Khi về tới ký túc thì Vương Văn Tuấn đã tỉnh, Lục Tử kéo tới chiếc ghế ngồi ở bên giường lột vỏ đậu phộng cho y ăn, còn bị y sai sử một hồi đổ nước, một hồi đấm eo, phẫn nộ và áp lực hiện rõ ở trên mặt hắn, nghẹn đến mức nét mặt hết trắng rồi lại đen.
Nhìn thấy Tiêu Minh Dạ và Chung Ý Thu cùng nhau trở về, thì hắn rốt cuộc cũng mượn được cơ hội để bùng nổ, “Em đã nói là không sao đâu mà, Thu Nhi lớn như vậy sao bị lạc được chớ? Anh hai cứ như bị lạc mất linh hồn một hai phải đi kiếm cậu đó!”
Trong lòng Chung Ý Thu ấm áp lẫn thêm chút ngại ngùng, không dám nhìn Tiêu Minh Dạ mà vội tiến lên nói sang chuyện khác, hỏi han Vương Văn Tuấn rất ân cần, “Khá hơn chút nào không? Có muốn truyền thêm nước biển không? Đói bụng chưa? Muốn ăn gì tôi nấu cho anh?”
Vương Văn Tuấn: “……”
Lục Tử cười nhạo, “Cậu làm á? Chẳng phải cậu không biết nấu cơm đó sao?”
Vương Văn Tuấn: “Vậy là cậu sai rồi, thầy Tiểu Chung nấu mì sợi ngon lắm đó?”
Chung Ý Thu: “…… Cái kia…… Vậy anh có đói bụng không? Cả ngày chưa ăn gì rồi mà.”
Vương Văn Tuấn nằm thẳng ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc nhà, từ từ nói, “Muốn ăn mì sợi, một cân…… Muốn ăn trứng gà, sáu cái……”
Lục Tử sửng cồ la lớn, “No chết anh luôn á! Cho gia súc ăn cũng không nhiều vậy đâu!”
“……” Chung Ý Thu sửng sốt một hồi mới phản ứng, tức giận liếc hắn, “Anh đang mắng ai đó!”
Lục Tử ngơ ngác, “Có mắng ai đâu? Tôi nói gia súc không ăn nhiều……”
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ nhìn Chung Ý Thu hơi hơi thở dài, không thèm để ý đến bọn họ nữa, xoay người vào phòng bếp nấu cơm.
Lục Tử: “Bị gì vậy trời……”
Lục Tử không biết lấy ở đâu ra một túi hạt óc chó nguyên vỏ, Chung Ý Thu không thích ăn hạt óc chó nhưng thích mở, cầm cái khui đồ hộp đập bộp bộp, Lục Tử và Vương Văn Tuấn cùng ăn mà cũng không đuổi kịp tốc độ của cậu.
“Có tìm được trâu không?” Cậu còn có thể bớt chút thời giờ nói chuyện phiếm.
“Đi đâu mà tìm? Một đám người xoay vòng vòng ở trên mặt tuyết cả ngày mà không ra!” Lục Tử nói.
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ hỏi: “Vậy bọn họ nói như thế nào?”
“Ai?” Lục Tử buột miệng thốt ra, sau đó mới nhận ra cậu đang hỏi tới đám người nhà của anh hai Tiêu, có chút tức giận nói tiếp: “Anh Bảo Xương đau lòng muốn chết, còn cha ảnh với Vương Quế Chi rồi cả vợ Bảo Tài là Xuân Xảo cứ mắng suốt, trách ảnh ngủ gì mà say quá để mất cả trâu!”
Chung Ý Thu không còn lời gì để nói, cậu muốn hỏi bọn họ có tìm Tiêu Minh Dạ để vòi tiền hay không, nhưng lại không muốn bàn chuyện gia đình sau lưng người ta, thuận miệng chuyển đề tài sang Lục Tử, “Hôn sự của anh sao rồi? Cô gái kia……” Cậu định nói là vị hôn thê mà không nói nên lời, đoán là Lục Tử vẫn chưa thích ứng với danh xưng mới này.
“Cũng được…… Cô ấy khá tốt.”
Vương Văn Tuấn giống như hồi quang phản chiếu ngồi dậy, “Được cái quần! Cậu tới đóng đồ gỗ cho người ta mà người ta có trả tiền công không?”
Nhắc tới chuyện này thì Lục Tử có chút hơi sợ Vương Văn Tuấn, hắn lẩm bẩm nói: “Bọn tôi đính hôn rồi mà, làm việc giúp nhà cô ấy cũng đúng thôi……”
“Giống ở chỗ nào? Đây là việc thủ công đó! Mặc kệ có quan hệ gì thì cũng phải có tiền công, tôi không làm nghề này mà tôi còn biết nữa mà! Chính cậu đã nói ngành sản xuất có quy củ như thế!”
Lục Tử chỉ lo cắn hạt óc chó trong miệng, không hé răng.
Chung Ý Thu thấy hắn cũng khó xử, cãi giúp: “Giúp đỡ nhau là việc làm bình thường mà.”
“Bình thường cái gì? Mới gặp mặt có hai, ba lần, chính cậu nói ——” Vương Văn Tuấn chỉ vào Lục Tử chất vấn, “Cậu có thích cô gái đó không? Có tình yêu không?”
Lục Tử tuy là người trẻ tuổi, nhưng hai từ “Tình yêu” mới chỉ nghe từ trong TV thôi, mà cũng chỉ có những người làm công tác như y mới dám nói ra, chứ hắn nghe xong thì e lệ hẳn đi, mặt đỏ bừng, cười ha ha nói, “Gì nha! Yêu hay không yêu……”
“Vậy sao cậu kết hôn với người ta?”
“Không phải đều như vậy sao…… Bà mối giới thiệu, thấy ưng ý thì kết hôn, không yêu đương cũng đâu có gì sai?”
“Ngu muội! Mấy người chưa từng trải qua quá trình yêu đương cho nên mới chắp vá qua!”
Lục Tử: “……”
Chung Ý Thu: “…… Anh…… Từng yêu đương rồi hả?”
Vương Văn Tuấn câm miệng không nói, gương mặt trắng bệch vì bệnh nay lại đỏ bừng.
Lục Tử như là phát hiện vùng đất mới, “Anh yêu rồi á? Anh mới bao lớn chớ?”
“16 tuổi yêu đương thì sao? Mấy người lớn chừng này mà chưa yêu mới là lạ đó!”
Chung Ý Thu không nghiêm túc hỏi qua tuổi tác của y, nhưng tính toán từ lúc y đi học đến khi đi làm thì khoảng hơn hai mươi rồi, chắc là chuyện từ hồi còn đi học.
“Bây giờ còn không?” Chung Ý Thu hỏi.
“Chia tay từ lâu rồi.”
Lục Tử kính nể, cầm lấy băng ghế ngồi càng sát với mép giường, vẻ mặt tò mò hỏi thăm, “Ê! Yêu đương có cảm giác gì vậy? Tôi có tính là yêu đương hông?”
“Tính cái quần què á! Cậu có nhớ cô ấy không? Thấy cô ấy thì mỉm cười ngây ngô, không thấy thì cồn cào trong lòng, một giây đồng hồ đều không muốn rời khỏi cô ấy, có đồ ăn ngon thì muốn giữ lại cho cô ấy, đi đâu chơi cũng muốn dẫn cô ấy theo, có chuyện vui thì sẽ kể cho cô ấy nghe, cô ấy gặp chuyện không vui hay gặp trắc trở thì cậu đau lòng, còn có……”
“Còn có gì?” Lục Tử bị nguyên một tràng dạy dỗ làm cho hiếu kỳ, ham học hỏi truy vấn.
Như là gặp phải chuyện gì khó nói, Vương Văn Tuấn hổn hển thở dốc nhưng không há mồm.
“Còn có cái gì?” Chung Ý Thu cũng vội vàng giục y.
“Còn có mỗi lần tới gần cô ấy thì sẽ có phản ứng, sẽ cương!” Vương Văn Tuấn tức muốn hộc máu quát.
Lục Tử như là được mở ra cánh cửa thế giới mới, gương mặt tròn trẻ con nở nụ cười nham hiểm, cắn môi dưới.
“Cậu có không?” Vương Văn Tuấn thấy dáng vẻ này của hắn thì không ngại quát tiếp.
“Không phải, tôi không……” Hắn vội xua tay phủ nhận, kết quả bị tiếng bang từ Chung Ý Thu