Đêm đưa Viên Lỗi lên bệnh viện huyện, Chung Ý Thu không đành lòng nhìn thân thể trần trụi của Triệu Hồng Hoa bị người ta chỉ trỏ, cho nên đã cởi áo bông của mình bảo Vương Văn Tuấn đắp lên cho bà, xong việc thì cậu cũng quên mất, không ngờ là hôm nay lại thấy Triệu Hồng Hoa vẫn còn mặc ở trên người, có lẽ bà không biết cái áo đó là của ai, tùy tay mặc vào thôi.
Chung Ý Thu xấu hổ nhưng không vạch trần, cùng Lý Hoành Phi bước vào trong nhà, vừa đi vào là như bước vào hang động, phòng ngủ ở tầng hai đã được dỡ xuống, làm căn nhà vừa cao vừa trống trải, Chung Ý Thu bị cận nhẹ nên không nhìn rõ hình dáng trần nhà ra sao.
Gian nhà chính rất rộng rãi, dựa trong mặt tường là mấy món vật dụng gia đình cũ kĩ, nhìn từ xa thì có thể thấy mang máng hình điêu khắc chim công, Chung Ý Thu nhớ lại cái tủ quần áo ở trong phòng của mình, chú Nghĩa từng nói đó là của hồi môn của bà cố nội chú, thì ra nó thuộc về căn nhà thế này đây.
Viên Thúy Thúy chuyển đến hai cái ghế dựa vào cạnh cửa, ban ngày ban mặt mà trong phòng lại tối om, chỉ có nơi này là có chút ánh sáng.
“Mấy ngày nay thân thể thế nào?” Lý Hoành Phi nhẹ giọng hỏi con bé.
Viên Thúy Thúy đứng ở bên cạnh mẹ mình hơi hơi gật gật đầu.
Lý Hoành Phi chúi người về phía trước hỏi tiếp, “Muốn đi học lại không, sắp thi cuối kì rồi.
”
Chung Ý Thu đi thăm gia đình mấy lần với hắn rồi nên phát hiện lúc hắn nói chuyện với học sinh hay phụ huynh đều chúi người về phía trước, nghiêm túc lắng nghe và nói chuyện, thậm chí mang theo cầu xin hèn mọn nữa, có lẽ là trong qúa trình trưởng thành Lý Hoành Phi đã được chứng kiến hay trải qua rồi, nên trong tiềm thức đã nhận định rằng, thuyết phục học sinh và phụ huynh để cho bọn nhỏ được đi học là một chuyện rất khó khăn.
Viên Thúy Thúy vẫn không hé răng cũng không gật đầu, đứng yên.
Triệu Hồng Hoa vén tóc ra khỏi mặt, giọng nói nghẹn ngào, “Giờ mà cho con bé đi học thì thể nào cũng bị chê cười.
”
Chung Ý Thu nỗ lực áp xuống tức giận trong lòng, cậu vẫn luôn cảm thấy Triệu Hồng Hoa vừa đáng giận vừa đáng thương, nhưng những lời vừa rồi dù cho có là sự thật thì cũng không nên do ả nói ra, càng không nên làm trò trước mặt trẻ nhỏ, cậu nén giận chỉ nhìn về phía Viên Thúy Thúy, “Mấy chuyện đó không quan trọng, chuyện gì cũng sẽ qua thôi, các bạn học đều hy vọng trò trở về đi học, bạn thân của trò Trương Tiểu Quyên hôm nay còn hỏi chừng nào trò quay về đi học nữa đấy?”
Trương Tiểu Quyên, con gái của Trương Quốc Ngôn, là bạn cùng bàn của nó, hai đứa con gái rất thân thiết, sáng nay trước giờ vào học đã trộm hỏi, chẳng qua chỉ khác câu hỏi mà thôi, mọi người đều nhận định sau khi trải qua chuyện này thì Viên Thúy Thúy sẽ nghỉ học thôi.
Có thể là do nhắc tới bạn thân của mình, nên Viên Thúy Thúy bị rung động, bả vai nhẹ nhàng run rẩy như là muốn khóc.
Lý Hoành Phi vội vàng cường điệu, “Đúng! Bữa nay thầy và thầy Tiểu Chung tới đây là để đón trò, ngày mai đi học được không?”
Cuối cùng thì con bé cũng chảy nước mắt, miệng giương to như một cái miệng trống không phát ra thanh âm, Chung Ý Thu chua xót lắm, điều làm cậu khổ sở chính là cậu biết mình cảm nhận được nỗi bi thương của con bé, thế giới này căn bản không tồn tại đồng cảm chân chính, không phải ai cũng có thể chia sẻ hay giúp con bé thoát ra khỏi bóng ma tâm lý đó cả.
Lý Hoành Phi chuyển sang ngồi xổm trước mặt con bé, giơ tay xoa xoa nước mắt trên mặt nó, rồi lặp lại, “Trò không đi học thì không có ai thu vở bài tập giúp thầy Tiểu Chung cả, vì trò là ủy viên Ngữ văn mà…… Ngày mai đi học lại đi, biết chưa?”
Viên Thúy Thúy không gật đầu cũng không lắc đầu, thoáng xoay mặt nhìn Triệu Hồng Hoa, Lý Hoành Phi sợ nó lo rằng mẹ không cho nó đi học, nên xoay đầu theo, nói: “Chị không cần lo lắng, bọn học sinh tốt lắm, tôi và thầy Chung sẽ ra sức giúp đỡ cho con bé.
”
Triệu Hồng Hoa che mặt bật khóc lớn, “Đều là do tôi không tốt —— là mẹ có lỗi với hai đứa —— làm con không có mặt mũi đi ra ngoài —— làm anh con ra đi ——”
Chung Ý Thu đã hai lần thấy dáng vẻ đầu bù tóc rối của bà rồi, không để ý đến giọng nói của bà, nhưng theo khung xương nhỏ gầy, cùng với tỉ lệ dáng người thì vẫn có thể nhìn ra được bà khác với những người phụ nữ nông thôn ở đây, tinh xảo và yếu đuối hơn hẳn, đặc biệt là đôi tay đang che mặt đó, không có đốt ngón tay thô to của người làm việc nặng, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn bật sáng.
Sợ bà không dừng mà nói tiếp, Chung Ý Thu vội ngắt lời, “Đừng nói mấy lời này, chuyện của người lớn đừng đặt nặng lên vai của trẻ nhỏ, sau này nhớ đối xử tốt với Thúy Thúy.
”
Cậu nhận mạnh ba chữ “Đối xử tốt”, cậu không nói được mấy câu khó nghe, chỉ hy vọng Triệu Hồng Hoa có thể nghe hiểu ý tứ về sau giữ mình trong sạch.
Nói xong chuyện ngày mai đi học, Viên Thúy Thúy tiễn bọn họ ra ngoài mà lưu luyến không rời đứng ở bên ngoài không trở về nhà, thân thể nho nhỏ như bị nuốt chửng bởi cánh cổng chính tối om, con bé lớn lên rất giống Triệu Hồng Hoa, là mỹ nhân yếu ớt, trời sinh được người thương mến, nhưng loại thương mến này thường thường cũng kèm với kết cục không tốt.
Buổi tối, Chung Ý Thu dưới sự chỉ đạo của chú Nghĩa cán vỏ bánh, vỏ bánh đã được nhào bột từ trưa, đương nhiên cậu không biết làm, Tiêu Minh Dạ lên trấn trên mượn xe, ngày mai mang chú Nghĩa tới chỗ bác sĩ Phương, trước khi đi đã nhào bột sẵn rồi còn bảo để đó chờ hắn về gói.
Cậu vẫn luôn thất thần, đoán thầm xem có phải Tiêu Minh Dạ đã gặp Lâm Ngọc Phương ở Cung Tiêu Xã hay không, hắn tới tới lui lui đi ngang qua cửa nhiều lần hẳn là có gặp rồi ha, nói chuyện thì sao nhỉ? Cho dù hắn không chủ động nói, thì Lâm Ngọc Phương cũng sẽ gọi hắn lại, tựa như hôm nay đã gọi mình lại đó, không biết có bao nhiêu nhiệt tình nữa……
Tiêu Minh Dạ nghĩ thế nào nhỉ? Chắc là sẽ cảm động đi…… Con gái từ thị trấn tình nguyện chạy xuống vùng này vì hắn mà…… Không có người ngoài ở bên cạnh quấy rầy, hai người bọn họ gặp mặt sẽ như thế nào? Tiêu Minh Dạ sẽ cười với cô sao? Lúc hắn nghiêng đầu cười mỉm đẹp trai lắm đó……
Lâm Ngọc Phương tấn công bức người, có khi nào cô chủ động ôm