Chung Ý Thu nghe xong cũng hoảng theo, Lục Tử không nói trâu của nhà Tiêu Minh Dạ bị trộm, chỉ nói là trâu của anh Bảo Xương bị trộm, có thể thấy được ở trong lòng hắn cái nhà kia không phải là nhà của Tiêu Minh Dạ, chỉ là có cảm tình với Viên Bảo Xương mà thôi.
Nhưng tối hôm qua trời đổ tuyết lớn thì trộm như thế nào? Người và trâu sẽ để lại dấu chân chứ, đúng không?
“Cậu khờ quá hà! Tuyết rơi mới dễ trộm, vì nó xóa dấu chân mất rồi, biết đường đâu mà tìm?” Lục Tử ghét bỏ cười nhạo cậu.
“Nếu không tìm được, thì tổ chức người đi tìm làm gì?”
Lục Tử: “……”
Đợi thêm hai mươi mấy phút thì Tiêu Minh Dạ mới dẫn Trương Tây Minh trở về, tuyết sâu đến dưới gối hắn, hắn đi ở phía trước cõng hòm thuốc hoạt động tự nhiên, còn Trương Tây Minh cơ hồ bị tuyết ngập đến đùi, một chân dẫm một chân đạp, bước đi gian nan, trên người trên đầu đều là vụn tuyết, phỏng chừng vừa rồi vừa bị té trên nền tuyết.
Lục Tử lập tức nói Tiêu Minh Dạ nhanh trở về nhà, mà hắn lại tâm bình khí hòa dẫn Trương Tây Minh tới phòng Vương Văn Tuấn, rồi giúp đổ nửa bồn nước ấm để bác sĩ rửa tay.
Lòng Lục Tử nóng như lửa đốt, như con kiến bị bỏ vào chảo lửa.
“Tuyết rơi lớn như vậy thì có gì đâu mà vội.” Tiêu Minh Dạ thong thả ung dung nói.
Lục Tử: “……”
“……” Chung Ý Thu vội khuyên nhủ, “Đi xem đi.”
Tiêu Minh Dạ không thể không đi, theo Lục Tử về nhà.
Trương Tây Minh đo nhiệt độ cho Vương Văn Tuấn, hơn 39 độ C, hắn nói sốt cao như vậy thì phải lên bệnh viện trấn thôi, nhưng chắc là bữa nay đi không được, nên cho y truyền một bình nước biển để hạ sốt.
Chung Ý Thu giúp hắn treo bình nước biển lên, rồi múc nước lau mặt và tay cho Vương Văn Tuấn.
Trương Tây Minh mới vừa rời giường đã bị gọi tới, cơm cũng chưa ăn, cậu nghĩ hẳn là nên giữ bác sĩ lại dùng bữa sáng, nhưng cậu không biết làm gì nhiều, ngoại trừ nấu một tô mì với trứng gà thôi.
Ở nông thôn trứng gà là đồ vật hiếm lạ, tuy rằng mỗi nhà đều nuôi gà, nhưng họ tiếc không ăn, để dành đem đi bán kiếm tiền, nhiều nhất cách mấy ngày mới cho con trẻ trong nhà ăn hai cái.
Trương Tây Minh nhìn thấy trứng gà trong chén thì rất cảm động, tuy quen biết đã lâu, nhưng hắn cho rằng Chung Ý Thu là người thành phố, ngày thường lại kiệm lời, cứ như có vách ngăn giữa bọn họ.
Giờ phút này đây, chén mì nóng hổi với quả trứng gà vàng rượm như là giải thoát sự ngượng ngùng giữa bọn họ, Trương Tây Minh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với cậu.
“Hôm nay các cậu có thể nghỉ ở nhà.”
Chung Ý Thu nghi hoặc, “Nghỉ cái gì?”
Trương Tây Minh thấy cậu ngơ ngác nên cười nói: “Chắc là hiệu trưởng Trịnh chưa kịp thông báo cho mấy cậu rồi, trời chưa sáng thì ổng đã tới thông báo với từng trưởng thôn rằng cho bọn học sinh nghỉ ngày hôm nay.”
Chung Ý Thu chấn động, hậu tri hậu giác nghĩ tuyết rơi dày thế này thì chắc bọn học sinh sẽ đi lại khó khăn lắm đây.
Các thôn lại không có điện thoại, muốn thông báo đến từng học sinh quả thật cần phải tới từng thôn, hiệu trưởng Trịnh đã hơn bốn mươi tuổi, còn mang kính cận…… Chắc là tuyết cao đến eo của ông.
Đại đội Đức Doanh có tổng cộng chín thôn, mấy thôn xa xôi khoảng cách không gần nhau, thời tiết tốt muốn đi qua đi lại cũng phải mất hơn nửa giờ.
Mà ông lại không nhờ bất cứ giáo viên nào……
Đương nhiên ông cũng có thể không thông báo, đa số phụ huynh nhìn thấy thời tiết ác liệt thì sẽ không cho con trẻ đi học, nhưng cũng có một số chăm chỉ, chờ bọn họ trăm cay ngàn đắng đi vào trường học thì nói hôm nay không đi học, trở về đi…… Bọn học sinh lại đi thêm một chuyến.
Từ tối hôm qua cho tới sáng hôm nay, trong lòng cậu có đủ lời không hay ho, vì hiệu trưởng Trịnh đã tính kế với mình, bây giờ thì do kiến thức và trí tuệ của ông mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Làm giáo viên cũng không dễ dàng……” Trương Tây Minh cảm khái.
Chung Ý Thu bị lẫn lộn bởi hai loại cảm xúc nên có chút hỗn loạng không đáp lại, Trương Tây Minh uống hết canh lại cười rộ lên, “Không biết mấy đứa nhỏ lớp khác có vui hay không, chứ học trò của cậu thì không vui đâu nha! Thằng con tôi sáng nay nghe bảo được nghỉ học mà khóc toáng lên đấy!”
“Sao vậy?” Chung Ý Thu lấy lại tinh thần hỏi.
“A —— nó nói là thầy Tiểu Chung hẹn sáng nay đi chơi ném tuyết, kết quả không được chơi nữa!”
Chung Ý Thu cười rộ lên, đúng là thất hẹn với bọn nhỏ rồi, “Anh về chuyển lời giúp tôi, lần sau có cơ hội nhất định sẽ làm, tuyệt đối sẽ không hủy bỏ!”
Vương Văn Tuấn truyền nước biển ngủ rồi.
Hiệu trưởng Trịnh vẫn chưa tới thông báo nghỉ, nên Chung Ý Thu bất an, ăn cơm xong thì ra trường học.
Cậu cột chặt giây dày theo phương pháp của chú Nghĩa, bằng không lát nữa đi được vài bước thì giày sẽ ướt sũng.
Ra khỏi sân trong nháy mắt không nhận ra được phương hướng, vì tuyết trắng xóa cả một vùng.
Qua một đêm mà đất trời đã biến thành cảnh tượng chỉ có trong truyện cổ tích, phòng ngủ biến thành một cái bánh bao cỡ lớn, cây cối phảng phất mặc vào chiếc áo thủy tinh lấp la lấp lánh, gió nhẹ thổi qua, lá cây đầy tuyết bay lả tả xuống dưới đổ lên đầu cậu, Chung Ý Thu quên mất những suy nghĩ trong đầu, cố gắng kiềm chế niềm hưng phấn muốn ngã xuống đất để lăn vài vòng.
Đến cổng trường gặp được Lý Hoành Phi, hắn đội một cái mũ bộ đội to che xuống tận lông mày, cứ cách một phút thì hắn phải đẩy mũ lên một lần.
Thấy Chung Ý Thu thì dùng hai tay ôm mũ chạy tới, đến gần mới hỏi: “Em nghe nói trâu nhà anh hai bị trộm hả anh?”
Chung Ý Thu đặc biệt bội phục tốc độ truyền tin ở nông thôn, chuyện này mới phát sinh vào mấy tiếng trước thôi, tuyết lớn che hết đường đi, mà người ta truyền tin bằng cách nào hay vậy? Hay ghê đó!
“Có phải không?” Lý Hoành Phi giục cậu.
“Ừ, ảnh về nhà rồi.”
“Trời ạ! Mới vô mùa đông mà thôn em bị trộm trâu của bảy, tám nhà rồi đó!”
Chung Ý Thu khiếp sợ, cậu luôn nghe mọi người nói chuyện trộm trâu, bò, không ngờ quy mô rộng đến thế.
“Không báo án à?” Chung Ý Thu hỏi.
Thần sắc trên mặt Lý Hoành Phi biến đổi, nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói với cậu: “Thật ra mọi người đều đoán được ai là thủ phạm đó anh.
Có điều chỉ là đoán mà thôi……”
Chung Ý Thu há hốc, nghĩ thầm đây là thế giới kì dị gì vậy trời? Có thể đoán được là ai, vậy thì tại sao còn để kẻ đó muốn làm gì thì làm?
Lý Hoành Phi xoay người hô to, “Hiệu trưởng Trịnh tới……” Lại dùng cánh tay lặng lẽ đụng Chung Ý Thu một cái, nhắc cậu đừng tỏ ra kinh ngạc.
“Người đến đủ chưa?” Hiệu trưởng Trịnh mặc cái áo quân đội cũ, màu