Đặt giá sách vào phòng thiết bị xong, Tiêu Minh Dạ đi ra ngoài trước không thèm nói chuyện với ai, Chung Ý Thu nhắm mắt đi theo sau, Lục Tử đi theo sau Chung Ý Thu, ba người nối đuôi ra ngoài.
Lục Tử đột nhiên chúi về trước, ghé vào vai Chung Ý Thu lẩm bẩm, “Này! Sao tôi thấy cái áo bông Triệu Hồng Hoa đang mặc quen mắt quá vậy?”
Tiêu Minh Dạ dừng bước chân quay đầu lại, nhướng mày nhìn thẳng Chung Ý Thu, ý là —— xem đi, người vô tâm cũng nhìn ra kìa!
Chung Ý Thu hận không thể lấp kín miệng của Lục Tử, sao bữa nay đột nhiên thông minh dữ vậy ta!
“Gì vậy?” Lục Tử không hiểu tình hình, không biết hai người vì sao không nói lời nào mà anh tới tôi nhìn liếc mắt đưa tình là có ý gì.
“Cậu tự nói đi.” Tiêu Minh Dạ ngồi xuống cạnh bồn hoa, duỗi đôi chân dài ngửa đầu nhìn Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu vừa rồi còn chột dạ, thấy hắn vẫn luôn không thuận theo, không càm ràm, thì nghĩ bản thân mình có phạm sai lầm đâu, sao lại đi sợ hắn? Thế là dăm ba câu nói rõ ràng ngọn nguồn.
“Trời ơi!” Lục Tử la làng, “Đó là áo của anh mà! Hèn chi tôi thấy nó quen mắt! Triệu Hồng Hoa có ý gì, bả có biết đó là áo của anh không vậy?”
Chung Ý Thu bất đắc dĩ, “Tôi không biết.”
“Vậy giờ làm sao?”
“Thì đi lấy về.” Tiêu Minh Dạ như là nổi giận nói.
Chung Ý Thu: “……”
“Không hay cho lắm……” Đến cả Lục Tử cũng thấy ngượng ngùng, “Sao bữa đầu anh thấy mà không đòi?”
“Tôi tưởng bả không biết cái áo đó của tôi, cũng ngại nữa…… Nghĩ là bỏ nó luôn, không ngờ bả vẫn luôn mặc……”
Lục Tử nghĩ nghĩ nói: “Một cái áo bông không đáng bao nhiêu, nhưng ngày nào bả cũng mặc, nếu là người khác biết là áo của anh thì không dễ nói, vốn dĩ người trong thôn đều biết bả thích làm bậy……”
Chung Ý Thu ngạc nhiên phát hiện chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà Lục Tử đã suy nghĩ thấu đáo hơn xưa, có thể suy xét toàn diện đến vậy, làm cậu có chút lo lắng, “Để tôi đi đòi vậy.”
“Cậu/anh không thể đi ——” Tiêu Minh Dạ và Lục Tử trăm miệng một lời nói.
“Vậy phải làm sao đây?”
Ba người không nói, nhất thời đều không thể nghĩ được biện pháp nào tốt để giải quyết chuyện này cả.
Tích —— cổng trường vang lên tiếng còi xe ô tô, một chiếc xe tải màu đỏ ngừng ở bên ngoài, Chu Luật Thư chui ra từ cửa sổ kêu to, “Này! Nhóc Tiểu Chung ơi ——”
.…….
Chu Luật Thư không dự đoán được trên đường lại náo nhiệt đến thế, trăm cay ngàn đắng mới lái xe được tới đây, nhớ bọn họ nói ở tại trường tiểu học Đức Doanh mà không biết rõ cụ thể ở chỗ nào, may mắn là gặp họ ngay tại cổng trường.
Xe đậu ở trước cổng đại đội, Vượng Vượng thấy người lạ bước vào thì sủa loạn cả lên, Chu Luật Thư hai mắt tỏa sáng, tay to ấn nó ngã xuống đất, không ngừng vuốt lông chọc nó.
Phương Khoản Đông trợn tròn mắt mặc kệ, đi theo Chung Ý Thu vào phòng chú Nghĩa.
“Nó sắp sinh rồi ha?” Chu Luật Thư hỏi Tiêu Minh Dạ.
“Còn khoảng nửa tháng.”
“Sinh xong cho tôi một con được không?”
“Tôi không phải là chủ nhà.” Tiêu Minh Dạ nhìn vào trong phòng nói.
Chu Luật Thư rất thích Vượng Vượng, một tay lót ở đầu, tay còn lại vuốt vuốt cái bụng tròn, làm con chó thoải mái đến mức mắt lim dim sắp ngủ gật luôn.
“À! Tôi cũng không phải là chủ nhà, vẫn nên hỏi trước rồi mới dám nuôi.” Hắn ngồi xổm trên mặt đất sâu kín nói, dáng người to con mà nom đáng thương làm sao.
Phương Khoản Đông hôm nay mặc một cái áo lông vũ màu xám dáng dài, trước khi ngâm cứu y ngại nên không dám cởi.
Chung Ý Thu nhớ rõ y thích sạch sẽ nên vội nhận lấy treo lên, rồi đi ra ngoài pha nửa thau nước ấm cho y rửa tay.
Chung Ý Thu nhớ thương một chuyện, cậu muốn Lục Tử dẫn chị hai tới, để Phương Khoản Đông kiểm tra giúp, nhưng lại không biết có thích hợp hay không, chần chừ không dám nói.
“Có việc liền nói.” Phương Khoản Đông cúi đầu mà vẫn thấy dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của cậu.
“A —— à ——” Chung Ý Thu ngượng ngùng cười, “Có chuyện muốn nhờ anh giúp, chị gái của Lục Tử mang thai hơn ba tháng, mấy ngày nay uống thuốc đổi thai……”
Cậu chưa nói xong mà Phương Khoản Đông đã hiểu, khẽ thở dài một cái, “Gọi cô ấy tới cho tôi xem.”
Chung Ý Thu vội nói cảm ơn, chạy ra tìm Lục Tử, sáng nay hắn không ăn cơm nhà, giờ đang ở phòng bếp húp cháo, nghe Chung Ý Thu nói xong cảm động không biết nên nói cái gì, nói thật chuyện của chị hai hắn không quản, vậy mà Chung Ý Thu vẫn tâm tâm niệm niệm không buông tay.
Hắn buông chén đi Trịnh gia trang tìm chị gái, Chung Ý Thu gọi với theo đừng để cho bà mẹ chồng biết.
Tiêu Minh Dạ và Chu Luật Thư không biết đang làm gì, Chung Ý Thu dạo qua một vòng mới tìm thấy họ ở phía sau vườn rau, hai người đều cởi áo bông đang nghiên cứu làm thế nào để xuống hầm lấy khoai lang đỏ, thấy cậu lại đây Chu Luật Thư lập tức mặt mày hớn hở vẫy tay, “Này —— tới đây, chú thích hợp nhất, hai đứa bọn tôi không xuống được.”
Chung Ý Thu cởi quần áo treo ở chạc cây bên cạnh, khởi động thân thể hai cái chuẩn bị đi xuống, Chu Luật Thư cong eo dọn xong tư thế, hưng phấn nói: “Tới, tôi dẫn cậu xuống.”
Tiêu Minh Dạ đanh mặt tới gần Chung Ý Thu, bắt lấy cổ tay cậu, “Để tôi.”
Hắn trực tiếp đẩy Chu Luật Thư sang một bên, Chung Ý Thu sợ xấu hổ nên giải thích: “Bên trong hầm chỉ có hai bàn đạp thôi à, bọn tôi phối hợp nhiều lần rồi nên rành lắm.”
Chu Luật Thư vỗ vỗ tay hào phóng nói: “Được, để cậu ta kéo cậu.”
Nói xong chớp chớp mắt với Tiêu Minh Dạ rồi cười quái dị.
Hơn mười phút sau Lục Tử chạy trở về nói Viên Ngọc Nga không ở nhà mà đi hội chợ rồi, Chung Ý Thu không nghĩ biểu hiện ra tiếc nuối ở ngay trước mặt hắn, nên chỉ gật gật đầu.
Phương Khoản Đông châm cứu xong ra ngoài không gặp người nào, đoán được tình hình, không hỏi gì nhiều mà vỗ vỗ bả vai Chung Ý Thu xem như an ủi.
Vừa rồi y thở dài không phải do ngại phiền toái, mà là trong lòng đã đoán được kết quả, mặc dù là gọi người ta tới, nhưng cũng không thể bảo họ ngừng uống thuốc được, y đã gặp qua quá nhiều người có chấp niệm với sinh con trai rồi, không khuyên giải được họ đâu.
“Đi thôi, xuất phát!”