Chung Ý Thu vừa nghe không quá tin tưởng, vội mang giày mở cửa ra, “Ai? Ai xảy ra chuyện?”
Đầu tóc Lục Tử lộn xộn vẻ mặt mỏi mệt, “Viên Binh, cậu đi mau đi, nó đang tìm cậu đó.”
Chung Ý Thu không dám chậm trễ chạy theo hắn, chú Nghĩa bị đánh thức gian nan dịch ra tới cửa, không yên tâm dặn dò bảo cậu cẩn thận một chút.
Hai người chạy nhanh một đường, Lục Tử dăm ba câu kể chuyện.
Ông nội của Viên Binh nuôi hai con trâu, từ khi bọn trộm trâu bắt đầu hung hăng ngang ngược thì hai ông cháu vô cùng cẩn thận, vì đề phòng bọn ăn trộm đào tường đã dựng thêm một tầng rào gỗ sau vách tường, ông nội sợ ngủ say, đã đổi thành ngủ ban ngày buổi tối trợn mắt nhìn trâu…… Cẩn thận đến mức đó mà vẫn bị bọn trộm để mắt tới, nửa đêm tối hôm qua trộm đã vào trong nhà! Bởi vì trong khoảng thời gian này trong thôn thái bình hơn rất nhiều, nên ông của nó cũng thả lỏng cảnh giác không thức đêm nữa.
Ai mà biết ông nội đi ngủ mà Viên Binh lại không ngủ, ngày hôm qua nó tìm Chung Ý Thu để mượn sách, bật đèn pin trốn ở trong chăn để đọc.
Ăn trộm xác thật dùng thuốc mê, nhưng mà nó đắp chăn vừa vặn không dính…… Ăn trộm như là rành rõi biết nhà nó dựng thêm vách rào sau tường cho nên trực tiếp vào từ cửa trước.
Khi bên ngoài có động tĩnh là Viên Binh nghe thấy ngay, nó nhẹ nhàng đá ông nội ngủ say như chết, nó sợ quá tắt đèn pin không dám nhúc nhích, mở một lỗ nhỏ trong trăn trộm nhìn ra ngoài, vài phút sau cửa chính mở ra có hai người tiến vào.
“Một đứa nhỏ như nó thì có dám làm gì đâu, nhưng hai con trâu này là bảo bối của ông nội nó, không có trâu thì không thể trồng trọt…… Nó bị kích thích khi thấy trộm kéo trâu, nhảy xuống từ trên giường rồi chạy ra ngoài hô to!” Lục Tử thở hổn hển nói.
Chung Ý Thu nghe thấy thì lo lắng đề phòng, “Nó không bị gì chứ?”
“Ăn trộm không đề phòng nó còn tỉnh nên hoảng sợ, người bên ngoài làm canh chừng đè nó lại đánh rất tàn nhẫn, nhưng giọng con nít trong thế nào thì cậu biết rồi đó, mà nó còn dùng hết sức la lớn nữa, nên hàng xóm bị đánh thức, ăn trộm bỏ chạy.”
“Bị thương ở đâu, sao không đi bệnh viện?” Chung Ý Thu vội hỏi.
Chạy qua cây cầu gỗ đầu thôn là Lục Tử hết sức, đôi tay đỡ ở đầu gối thở hồng hộc, Chung Ý Thu lúc này mới chú ý tới hắn không thích hợp, vỗ nhẹ sau lưng hắn, “Anh bị sao vậy? Bệnh hả?”
“Không có việc gì, cảm mạo ho mấy ngày thôi.” Lục Tử xua xua tay thúc giục cậu chạy đi, “Viên Binh bị thương nhẹ thôi, bác sĩ Trương đã xem qua rồi, nhưng nó nhỏ tuổi bị dọa tàn nhẫn, nên hiện tại thần chí không rõ, cứ luôn miệng tìm cậu.”
Chung Ý Thu run sợ, đứa nhỏ cỡ này hẳn là sẽ bị ảnh hưởng đến tâm lý đây, nó gọi Chung Ý Thu có nghĩa là nó ỷ lại cậu, “Sao không tìm tôi sớm hơn?”
“Mọi người đều vội vàng đi bắt trộm, nhóm người này trộm nhiều trâu lắm rồi, vất vả lắm mới phát hiện một lần nên không muốn buông tha, Viên Binh thoạt nhìn không bị thương gì nhiều nên họ bỏ lơ một lát.”
Nhà Viên Binh có một đám người đứng trước cửa, mồm năm miệng mười kích động nghị luận cùng mắng chửi, thấy bọn họ tới đây có người chào hỏi kêu —— thầy Chung tới rồi, cũng có rất nhiều ánh mắt tò mò đánh giá.
Chung Ý Thu không rảnh lo chỉ gật gật đầu, xuyên qua đám người đi vào trong phòng, bên trong lại là một phòng đầy người, mấy người phụ nữ vây quanh ở mép giường sốt ruột lớn tiếng kêu la chỉ trỏ, Trương Tây Minh bị cho ra rìa.
“Tránh ra, thầy Chung tới rồi!” Lục Tử kêu to đẩy Chung Ý Thu tới mép giường.
Viên Binh nằm thẳng ở trên giường nhắm chặt hai mắt, gương mặt nho nhỏ kinh sợ như là đang gặp ác mộng không chạy thoát được, Chung Ý Thu nắm lấy nắm tay đang nhíu chặt của nó, ghé vào bên tai nhẹ giọng kêu, “Viên Binh, thầy Tiểu Chung đây ——” đây là lần đầu tiên cậu tự xưng mình là thầy Tiểu Chung, trước kia nghe bọn học sinh gọi thì thấy nó trẻ con quá, hiện tại vì Viên Binh có thể cảm ứng được chỉ có thể dựa theo cách gọi ngày thường của bọn chúng.
Hợp với tiếng kêu là Viên Binh có chút phản ứng, đầu quơ quơ dựa về hướng cậu, khóe miệng trễ xuống kêu rên a a a lại khóc không ra nước mắt.
Chung Ý Thu moi ngón tay đang nắm chặt, ngữ khí kiên định an ủi, “Viên Binh đừng sợ, ăn trộm chạy rồi, thầy Tiểu Chung ở đây với con.”
Trấn an hơn một giờ thì Viên Binh mới thả lỏng ngủ say, Trương Tây Minh nói là bởi vì nó bị hoảng sợ, cho nên ngây ngốc phát sốt, mấy ngày nay phải có người ở cạnh.
Ông nội nó canh giữ ở bên cạnh, hai mắt vẩn đục, mí trên sưng như cá vàng, nhìn dáng vẻ của ông khẳng định là khóc đã lâu, vài người lại an ủi ông hồi lâu mới rời đi.
Còn chưa ra cửa mà Chung Ý Thu đã nghe thấy tiếng bàn tán ở bên ngoài rồi, có đôi khi cậu rất bội phục quy tắc hiếm lạ ở nơi này —— tôi bất mãn với anh nhưng vì mặt mũi nên không nói trước mặt đâu, nhưng thật sự không nói ra thì anh không biết, tôi đang nghẹn khó chịu đấy! Cho nên cố ý lớn tiếng nói ở sau lưng, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, còn muốn lên kế hoạch chọn đúng thời gian để cho anh nghe thấy!
“Uổng phí khổ tâm thôi, thời khắc mấu chốt không gọi cô chú, mà cứ gọi tên người ngoài……”
“Chị, bà con xa không bằng láng giềng gần, mấy bà thím bọn tôi ở ngay bên cạnh, mỗi ngày nhọc lòng đưa cơm đưa quần áo cho người ta, đến khi gặp chuyện thì gọi người đâu đâu!”
“Thầy giáo thôi mà cũng được đối xử tốt quá nhỉ! Đứa nhỏ này quá vô tâm rồi! Chắc nó thấy người người ta là người thành phố nên muốn dựa hơi đây mà!”
“Nó không gọi người thân thì làm gì được, tôi thấy nó không được bình thường đâu, rõ ràng là bị dọa ném hồn rồi, đi mời bà thầy đồng đi.”
“Này! Mấy người đừng có mà lắm mồm, tôi nghe nói ông thầy trắng bóc này thân với anh hai Tiêu lắm đấy, đừng có chọc giận người ta!”
Lục Tử tức giận bất bình nhưng bị Chung Ý Thu đè lại bả vai không cho lên tiếng, ngực nghẹn một luồng khí nên ho sù sụ.
Bên ngoài rốt cuộc cũng an tĩnh, Chung Ý Thu không có một chút khổ sở hay oán hận gì cả, mà thấp thỏm thì nhiều hơn.
Nghe thấy mấy bà thím nói mình thân với Tiêu Minh Dạ, tuy biết là mình trong sạch, nhưng lòng dạ vẫn như bị treo trên cột cờ, lung lay ở trong gió!
Chung Ý Thu nhìn thẳng túm Lục Tử đi ra