Chung Ý Thu mệt mỏi cả ngày nên ngủ rất ngon, tiếng động bên ngoài có lớn cỡ nào cũng không đánh thức được cậu, Tiêu Minh Dạ kêu dậy thì cậu mới mơ mơ màng màng mở to mắt.
Tiếng người truyền đến như là từ ngoài đường lớn hoặc là từ thôn trang xa hơn, hai người bọn họ khoác quần áo ra đến sân thì thấy Vương Văn Tuấn cũng vừa tỉnh mở cửa ra tới, ba người nhìn nhau không hẹn mà cùng nhớ tới buổi tối đêm mà Viên Lỗi xảy ra chuyện, cũng là tiếng xao động và tiếng khóc la như đêm nay.
Chung Ý Thu bi ai nghĩ đứa nhỏ này rời đi chưa được một thời gian, mà hình như mọi người phảng phất đã quên nó đã từng tồn tại rồi, chỉ có đồng cảnh ngộ mới ngẫu nhiên nhớ lại, quỹ đạo sinh mạng sao lại nông cạn đến thế.
Tiếng đàn bà khóc thét xuyên qua màn đêm chói tai, và đáng sợ vô cùng.
Vương Văn Tuấn ôm chặt chiếc áo bông không biết là bị lạnh hay là bị dọa, run run hỏi, “Chúng ta có cần ra ngoài nhìn không?”
Tiêu Minh Dạ không hé răng, Chung Ý Thu do dự, phòng chú Nghĩa bật đèn sáng gọi bọn hắn vào.
“Bên ngoài sao vậy? Nghe tiếng như là ở Trịnh gia trang đúng không?” Chú Nghĩa vẫn chưa đi lại đường, nâng nửa người trên nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Là Trịnh gia trang.” Tiêu Minh Dạ trả lời.
Bên tai ngắn ngắn dài dài đều là tiếng khóc thê lương của phụ nữ, Chung Ý Thu thầm nảy ra suy nghĩ, vì sao có chuyện gì cũng có tiếng đàn bà khóc lóc vậy ta, chẳng lẽ là vì đàn bà khóc mới có sức thu hút hơn chăng?
Tiếng la càng ngày càng gần như là tới đường lớn rồi, Vương Văn Tuấn hoảng sợ, “Sao mà nghe như đang gọi con trai……”
Chung Ý Thu chăm chú mà chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện lung tung rối loạn không có nội dung cụ thể, lo lắng Vương Văn Tuấn trải qua chuyện của Viên Lỗi mà sinh ra bóng ma tâm lý, đột nhiên đầu óc hiện lên một khả năng không thể tưởng tượng được —— con trai! Có phải Viên Ngọc Nga đã xảy ra chuyện rồi không?
Hiển nhiên Vương Văn Tuấn có cùng suy nghĩ giống cậu, hai người nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sợ hãi không biết làm sao.
“Tôi…… Tôi chạy ra xem.” Chung Ý Thu xoay người đi ra ngoài, Vương Văn Tuấn lập tức đi theo.
Tiêu Minh Dạ giơ tay ngăn lại, mặt hắn vẫn bình tĩnh như ngày thường, ánh mắt không chút gợn sóng, làm Chung Ý Thu đang hoảng loạn trở nên an ổn hơn rất nhiều.
Chú Nghĩa thở dài vẫy vẫy tay, “Đi ngủ hết đi, mặc kệ là chuyện gì thì đó là chuyện nhà người ta, người ngoài quản không được.
Huống hồ…… Đã đi đến bước này thì còn quản thế nào?”
Chung Ý Thu nhớ tới dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi sáng nay của Lục Tử, có lẽ có rất nhiều chuyện chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phát sinh mà không có cách nào để giải quyết cả.
Một đêm không ngon giấc, ác mộng đứt quãng, hơn 5 giờ sáng Tiêu Minh Dạ rời giường thì Ý Thu cũng tỉnh theo.
Bên ngoài trời còn chưa sáng, Tiêu Minh Dạ không bật đèn, Chung Ý Thu nhìn hắn ngồi ở mép giường mặc quần áo, thân hình to lớn lười nhác giãn ra như con báo đen ngái ngủ, có chút thất thần dùng sức chờ khởi động.
“Dậy sớm vậy à?” Chung Ý Thu nằm hỏi hắn.
“Ừ, đi nấu cơm.”
Chung Ý Thu thầm không muốn cho hắn đi, một khi nhận việc là đi đến Tết, hơn một tháng không ở nhà, hơn nữa nghe Chu Luật Thư nói nó vất vả và nguy hiểm lắm, nhưng cậu biết rõ Tiêu Minh Dạ sẽ không có khả năng bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền tốt như vậy đâu.
“Lục Tử không tới thì cậu cũng đừng đi kiếm nghe chưa.” Tiêu Minh Dạ nói.
“Ừ.” Chung Ý Thu đồng ý, nếu Viên Ngọc Nga đã xảy ra chuyện thật, thì cậu đi hỏi thăm không những không an ủi, mà còn gây kích thích nữa.
Ăn sáng xong thì Tiêu Minh Dạ lái xe máy đi rồi, mặc cái áo khoác quân đội mà Chung Ý Thu mua cho, quấn chiếc khăn choàng cổ cũng do Chung Ý Thu đưa, cười tươi thiếu chút nữa lóe mù mắt chó Vương Văn Tuấn, nhận thức lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên y thấy anh hai Tiêu cười xán lạn đến thế —— mua một chiếc xe máy second-hand mà vui vẻ đến vậy luôn hả? Y như nhặt được bảo bối vậy đó, khác với dáng vẻ người sống chớ gần như mọi ngày.
Dọn dẹp xong chén đũa, Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn cùng nhau tới trường học, nghĩ tìm giáo viên ở Trịnh gia trang hỏi thăm chuyện tối hôm qua.
Tới văn phòng rồi mà không thấy ai, Chung Ý Thu quyết định quét dọn một chút, vậy mà người đầu tiên có mặt lại là Trịnh Tiểu Bình, ngày thường cô hay tới trễ hơn mọi người.
Trịnh Tiểu Bình thẫn thờ, tóc xoăn thời thượng không để xõa như mọi ngày, dùng khăn tay tùy tiện bó ở sau đầu, thấy Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn cũng không hí ha hí hửng chào hỏi mà chỉ gật gật đầu rồi ngồi xuống.
“Cô sao vậy? Không thoải mái à?” Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn trao đổi ánh mắt vốn muốn hỏi cô chuyện tối hôm qua, nhưng thấy dáng vẻ thần hồn nát thần tính của cô thì không hỏi nữa.
“Không có.” Trịnh Tiểu Bình nhỏ giọng đáp.
“Tối hôm qua thôn các cô……” Vương Văn Tuấn nhịn không được vẫn hỏi.
“Khụ ——” Hiệu trưởng Trịnh cầm theo bình thủy tiến vào văn phòng, sau đó gỡ mắt kiếng xuống rồi lau hơi nước trên đó.
Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn chào ông, hiệu trưởng Trịnh sắc mặt âm trầm phao trà rồi uống một ngụm, phun ra lá trà trong miệng rồi mới ngồi xuống nói: “Lưu Thanh Hồng tối hôm qua đưa đi bệnh viện.”
Hai người bọn họ vẫn luôn nghĩ là Viên Ngọc Nga, đột nhiên nghe ông nói đến Lưu Thanh Hồng nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt một hồi Chung Ý Thu mới hỏi, “Cô ấy bị sao vậy?”
“Sảy thai rồi.” Hiệu trưởng Trịnh thở dài một hơi.
Chung Ý Thu há mồm trợn mắt không thể tin được chuyển ánh mắt sang Trịnh Tiểu Bình mưu toan tìm kiếm hy vọng, cuối cùng bị đôi tay che mặt của cô cắt đứt mọi mong đợi.
“Sao vậy?” Vương Văn Tuấn cũng rất khiếp sợ, “Mang thai đang tốt mà?”
Hiệu trưởng Trịnh đặt mạnh cốc trà lên bàn, “Đã năm tháng rồi còn gì không tốt nữa! Thằng chó Trịnh Lão Tam đá một cái té luôn!”
Chung Ý Thu đang đứng ở giữa văn phòng bỗng cảm thấy không khí từ bốn phương tám hướng biến thành một bức tường dày nặng, dồn ép cậu đến không thở nổi, run rẩy hỏi, “Cô ấy thế nào rồi? Ở bệnh viện trên trấn à?”
Không phải là điều mà cậu muốn biết nhất, nhưng cậu không dám hỏi ý nghĩ thật sự —— vì sao? Vì sao lại động tay động chân với một người phụ nữ đang mang thai năm tháng vậy? Nhân tài mặt người dạ thú nào có thể làm ra loại sự tình này hả?
“Tối hôm qua đưa lên bệnh viện nói là làm giải phẫu, chảy nhiều máu quá nên bác sĩ trên trấn không dám làm, lại chuyển lên bệnh viện huyện.”
Loảng xoảng —— Vương Văn Tuấn dưới sự giận dữ đá cái ghế ngã lăn, “Thằng cha đó có là con người không? Súc sinh cũng không làm được chuyện này nữa! Trịnh Lão Tam vì sao đánh cô ấy? Mất cái thai năm tháng thì chẳng khác nào lấy mạng người ta rồi còn gì!”
“Được rồi,” hiệu trưởng Trịnh ngắt lời, “Nói mấy cái này có tác dụng gì, Thanh Hồng —— mạng khổ!”
“Mạng khổ cái gì! Không ở được nữa thì bỏ, còn thiếu gì người ngoài đường?” Vương Văn Tuấn phản bác nói.
“Được được ——” Hiệu trưởng Trịnh không muốn cãi cọ, “Chuyện này biết là được, đừng nói ra nói vô, bằng không Thanh Hồng trở về sẽ khó chịu.”
Chung Ý Thu rốt cuộc cũng tiếp nhận được sự thật này, nhỏ giọng nói với hiệu trưởng Trịnh: “Tôi muốn đi thăm.”
“Ai nha! Bây giờ đừng làm phiền ——” Hiệu trưởng Trịnh bực bội vẫy vẫy tay, “Trong nhà cổ còn nháo thành một nồi cháo kia kìa, người nhà Thanh Hồng khẳng định sẽ làm cho ra ngô ra khoai cho coi, đợi cô ấy khỏe mạnh rồi đi thăm.”
Nông thôn làm gì giấu được chuyện nhà, tuy hiệu trưởng Trịnh không cho thảo luận, nhưng các giáo viên như là nghẹn trong lòng không có chỗ phát tiết, một khi tìm được cơ hội thì liền châu đầu chạm trán sột sột soạt soạt ghé tai bàn tán.
Chung Ý Thu tưởng tượng đến quá trình bạo hành và tâm lý sợ hãi của Lưu Thanh Hồng ngay lúc đó, ánh mắt vô thần đổi tới đổi lui