Lý Hoành Phi là một giáo viên trẻ không nhanh mồm như người khác, lại không quen với cán bộ, nên chỉ có thể chạy tới tìm chú Nghĩa.
Chú Nghĩa cũng không có cách, tuy trường học nằm kế với văn phòng đại đội, nhưng họ hoàn toàn tách biệt với cán bộ xã.
Chuyện này phải tìm hiệu trưởng Trịnh thì đúng hơn, vì thư ký Trịnh của Đại Đội Đức Doanh là người nhà họ Trịnh, có điều Chí Tề con trai hiệu trưởng Trịnh vừa mới xuất viện về nhà, vẫn cần người chăm sóc, nên không tiện làm phiền ông ấy cho lắm.
Chú Nghĩa nghĩ chuyện này không có gì phải đáng lo, vì đóng tiền phạt khi vượt kế hoạch hóa gia đình là đề tài bàn tán của bà con lúc nông nhàn, chẳng có gì hiếm lạ như chuyện dắt trâu, dỡ nhà, đánh lộn, mọi người đã sớm xem thành thói quen, có bị bắt thì cũng chả sao, dù gì cũng đã sanh con ra rồi, Trương Quốc Ngôn không có tiền nộp phạt thì bắt y viết giấy cam kết, rồi thả y ra để y kiếm tiền đóng phạt thôi.
Khổ nhất vẫn là bọn trẻ con, vợ y mang theo cái thai không biết đang trốn ở đâu, hai đứa lớn thì được thân thích nhận nuôi, trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ, Trương Quốc Ngôn có một anh trai và một chị gái, mẹ y đang ở nhà chị gái, giờ mà nuôi thêm một đứa nhỏ nữa, chắc chắn anh rể sẽ không để yên.
Anh trai y hồi trẻ trong nhà không có tiền nên phải ở rể, cho nên sẽ không quản tới mấy chuyện này.
Bà con thân thích trong thôn có thể nuôi mấy đứa nhỏ trong vài ngày, nhưng bởi vì phải nộp phạt, y cơ hồ đã mượn tiền khắp nơi, nên sẽ không có ai cho y mượn nữa.
Lấy lời khua môi múa mép của mấy người trong thôn thì hiện giờ cả người Trương Quốc Ngôn đầy mùi hôi, không ai nguyện ý dính vào y cả.
Lý Hoành Phi nghĩ nghĩ nói: “Nếu không thì tới nhà con ở vậy, để hai đứa nó ngủ với mẹ con, cha con mấy ngày nay đều ra ngủ ngoài chuồng vịt rồi, vì mấy hôm trước hàng xóm bị trộm bảy, tám con dê, nên tối phải ra canh gia súc.”
Chung Ý Thu biết nhà hắn là căn nhà gỗ ba gian, hắn ở phòng lớn, cha mẹ ngủ phòng nhỏ, tuy chưa từng vào trong, nhưng đứng ngoài nhìn vào là đã thấy nó rất nhỏ, hẹp.
Chú Nghĩa nói, “Qua ở là việc nhỏ, hai đứa nhỏ chẳng tốn cơm bao nhiêu, nhưng mà……” Sợ bọn họ không thể lý giải, chú Nghĩa suy xét một chút vẫn nói, “Chuyện này phiền phức hơn mấy đứa nghĩ nhiều! Cháu tốt bụng giúp đỡ hai đứa nhỏ, người khác nhìn vào ngứa mắt đó chứ, thôn của tụi nhỏ toàn là chú thím, ông nội, ông ngoại, đừng thấy bọn họ không quản mà cháu muốn xen vào, không được đâu! Họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới là cháu thì có quyền gì để xen vào, đạp vào mặt mũi người ta à!”
Chung Ý Thu: “…… Lập luận gì kì vậy chú!”
Lý Hoành Phi dù sao cũng là lớn lên ở đây, nên hiểu được, “Vậy phải làm sao?”
Chung Ý Thu gãi gãi đầu tóc ổ quạ của mình, trong lòng cậu có một ý tưởng nhưng không biết có nên nói hay không, trộm nhìn sắc mặt của chú Nghĩa.
“Cháu nghĩ gì chú biết chứ,” chú Nghĩa cảm nhận được đôi mắt xoay tròn của cậu, chặn đứng ngay, “Hai đứa nhỏ không thể ở đây, ở đây toàn đàn ông, mà hai đứa đó là con gái, nước miếng của hàng xóm đủ nhấn chìm cháu luôn đó! Cháu quan minh chính đại không sợ người khác nói xấu, nhưng con gái nhà người ta lớn lên sẽ làm sao?”
Chung Ý Thu bừng tỉnh hiểu ra, mình không nghĩ tới điểm này nha, đúng là gừng càng già càng cay mà! Cậu rất sùng bái mấy người học rộng hiểu nhiều như chú, nên nịnh nọt ngồi xổm bên cạnh chú Nghĩa.
Tiêu Minh Dạ đào một rổ củ cải trắng đi tới thì thấy dáng ngồi không đứng đắn của cậu, nhíu mày liếc mắt một cái rồi đi vào phòng bếp nấu cơm.
Vẻ mặt của Chung Ý Thu trong nháy mắt biến thành chua xót, cậu vốn đã không thích ăn củ cải, mà hôm nay đào củ cải trắng, ngày mai ăn cà rốt, ngày mốt hầm củ cải đỏ, sắp biến người ta thành con thỏ rồi đó.
Hai ngày trước Vương Văn Tuấn còn chế ra món mới, hấp củ cải với cơm trắng làm Chung Ý Thu phải cắn răng ăn cho xong.
Tuy nhiên hiện giờ là đầu mùa đông, là mùa của các loại củ, nhà nào cũng như nhà này.
Có điều mấy ngày trước cậu đã học được cách làm mới, vẫn chưa có cơ hội làm thử, giờ thấy Tiêu Minh Dạ cầm một rổ củ cải nên vội đứng dậy chạy theo vào phòng bếp.
Cách chế biến mới này không phải cậu học được mà chỉ nghe người ta nói qua, Lưu Thanh Hồng bởi vì mang thai nên dạ dày hay khó chịu buồn ói, cô tự muối kim chi củ cải bỏ vào trong giỏ, không thoải mái liền lấy ra ăn vài miếng.
Khi ăn ở văn phòng bị Chung Ý Thu bắt gặp, nên cho ăn vài miếng, ăn xong thấy lạ miệng nên cậu hỏi cách làm.
Tiêu Minh Dạ cầm dao cắt củ cải, mỗi một nhát dao đi xuống là một miếng đứt ra, hoàn hảo đến từng centimet.
Chung Ý Thu hiếu kì nhìn kĩ, khiêm tốn thỉnh giáo, “Anh làm sao hay quá vậy? Tay đặt thế nào mà nhát nào nhát nấy đều quá đi?”
Tiêu Minh Dạ không để ý tới cậu, nhàn nhạt nói: “Ra nói với em trai cậu trưa nay ở lại ăn cơm.”
Chung Ý Thu: “…… Anh thôi đi được không?”
Sau khi nghe cậu diễn tả cách làm xong, Tiêu Minh Dạ không dám để cho cậu động vào, bảo đảm nhất định sẽ muối được kim chi củ cải cho thì mới đuổi được người đi.
Hai đứa con gái của Trương Quốc Ngôn cuối cùng vẫn ở nhà Lý Hoành Phi, băn khoăn của chú Nghĩa cũng ứng nghiệm, không chỉ có bà con chòm xóm dị nghị, mà các giáo viên trong trường cũng không để yên.
“Thầy Lý tốt bụng quá ha! Bắt đầu cho học sinh ở lại nhà mình luôn rồi!”
“Không thấy người ta kết bạn với ai à, học theo người thành phố đó!”
“Tôi không tin người nhà Trương Quốc Ngôn làm lơ đâu nha! Tự dưng đâu ra người tốt vậy!”
“Mấy người đừng có nói bừa, chuyện của Trương Quốc Ngôn chắc chắn là do người thân báo cáo rồi, cẩn thận y về tìm mấy người tính sổ bây giờ!”
“Ha, làm gì đến lượt tôi, trường học có bao nhiêu giáo viên, ai cũng không trốn thoát được đâu!”
“Y làm gì có bản lĩnh đó, nếu có thì đã sinh được con trai rồi, ha ha ha ha”
.….
Mấy lời này trước mặt thì là trêu chọc, còn sau lưng thì làm bộ bí mật, thực tế là muốn cho người nghe thấy,