Chung Ý Thu kinh ngạc, gương mặt của bà thầy đồng trong truyền thuyết khác hẳn với tưởng tượng của cậu, vừa nghe đến người này cậu đã nghĩ đến đây là người có tiên phong đạo cốt hay là tà khí yêu ma, ít nhất cũng gầy trơ cả xương mới như là cao nhân đắc đạo …… Không nghĩ tới là bà lão béo tròn, vui tươi hớn hở!
Đêm đông vừa lạnh vừa không được ăn no, đồ ăn mới vừa bưng lên đã bị gió lạnh thổi một hơi là nguội ngay, canh nóng biến thành canh đá, Chung Ý Thu thật sự ăn không vô, sau khi trở về lại cùng Vương Văn Tuấn nấu mì sợi.
Cậu còn tưởng rằng đi một chuyến tối nay là được, ai dè trưa ngày hôm sau các giáo viên lại hẹn đi ăn tiệc nữa.
Nông thôn lễ nhiều, mọi người thống nhất biếu năm đồng tiền, xem ra bọn họ nhất định phải ăn cho đúng số tiền thì mới chịu.
Chung Ý Thu không muốn đi, hôm nay hạ táng, từ hừng đông tiếng pháo và tiếng nhạc cụ đã bắt đầu không ngừng nghỉ, người tới dự tiệc quá đông nên không ăn no.
Khu mộ của Viên gia trang ở khá xa, cách Trịnh gia trang một cái mương sâu, nghe nói là vài thập niên trước một cao nhân rất lợi hại đã chỉ định khu đất này, vì đoạt vị trí này mà Trịnh gia trang không thiếu lần đánh nhau với bọn họ, hai bên vẫn luôn quậy đến chính quyền trên trấn, làm họ phải phái người tới để chặt đứt kiện tụng giữa hai bên, phân cho hai thôn mỗi bên chiếm một nửa.
Đưa đám cần thiết đi qua cổng trường, hơn nữa bên ngã tư đường cạnh Cung Tiêu Xã là vị trí quan trọng của bà thầy đồng, thường cử hành nghi thức thiêu hủy đồ vật, quần áo, lúc sinh thời của người chết, nhóm con cháu còn phải quỳ ở nơi này khóc gần nửa giờ!
Chung Ý Thu nghe xong liền e ngại, cậu lo là đội ngũ đưa đám đại sẽ xuất phát vào lúc giữa trưa, mà trường học 12 giờ là tan học, chẳng phải để bọn học sinh vừa vặn gặp được hay sao? Buổi sáng, cậu đề nghị với hiệu trưởng Trịnh rằng cho nghỉ sớm một tiết để bọn học sinh về trước, hiệu trưởng chê cười, “Cậu có tin hay không? Cho dù có cho về sớm thì bọn chúng vẫn sẽ ngồi chờ ở đây để ngóng xem!”
Các giáo viên trong văn phòng vừa nghe xong lời này liền cười vang, lão Cao rụt vai, kéo dây kéo áo khoác bông cũ, làm trò đứng ở giữ văn phòng nói lớn, “Thầy Chung là người thành phố, không biết sự mê tín của người nông thôn bọn tôi! Trường học bọn tôi đều là dân quê mùa, không so được với người thành phố các cậu, dân quê không sợ gì hết.”
Lão vẫn luôn cường điệu “Chúng tôi”, “Các cậu” rõ ràng là đang bài xích Chung Ý Thu là người ngoài, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ lần nào nói đến Chung Ý Thu là lão lại âm dương quái khí, Chung Ý Thu chưa bao giờ chọc lão, thậm chí còn không chủ động nói chuyện với lão lần nào cả, trước kia không rõ bây giờ thì biết lão có thể là vì chuyện tiền lương mà không phục trong lòng.
Trước kia lão châm chọc mỉa mai hoặc là khiêu khích thì Chung Ý Thu đều coi như không nghe thấy, lão là người có tuổi, là trưởng bối, mà Chung Ý Thu từ nhỏ đã được dạy rằng tôn trọng trưởng bối, hơn nữa trong lúc vô tình nghe được lão và Viên Vinh Cử nói xấu sau lưng mình, còn lo lắng bọn họ sẽ phát hiện ra chuyện mình bị trường đuổi học……
Tuy nhiên không biết bắt đầu từ khi nào mà Chung Ý Thu dần dần không sợ bị người ta phát hiện nữa, Tiêu Minh Dạ nói rất đúng, bị khai trừ thì làm sao? Cậu đâu có làm gì sai.
Bị bài xích thì thế nào? Mình để ý tới người chung quanh là đủ rồi!
“Thầy Cao,” Chung Ý Thu bình tĩnh trịnh trọng nói, “Bọn họ chỉ là đồ quê mùa nhỏ bé, cuộc đời còn dài, sẽ có rất nhiều thời gian để xóa mấy chữ ‘ nhỏ ’ hay ‘ đồ quê mùa ’ này, cho nên —— bọn họ khác với thầy.”
Văn phòng đang ồn ào tức khắc lặng ngắt như tờ, mọi người lúc ban đầu không hiểu ý trong lời nói của cậu, chờ tới khi phản ứng lại thì càng im như ve sầu mùa đông, cảm giác khẩn trương vô hình như là biến thành chướng khí đen kịt, chậm rãi dâng lên từ lòng bàn chân lắp đầy toàn bộ căn phòng, quấn kín mỗi người.
Lão Cao không ngờ cậu sẽ đáp lời, trước kia mặc kệ lão chèn ép thế nào thì Chung Ý Thu đều cúi đầu không hé răng.
Hôm nay đột nhiên phản kích dọa lão sửng sốt giật mình, sau khi hiểu được ý trong câu nói thì sắc mặt trong nháy mắt biến thẹn quá thành giận, xông lên chỉ vào Chung Ý Thu, “Có ý gì? Không lớn không nhỏ, nói chuyện không biết điều!”
Chung Ý Thu ngồi tại chỗ, thấy lão đen mặt trừng mắt xông tới, dơ ngón tay đen thui chọc đến bên mặt mình, mùi thuốc lá quanh năm xộc ra hôi hám! Mấy giáo viên đứng gần lão cuống quít đứng lên tránh ra, Lý Hoành Phi ở sau hai bàn nhào qua tính kéo lão lại mà không dính…… Mắt thấy tay lão sắp đánh tới mặt mình, Chung Ý Thu vừa rồi đã lặng lẽ thu hồi chân lập tức đứng lên, cậu cũng không lui về sau mà nghênh đón đối diện, quay đầu tránh thoát cái tay trước mặt đồng thời nhấc chân loảng xoảng —— đá cái ghế bên chỗ chú Nghĩa ra, lão Cao bị cái ghế ngáng chân lập tức ngừng bước, hoảng loạn lui về sau vài bước.
Lão dù gì cũng đã hơn 50 tuổi rồi, bị động tác này dọa cho giật mình, nhất thời không đứng được phải dựa vào bàn của hiệu trưởng Trịnh để thở dốc, nghiến răng nghiến lợi cùng run sợ, chỉ vào Chung Ý Thu nói không nên lời, “Mày…… Mày……”
“Đủ rồi!” Hiệu trưởng Trịnh đứng lên từ phía sau, giận dữ quát lớn: “Già như vậy rồi mà còn kiếm chuyện nữa à! Ông còn muốn đánh người hả? Ông đánh thắng được ai!”
Chung Ý Thu nhàn nhạt nhìn lão, đuôi mắt bén nhọn mang theo ánh nhìn lạnh thấu xương.
“Còn cậu nữa!” Hiệu trưởng Trịnh xoay người mắng Chung Ý Thu, “Người ta lớn tuổi rồi, cậu đụng lão lỡ có chuyện gì thì sao? …… Đừng có kiếm việc cho tôi chớ!”
“Hiệu trưởng, xin lỗi thầy, không có lần sau đâu ạ.” Chung Ý Thu thành khẩn xin lỗi.
Tan học, các giáo viên cũng chưa về nhà mà chờ lát nữa tới nhà Viên Bảo Lâm ăn tiệc, Chung Ý Thu bất đắc dĩ thở dài nhìn đám học sinh tụ tập ở ngoài cổng trường, hiệu trưởng nói rất đúng, đa số bọn học sinh sẽ không sợ mà đứng ở đây hóng chuyện.
Ba người bọn họ không tính đi, đi bộ từ cổng nhỏ về ăn cơm, Vương Văn Tuấn ghé vào vai Chung Ý Thu nói, “Không ngờ nha, thầy Tiểu