Cho tới bây giờ Tiêu Minh Dạ chưa từng nhún nhường hay xin lỗi người nào cả, dao đặt trên cổ mà hắn cũng không nói ra ba chữ tôi xin lỗi, hai câu này chẳng khác gì lấy mạng hắn.
Nhưng Chung Ý Thu không thuận theo cũng không buông tha, không ép hắn nói xin lỗi thì không muốn phối hợp, trừng mắt bày ra thái độ không bạo lực, không hợp tác.
Lăn qua lộn lại hai câu nói này ở trong miệng một hồi lâu, thì Tiêu Minh Dạ mới nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Không thể chỉ nói ngoài miệng được, phải nhớ ở trong lòng, lần sau tái phạm thì sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu.” Thầy Tiểu Chung mới làm giáo viên có mấy tháng mà đã thành thục dạy dỗ con người ta.
“……” Tiêu Minh Dạ có cảm giác như mình quay về thời học sinh bị quản thúc, mấu chốt là giọng dạy dỗ tiêu chuẩn của thầy giáo, cho dù anh có rời trường bao lâu, thì khi nghe lại cũng sẽ phục tùng theo bản năng.
“Đi xuống, nặng muốn chết!” Chung Ý Thu lúc này mới nhận ra tư thế của hai người quá xấu hổ, quay mặt oán giận nói.
Tiêu Minh Dạ vẫn không nhúc nhích tính nhân cơ hội trả thù, chỉ thấy hai vành tai của Chung Ý Thu bắt đầu biến thành màu hồng đào, từ từ lan đến mặt, và cổ.
Hắn ngứa ngáy, vươn hai ngón tay xoa xoa vành tai dày thịt của cậu, Chung Ý Thu như đột nhiên bị châm kim run run một chút, đáy mắt gợn nước.
Tiêu Minh Dạ chịu không nổi nhất là dáng vẻ đáng thương này của cậu, nặng nề thở ra một hơi rồi xoay người đi xuống.
Mí mắt của Chung Ý Thu lại giật nhẹ, cậu dùng tay che một con mắt, nhẹ giọng hỏi, “Anh muốn bàn chuyện gì?”
Tiêu Minh Dạ kéo chăn cẩn thận đắp cho hai người, nói: “Nhận thầu núi sau, có thể chọn thanh toán tiền một lần hoặc là trả theo năm.”
Chung Ý Thu xoay người hỏi: “Chênh lệch bao nhiêu?”
“Không có con số cụ thể, trả theo năm thì khoảng mười ngàn một năm, còn trả một lần thuê 50 năm thì khoảng hơn ba mươi ngàn.”
Chung Ý Thu nhanh chóng suy tính, “Đương nhiên là trả một lần có lợi hơn.”
“Không chắc, ngọn núi sau này phát triển ra sao thì không ai biết, trả một lần thì có thể bị thiệt.”
Ba mươi ngàn đồng là một con số lớn, hiện tại gia đình có mười ngàn đồng đã xem là giàu có, toàn bộ huyện chắc không có nhiều nhà có khả năng, huống hồ lấy ra ba mươi ngàn đồng ngay lập tức, là một con số có nghĩ cũng không nghĩ nổi.
“Nếu sửa đường cao tốc…… thì sẽ không thiệt ha?” Tuy rằng ở trong phòng còn nằm dưới một cái chăn dày, khi nói chuyện Chung Ý Thu vẫn cẩn thận nhỏ giọng nói.
“Theo đạo lý thì đúng, nhưng chưa chắc là chính xác.”
Chung Ý Thu chăm chú nhìn đường cong sườn mặt sắc bén của hắn, đoán hắn đã có quyết định rồi, Tiêu Minh Dạ không phải là người do dự, nhưng hắn vẫn trịnh trọng trưng cầu ý kiến của mình.
Chung Ý Thu nghĩ, trong kế hoạch cuộc đời của hắn, có phải cũng bao gồm cả mình hay không?
“Tôi tính trả liền một lúc, tránh phiền phức.” Tiêu Minh Dạ quả nhiên nói.
Chung Ý Thu trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Anh muốn nhận thầu 50 năm?”
“Ừ.”
Chung Ý Thu xoay người nằm thẳng, ngón tay hơi chút duỗi thẳng là có thể đụng tới tay Tiêu Minh Dạ, chỉ có thể cong ngón tay.
Cậu châm chước một hồi lâu, cố gắng không nói ra suy nghĩ trong đầu nhưng không kiềm được, “50 năm sau không biết tôi sẽ ở đâu……”
Tiêu Minh Dạ giật mình, mơ hồ nhận ra nguyên nhân, có chút không thể tin được, “50 năm sau không biết mọi người ở đâu.”
Chung Ý Thu nhắm mắt lại, lâm vào suy nghĩ miên man như muốn né tránh đề tài này.
“Nhưng mà,” giọng nói trầm thấp của Tiêu Minh Dạ vang lên ở bên tai, “Mặc kệ năm mươi năm hay là một trăm năm —— cậu ở đâu thì tôi sẽ ở đó.”
Chung Ý Thu: “……”
Chung Ý Thu phỉ nhổ bản thân, cậu không nghĩ mình là người hay sợ hãi, cho dù là khi còn nhỏ bị các cậu trai khác khi dễ, thì cậu chưa từng để mình bị thiệt, đánh không lại thì chạy, nhân lúc người ta ở một mình thì trả thù, rất nhiều thời điểm Chung Ý Thu thậm chí cảm thấy mình là người lỗ mãng biết nhìn thời thế.
Gần đây đột nhiên trở nên sợ tay sợ chân, đương lúc Tiêu Minh Dạ nói một ít đã làm cậu suy nghĩ bậy bạ không thôi, đến cả dũng khí truy vấn cũng không có.
Tục ngữ nói, lòng dạ đàn bà sâu như đáy biển, giờ cậu cũng cảm thấy lòng dạ Tiêu Minh Dạ giống như vậy, không đoán được suy nghĩ của hắn.
Cho dù là thế nào thì câu nói cuối cùng đó vẫn cho Chung Ý Thu ăn một viên thuốc an thần ngọt ngào.
Thời tiết sáng sớm lạnh lẽo hiu quạnh, gió bắc ô ô như có người đang thổi còi, nước dưới mái hiên bị đông cứng thành một hàng băng, mọi người đều rụt cổ uể oải không phấn chấn, chỉ có Chung Ý Thu đẩy ra mây mù thấy mặt trăng, vô cùng phấn khởi đi làm.
Kết quả tâm tình vui vẻ không kéo dài được bao lâu, có thể nói là vừa đến trường học đã bị một tin tức đánh tan.
Hiệu trưởng Trịnh mở họp tuyên bố, giáo viên Ngữ Văn lớp 6, Triệu Phú Khang nghỉ dạy.
Đã là cuối học kỳ rồi, theo đạo lý không nên đột nhiên nghỉ dạy ngay lúc này, nói thế nào cũng nên dạy cho xong, mọi người bàn tán sôi nổi, đoán có phải trong nhà hắn có chuyện gì hay không.
Chung Ý Thu không thân với người đó cho lắm, nhưng có ấn tượng không tồi, Triệu Phú Khang khoảng hơn 30 tuổi, ngày thường nói chuyện lễ phép, giọng điệu ôn hòa, trên mặt tự mang ba phần ý cười.
Vóc dáng không tính là cao, nhưng ngũ quan đoan chính, duyên phụ nữ đặc biệt tốt, giáo viên nữ trong văn phòng thường hay nói giỡn với hắn.
Hiệu trưởng Trịnh nghiêm túc nói: “Mặc kệ thầy ấy có chuyện gì, thì thi cuối khóa cũng không thể ngừng, hai môn của thầy ấy chia ra cho hai người, Vương Văn Tuấn dạy thay môn Ngữ Văn, Lão Cao dạy thay môn Đạo Đức.”
“Tôi đã có hai lớp, thêm một lớp nữa thì sợ là không quản nổi.” Vị trí cạnh cửa là chỗ ngồi quen thuộc của Lão, mỗi lần mở họp hắn đều dựa ven tường để hút thuốc.
Hiệu trưởng Trịnh hôm nay không có tâm tình nghe