Chung Ý Thu vui mừng quá đỗi, mấy ngày nay trong lòng cậu có một cục nghẹn không dám nói với ai, đối với đại hội thể thao, đặt nhiều kỳ vọng vào tập thể dục theo đài có thể trúng cử, không chỉ là bởi vì tập thể dục theo đài do cậu một tay tuyển chọn huấn luyện, mà còn bởi vì hạng mục này có nhiều nhân số nhất, đội ngũ hình vuông có 20 học sinh, giành được thắng lợi thì có thể có cơ hội dẫn bọn chúng lên huyện thi đấu.
Trẻ em ở nông thôn đa số đều chưa lên huyện thành bao giờ, những thứ bọn nhỏ biết, ngoài sách vở ra, thì chỉ có đồng ruộng, hoa màu, dê bò…… Cậu muốn dẫn bọn nhỏ ra ngoài thăm thú thế giới.
Buổi tối, cậu vừa nhẩm hát vừa mở cái thùng ra, đến cả con chó cũng cảm nhận được tâm tình vô cùng tốt của cậu, nó sốt ruột xoay quanh cái thùng, cho rằng bên trong có đồ ăn ngon.
Chung Ý Thu vỗ vỗ đầu nó, “Xin lỗi nha Vượng Vượng, không có đồ ăn cho mày đâu, ha ha…… Lần sau ra cửa nhất định sẽ mang về cho mày.
”
Vượng Vượng là con chó cái nhỏ, chó trong thôn không buộc dây vào một chỗ mà cho nó chạy loạn khắp nơi, khoảng thời gian trước cậu phát hiện bụng của Vượng Vượng lớn còn tưởng rằng nó mập lên, ai dè chú Nghĩa nói nó mang thai rồi! Làm cậu sầu hết sức, Vượng Vượng mới một tuổi hà……
Hiệu trưởng Trịnh rất hài lòng với thành tích của họ, lên huyện thi đấu chỉ còn nửa tháng, nên đặc biệt phê chuẩn cho học sinh dự thi mỗi ngày được nghỉ tiết cuối để tham gia tập luyện.
Chung Ý Thu nhìn lớp bụi dày ở trên mắt kính của ông, giấu sau đó là một đôi mắt mệt mỏi đầy tơ máu cùng với hai túi quầng thâm.
Cậu có nghe người nói chuyện con trai của hiệu trưởng bị bệnh, Chung Ý Thu châm chước một hồi khuyên bảo, “Chí Tề còn chưa khỏe hả thầy? Nếu không thì đưa lên bệnh viện khám bệnh đi……”
Hiệu trưởng Trịnh có chút kinh ngạc, tuy Chung Ý Thu đã hai mươi tuổi, nhưng cậu khác với những thanh niên ở đây, đa phần họ đã kết hôn từ hồi mười bảy, mười tám tuổi, xem như chân chính thành nhân rồi, còn Chung Ý Thu có thể là vì mới nghỉ học, nói chuyện và hành vi cử chỉ còn mang theo chút ngây ngô của học sinh thậm chí có thể nói là trẻ con, làm người khác dễ dàng biến cậu thành một đứa con nít để đối đãi, không nghĩ tới cậu cũng biết khách sáo hàn huyên.
Chung Ý Thu nào có khách sáo, cậu thành tâm kiến nghị, “Đến bệnh viện cẩn thận kiểm tra một chút mới có thể tìm ra bệnh đó thầy.
”
Có thể là mấy ngày nay quá cực khổ, nên hiệu trưởng Trịnh thở dài một hơi, nóng nảy nói: “Tôi muốn đi lắm chớ! Người trong nhà không cho, cậu không biết đâu, ở nông thôn chừng nào sắp chết mới chịu đi bệnh viện!”
Chung Ý Thu sốt ruột giùm ông, “Cơ mà đã nhiều ngày……”
“Chứ gì nữa!” Hiệu trưởng Trịnh thuận thế tựa lưng vào ghế ngồi, vỗ trán tức giận, “Suốt ngày làm mấy chuyện vô nghĩa! Bà thầy đồng nói là do bà nội đã mất quấn lấy, đốt một đống tiền quần áo giấy rồi đó chớ! Chưa được mấy ngày thì bà mụ tới nói xin ông thần đi, người nhà mỗi ngày quỳ xuống đất cầu nguyện! Làm đến chướng khí mù mịt……”
Chú ý tới biểu tình khiếp sợ của Chung Ý Thu như vừa phát hiện một vùng đất mới, hiệu trưởng Trịnh mới phát hiện ra mình đã nói quá nhiều, lập tức ngậm miệng lại.
Chung Ý Thu yên lặng nói thầm, “Thầy là hiệu trưởng……”
Ý của cậu là ông là hiệu trưởng trường tiểu học đó, tại sao dung túng người nhà tin vào mê tín dị đoan, nhưng hiệu trưởng Trịnh hiểu lầm thành ý khác, “Hiệu trưởng thì sao! Hiệu trưởng lo học sinh, lo giáo viên, không lo được mẹ và vợ của mình! Thầy Chung này…… Cậu cưới vợ thì phải tìm người hiền lành nhé! Bằng không với tính tình của cậu, muốn đánh rắm cũng phải viết giấy xin phép đấy!”
Chung Ý Thu: “……”
Chuyện của Trương Huy đã được giải quyết, bọn họ ở văn phòng thương lượng tới lễ chào cờ vào thứ hai tuần sau, ba học sinh đó phải đứng trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh xin lỗi với Viên Diễm, hôm nay đã thứ bảy không biết là làm thế nào để giới thiệu hay mở đầu đây? Chung Ý Thu vốn muốn hỏi hiệu trưởng Trịnh, nhưng bây giờ ông lại bị chuyện nhà quấn thân, cậu không phiền ông nữa, tính về ký túc xá xin ý kiến của chú Nghĩa.
Khi ăn cơm tối, Chung Ý Thu hỏi chú Nghĩa nên sắp xếp như thế nào, bảo cậu chủ trì chuyện này trước mặt mọi người, thì khẳng định cậu sẽ lúng túng, nhưng lại không thể đẩy cho người khác, Chung Ý Thu thấp thỏm trong lòng.
Chân của chú Nghĩa tới mùa lạnh là đau nhức, mấy ngày nay luôn bị nó hành hạ, đầu gối bên đùi phải cơ hồ không thể cong lại được, khi ngồi ở phòng chú cứ phải duỗi thẳng chân, dựa người vào ghế.
“Để chú nói cho, cháu mới đến không được bao lâu, hiện giờ còn có mấy giáo viên vẫn chưa phục, làm nổi bật quá sẽ dễ dàng gây sự,” chú Nghĩa nói.
Chung Ý Thu bất cần, “Cháu không sợ, không phải lúc nào cũng để chú chắn cho……”
Vương Văn Tuấn cong chân liếc cậu, “Đừng cậy mạnh! Chú Nghĩa có phải vì cậu đâu, rêu rao quá thì người khác sẽ ghim cậu nhiều hơn, sau này muốn làm gì cũng không được, toàn vội vàng xử lý không cần tìm phiền toái!”
Chung Ý Thu còn đang đắm chìm trong sự sùng bái của y với mình mấy bữa trước, nhất thời không tiếp thu được ngữ khí tức giận của y, nhưng nghĩ kĩ thì Vương Văn Tuấn nói rất đúng, nên không cãi cọ với y nữa.
Chú Nghĩa muốn lấy thêm cơm, gian nan kéo cái chân đang duỗi thẳng trở về, Chung Ý Thu không cho chú động đậy, cầm lấy chén của chú đi xới cơm rồi quay về nói, “Ngày mai cháu và Tiêu Minh Dạ sẽ lên huyện, hay là chú đi cùng bọn cháu vào bệnh viện khám đi?”
Trời lạnh là chân đau, mấy năm nay chú Nghĩa đã quen với nó rồi, nhưng năm nay còn chưa bắt đầu mùa đông mà cơn đau đã