Tiêu Minh Dạ nghĩ Lục Tử đúng là khắc tinh của mình, Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn bị câu hỏi đó làm cho đứng hình, bốn con mắt chăm chăm nhìn hắn.
Tiêu Minh Dạ lười nhác đứng đó, tay đút ở túi quần, nghiêng đầu hất cằm hỏi Lục Tử: “Mày tới đây làm gì?”
Chung Ý Thu: “……”
Vương Văn Tuấn: “……”
Lục Tử đúng là có đầu óc cá vàng ba giây là quên mất, cứ như là người vừa rồi giương cung bạt kiếm không phải là mình vậy, lập tức cúi đầu thấp giọng nói: “Mẹ bảo em tới tìm Thu Nhi, nhờ cậu ấy dẫn em đi mua quần áo.
”
Ngày mốt là đính hôn rồi, nên mẹ hắn vui lắm, lục tung cả nhà mà không tìm được bộ quần áo nào đẹp đẽ cả, nên cắn môi moi ra tiền tiết kiệm giấu ở trong góc đưa cho Lục Tử lên huyện mua quần áo cho hai mẹ con, mà trong thôn nhìn tới nhìn lui bà chỉ thấy Chung Ý Thu mặc quần áo đẹp thôi, phong cách thanh lịch, đẹp đẽ như người thành phố, hẳn là có kinh nghiệm, nên bảo Lục Tử qua nhờ cậu đi lên huyện mua đồ giúp.
Kết quả lúc Lục Tử tới thì hai người bọn họ vẫn chưa về, Vương Văn Tuấn hỏi hắn tới làm gì, hắn vừa nói ra là Vương Văn Tuấn hừ mũi, y tự nhận mình là người theo sát thời trang nhất, không cho phép ai đánh bại mình ở phương diện này cả, Chung Ý Thu là người thành phố, mua quần áo có thể chọn nhiều kiểu dáng thật, nhưng nếu là ở nông thôn, thì chắc chắn cũng là một thằng nhà quê thôi.
Hai người liền tranh cãi, càng cãi càng hăng.
Tiêu Minh Dạ không trả lời câu hỏi vừa rồi, làm Chung Ý Thu có hơi thất vọng, cậu thầm phỉ nhổ bản thân sao lại giống con gái, quan tâm đến đẹp hay không đẹp làm gì.
May mắn là đề tài được dời đi, cậu nhớ lại chuyện đính hôn của Lục Tử, không rõ hắn có nguyện ý nói đến chuyện đó không, nên thử thăm dò hỏi, “Sao lại đính hôn gấp quá vậy?”
Vương Văn Tuấn vốn dĩ đã bị Lục Tử chọc giận, vừa rồi thấy ánh mắt mà Tiêu Minh Dạ nhìn Chung Ý Thu là y biết mình đã thua rồi, hiện tại vừa nghe lời này giống như được châm kíp ngòi nổ, “Cậu ta chưa từng gặp qua con gái nên bị nhà người ta lừa! Đàn bà con gái muốn tới đây làm gì? Chờ gả vô nhà chỉnh chết cậu ta!”
Y nói quá khó nghe, nên làm Chung Ý Thu hụt hẫng, cản y, “Đừng nói như vậy.
”
Vương Văn Tuấn càng tức giận, “Tôi nói thật mà! Đính hôn thôi mà cần biết bao nhiêu tiền……”
“Nấu cơm!” Tiêu Minh Dạ tự dừng lại cuộc tranh luận ở đây.
Lúc ăn cơm, chú Nghĩa lấy ra một trăm đồng dưới gối đầu cho Lục Tử, “Đính hôn phải bỏ tiền, cháu cầm trước đi.
”
Lục Tử nói cái gì cũng không cần, “Trong nhà có đủ tiền, đồ vật cũng không vội mua, giờ cần làm thủ công trước, chắc cũng phải đến sang năm mới kết hôn.
”
Hai ngày trước, Chung Ý Thu có nghe cha Lý Hoành Phi nói qua, tới mùa nông nhàn, nông dân dựa theo đầu người mỗi nhà mà đi sửa chữa này nọ, nào là làm đập chứa nước, sửa đường linh tinh, không có tiền công, nếu đường xa, thì bà con nấu cơm tập thể để mang theo, rồi tìm chỗ ở chung.
Mỗi nhà đều cử ra người lao động chính, nhà đông người như nhà Tiêu Minh Dạ thì cử ra hai người, trước kia là Viên Bảo Xương và cha y đi, mấy năm nay cha y không đi được, thì Viên Bảo Tài và Tiêu Minh Dạ mới ngẫu nhiên giúp y.
Nhà Lục Tử chỉ có hai mẹ con, đương nhiên là hắn phải đi.
Chú Nghĩa cũng không lấy lại tiền, “Cháu cầm lấy đi, đính hôn rồi thì cháu phải mua quà, còn phải mua quần áo mới cho người ta nữa.
”
Hai người đẩy tới đẩy đi, chú Nghĩa ngồi lâu không thoải mái, nửa người trên đau nhức lại bị cánh tay của hắn đẩy mạnh vài cái, làm Chung Ý Thu hết chịu nổi, cầm lấy tiền nhét vào tay hắn.
Lục Tử siết chặt nhúm tiền trong tay, hốc mắt đỏ ửng, hắn là người không giấu được cảm xúc, lời nói ra vừa gấp vừa run, “Chú…… Con không tính kết hôn, hiện tại không có tiền, nhưng mẹ con cứ……”
“Đừng nói mấy lời đó, nghĩ xem, mấy năm nay mẹ cháu thủ tiết là vì điều gì? Đã sớm ngóng trông cháu cưới vợ sinh con thì bà ấy mới an tâm.
” Chú Nghĩa khuyên hắn.
Vương Văn Tuấn ăn uống no đủ rồi nằm liệt trên ghế, “Cứ cái gì? Cậu ta mới bao lớn? Con gái tốt đầy ra đấy.
”
Chung Ý Thu không hiểu được vì sao những lời y nói ra đều kẹp đao giấu kiếm trong đó, hoàn toàn là dáng vẻ ông đây không đồng ý mối hôn nhân này, làm cho Lục Tử càng buồn hơn, nghe y mắng mà chỉ có thể bẹp miệng không dám lên tiếng.
“Khụ —— cái đó —— kết hôn sớm cũng hay mà, đến tuổi rồi.
” Chung Ý Thu thay hắn nói.
Vương Văn Tuấn trợn mắt, “Cậu nói chuyện có não không đó! Anh hai Tiêu lớn hơn cậu ta hai tuổi kìa, muốn kết hôn thì phải là anh ta trước đó!”
Chung Ý Thu: “……”
“Ngủ.
” Tiêu Minh Dạ vốn dĩ đang đứng ở cửa, nghe y nói xong thì thả một chữ rồi bỏ đi.
Ngày mai bọn Chung Ý Thu phải lên huyện thi đấu, xuất phát lúc sáng sớm nên bảo Lục Tử ngủ lại đây tối nay, ngày mai cùng đi lên huyện.
Phòng tắm ở ngoài sân sau đã được hoàn thành, Chung Ý Thu không bao giờ sợ tắm rửa, mỗi ngày cơm nước xong xách tới xách lui bảy, tám thùng nước vào đun nóng.
Người dân quê tới mùa đông rất ít khi tắm rửa, phải đợi thời tiết trong trẻo giữa trưa ấm áp nhất mới đi tắm, người càng nhiều tuổi thì số lần tắm càng rút ngắn, có người chỉ tắm hai lần cho cả mùa đông.
Lục Tử đã mấy ngày không tắm, muốn thừa dịp ở đây tắm luôn, nhưng thấy Chung Ý Thu xách từng gánh nước, thì không nghĩ tắm cần nhiều nước đến thế, ngại phiền nên tính tắm chung với cậu.
Chung Ý Thu chưa từng tắm chung với người nào khác, khi vào đại học có dùng chung nhà tắm trong ký túc xá, nhưng đó là phòng tắm có nhiều vách ngăn, chưa từng tắm chung với ai nên rất xấu hổ.
Nhưng hôm nay cậu muốn tâm sự với Lục Tử, nếu từ chối yêu cầu này thì có vẻ như mình không có thành ý.
Cậu còn rối rắm chưa kịp cho ra kết quả, thì Lục Tử đã cởi áo khoác và quần ngoài ra rồi, chỉ mặc cái quần thu nhảy nhót ở ngoài cửa, “Thu Nhi, cậu có quần nhỏ dư nào không? Mẹ tôi nói sẽ đan một cái cho cậu, mấy cái đồ ở trong thành phố không chống lạnh được đâu.
” Hơi nước bay lên, Lục Tử vừa cởi đồ vừa hỏi.
Thấy hắn đã cởi đồ ra gần