Đêm khuya cuối thu lạnh lẽo, Chung Ý Thu ngủ không thành thật, vì trời lạnh mà tỉnh dậy rất nhiều lần, còn Tiêu Minh Dạ có theo thói quen từ hồi nhập ngũ, nằm ngủ rất nề nếp, thân thể thẳng tắp đắp chăn cả người, ngủ một đêm trong ổ chăn mà không bị gió lạnh đánh thức.
Chung Ý Thu thầm nhủ bản thân rằng mình qua đây ngủ vì bất đắc dĩ, chứ không có ý đồ gì khác.
Tắt đèn chưa đến năm phút, thì các hành động trong vô thức bắt đầu phát tán, nằm thế nào cũng không thấy thoải mái, lại không dám gây ra tiếng động quá lớn, giống như con chuột nhắt rột roạt cả đêm.
“Ngủ không được à?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
“A…… Ừ…… Chắc là bị kích thích……” Chung Ý Thu tìm cớ cho bản thân.
Tiêu Minh Dạ: “Chịu kích thích gì?”
Chung Ý Thu xoay người tìm tư thế mới, “Sợ hãi đó! Tôi chưa từng cãi nhau với phụ nữ, cũng chưa từng mắng chửi người luôn, vậy mà còn phối hợp với động tác nữa, giống như đang khiêu vũ vậy á.
”
Tiêu Minh Dạ cười: “Vậy sao tôi nghe kể là cậu mắng người ta dữ dội lắm mà, rống một tiếng đến cả Viên gia trang còn nghe.
”
Chung Ý Thu không nói lời nào, để mặc hắn giễu cợt.
Đợi một hồi không được đáp lại, Tiêu Minh Dạ hỏi tiếp, “Không muốn làm giáo viên nữa à?”
“Sao bữa nay anh chọc tôi hoài vậy!” Chung Ý Thu cuốn chăn xoay người tính kéo cả chăn hắn theo, để hắn bị đông lạnh.
Kết quả kéo cả nửa ngày cũng không thấy xoay suyễn, góc chăn bị Tiêu Minh Dạ đè nặng không chút sứt mẻ.
Gió lạnh tiến vào ổ chăn, Tiêu Minh Dạ xê dịch bên người cậu, bất đắc dĩ nói: “Đừng phá nữa.
”
Nói xong cả hai người đều ngây ngẩn, Tiêu Minh Dạ khiếp sợ là vì hắn chưa từng dùng giọng nói dỗ dành nói với người nào cả, không biết vì sao lại dễ dàng nói ra những lời sến rện đó với Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu kinh ngạc là lời nói ra từ Tiêu Minh Dạ quá quỷ dị, huống chi là nói với cậu nữa chứ.
Hai người như bị điểm huyệt, không nhúc nhích không giằng co, xấu hổ hồi chiều bị Lục Tử cưỡng chế dời đi đã vòng về rồi.
An tĩnh gần mười phút, Chung Ý Thu tưởng Tiêu Minh Dạ đã ngủ rồi, nên muốn đổi tư thế, cẳng chân của cậu vẫn luôn duỗi thẳng, có hơi mệt mỏi.
Rồi đột nhiên nghe thấy Tiêu Minh Dạ nhỏ giọng hỏi: “Vì sao cậu không thích làm giáo viên?”
Chung Ý Thu hắng giọng, nhân cơ hội xoay người nằm yên, “Trước giờ tôi không nghĩ tới làm giáo viên, tuy tôi thích môn Vật lý, nhưng vẫn thích học chuyên sâu, chỉ muốn học tập cho tốt, tốt nghiệp xong thì sẽ xin vào viện nghiên cứu hay là xin vào xí nghiệp có liên quan đến ngành học thôi, làm giáo viên quá cực nhọc, mỗi ngày đều phải đối mặt với học sinh, tôi học còn chưa xong, huống hồ gì đi dạy người khác chứ.
”
Tiêu Minh Dạ nhớ cậu đã từng nói mình bị trường đuổi học, Chung Ý Thu nghiêm túc học hành, tính cách ôn hòa thiện lương nhưng nội tâm cứng cỏi, lớn lên cũng rất thú vị…… Khụ…… Dù sao cũng không giống với người thích gây chuyện, vì sao bị đuổi học nhỉ?
Chung Ý Thu như là đọc được ý nghĩa trong sự im lặng của hắn, dừng một chút rồi mới nói, “Còn nữa, làm giáo viên không chỉ truyền đạt tri thức, mà còn dạy cả đạo đức và cách làm người ……” Cậu ngừng một hồi, quay đầu nhìn Tiêu Minh Dạ, “Anh biết lí do vì sao tôi bị đuổi học không?”
Bả vai hai người kề vào nhau, Chung Ý Thu mặc áo ba lỗ, bả vai và cánh tay lộ ra làn da bóng loáng như ngọc, xuyên thấu qua thân thể Tiêu Minh Dạ tiến thẳng vào lòng hắn.
Tiêu Minh Dạ cảm nhận được gân cổ hơi hơi nảy lên, yết hầu cũng phát đau, hắn giả vờ không có việc gì lấy chăn ém lại thân thể đang lộ ra ngoài của cậu, bọc Chung Ý Thu thành một viên kẹo chỉ lộ cái đầu nằm ở trên gối thôi.
Chung Ý Thu lần đầu tiên nói chuyện này với người khác, cho dù mẹ và chị gái có hỏi, thì cậu cũng chỉ nói đại khái, không có nghiêm túc giải thích.
Nhưng Tiêu Minh Dạ lại khác, hắn đáng tín nhiệm, hơn nữa sẽ không trách cứ hoặc ra vẻ là người từng trải đưa ra phân tích cậu không nên làm vậy…… Không đáng…… Ngốc quá……
Chung Ý Thu thi đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước, học Vật lý chuyên nghiệp, mà ngành học này đồng dạng với tình hình chung của các môn khoa học tự nhiên khác là nó khan hiếm nữ sinh!
Ký túc xá của họ có sáu người, trừ cậu và Trần Viễn ra, thì bốn người còn lại hễ rảnh là ra ngoài tìm bạn gái, còn hăng hái hơn cả đi học nữa.
Trần Viễn không tìm là vì y không cần tìm, y đẹp trai, gia cảnh tốt, còn biết đàn dương cầm, đánh ghi-ta, là người địa phương, mẹ là nghệ sĩ trong đoàn nghệ thuật của tỉnh, mấy năm trước ba y mạo hiểm ra ngoài kinh doanh, sinh ý phát triển tốt nên thành công.
Y chỉ cần cười với một cô gái bất kì, khoe ra đôi mắt đào hoa là nắm được tim cô nàng đó ngay.
Chung Ý Thu không tìm, là bởi vì cậu không có hứng, cậu không biết tìm bạn gái để làm gì?
Vì thế Dư Bác Sơn không ít lần chê cười cậu, nói cậu chưa mọc đủ lông nên không thích con gái, khẳng định là phát dục chưa được đầy đủ, nhất định phải cởi quần cậu ra để khảo nghiệm.
Chung Ý Thu khi đó xác thật còn chưa bắt đầu cạo râu, vốn lông tơ đã thưa thớt, mới vừa vào đại học còn giống một nam sinh trung học chỉ biết vùi đầu vào sách vở, còn chưa ý thức được chuyện này.
Dư Bác Sơn và Trần Viễn là anh em tốt nhất ở trường của Chung Ý Thu, Trần Viễn đọc nhiều sách vở, kiến thức rộng, Dư Bác Sơn nhiệt tình hào phóng, không quen cũng tự thân, đồng thời cũng là người tích cực tìm bạn gái nhất.
Mỗi ngày hắn sẽ thay phiên đến nhà ăn, thư viện, các phòng hoạt động, các xã đoàn để chặn đường theo đuổi các cô gái, cuối cùng ở năm nhất học kỳ 2 mới vừa khai giảng, Dư Bác Sơn đuổi được người yêu định mệnh của đời mình, là đàn chị học năm ba, phải biết rằng mấy đàn chị đều chướng mắt mấy đứa trẻ con năm nhất, có thể thấy được hắn có bao nhiêu kiêu ngạo.
Đàn chị tên là Lý Tĩnh Nguyệt, là sinh viên khoa Sinh học, Phó chủ tịch Hội Sinh Viên, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, xinh đẹp săn sóc, luôn chiếu cố cho Chung Ý Thu và Trần Viễn giống như một người “chị dâu” theo lời của Dư Bác Sơn.
Hai người bọn họ không ít lần được đàn chị mua cơm cho, không ít lần làm phiền đàn chị làm báo tường, là bồ câu đưa thư cho hai người.
Dư Bác Sơn trở thành đối tượng được các anh em trong khối hâm mộ, cái