Thu bị hấp dẫn, trong vô thức nắm lấy cánh tay đang vò vào tay áo của mình.
Tiêu Minh Dạ cứng đờ, bác sĩ Trương nói đã đến giờ kêu Chung Ý Thu lấy nhiệt kế ra, gọi hai tiếng không thấy phản ứng, tưởng cậu đã ngủ rồi, Tiêu Minh Dạ mới duỗi tay vào lấy, không ngờ mới vừa sờ đến đã bị bắt lấy tay.
Chung Ý Thu nắm chặt không buông tay, thậm chí còn làm Tiêu Minh Dạ đau, hắn cúi đầu tới gần, nói nhỏ như đang dỗ trẻ con trong nhà, “Lấy nhiệt kế ra.
”
Chung Ý Thu bị sốt phản ứng chậm, một hồi sau mới lấy nhiệt kế ra.
38 độ rưỡi, bác sĩ Trương nói chích một mũi thuốc hạ sốt trước, đợi mai hạ sốt rồi tính tiếp, nói xong liền mở ra hòm thuốc chuẩn bị ống tiêm.
Tiêu Minh Dạ vừa thấy là biết muốn chích vào mông, không tự chủ được đứng lên rời khỏi mép giường, do dự có nên đi ra ngoài hay không.
“Đẩy cậu ta nằm nghiêng rồi kéo quần xuống,” bác sĩ Trương trực tiếp ra lệnh.
Tiêu Minh Dạ: “……”
Qua mấy ngày sau trong đầu hắn vẫn quanh quẩn câu nói từ Lục Tử, “Chung Ý Thu trắng quá, đặc biệt là vùng eo và mông đó!”
Ngày hôm sau sốt đã hạ, nhưng Chung Ý Thu vẫn cảm thấy chân mình cứ mềm nhũn như cọng bún, nhưng thời gian không đợi người, cuối tháng là phải thi đấu rồi, cậu run run rẩy rẩy đứng ở cạnh bàn bóng bàn mà Tiêu Minh Dạ vừa xây, xem xét giáo án động tác.
Buổi chiều Tiêu Minh Dạ không biết đã chạy đi đâu mà không tìm ra người, Chung Ý Thu đoán hắn đang tìm người hỏi về chuyện cao tốc với quốc lộ rồi, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.
Tan học, Lý Hoành Phi nổi giận ở trong lớp, Chung Ý Thu lần đầu tiên thấy hắn nổi giận đến vậy, khi trở về văn phòng mà vẫn đỏ mặt tía tai.
“Làm sao vậy?” Chung Ý Thu ghé vào trên bàn hỏi hắn.
“Đáng giận, một đám hư đốn không biết trái phải!” Lý Hoành Phi mắng to, không đợi Chung Ý Thu hỏi đã nói tiếp, “Viên Tiểu Vĩ và Trương Huy mỗi ngày tan học ở trên đường đẩy Viên Diễm xuống sông, thời tiết lạnh lẽo thế này lỡ gây ra chuyện thì sao!”
Chung Ý Thu ngồi dậy, kinh ngạc, “Vì sao? Lấy con bé ra làm trò đùa à?”
Trong lớp nhóm của Viên Tiểu Vĩ và Trương Huy có ba bốn đứa nam sinh và hai đứa nữ sinh, rất nghịch ngợm, đầu óc Viên Diễm không linh hoạt, thoạt nhìn ngu si, nên bị bọn chúng lấy ra làm trò đùa.
“Thì đang khi dễ đó! Ở trường học cãi nhau ầm ĩ thì thôi đi, còn ra ngoài đẩy người xuống sông nữa!” Lý Hoành Phi trả lời.
“Bữa nay cậu chỉ mắng thôi à? Có tác dụng không?” Chung Ý Thu ý thức được chuyện rất nghiêm trọng, vội hỏi.
“Mắng một đám, quản được một thời gian, nhưng là…… Ôi, chắc