Chung Ý Thu kích động cả đêm không ngủ, lần trước Tiêu Minh Dạ ra cửa sáng sớm đã trở lại, lần này nói không chừng cũng như vậy!
Hơn 5 giờ sáng cậu đã bò dậy ăn mặc chỉnh tề, tới thăm cún trước.
Hai con cún con đã nhận thức được cậu, tuy vẫn chưa mở mắt, không nhìn thấy, nhưng chúng có thể ngửi được mùi của cậu, mấp máy thân thể bụ bẫm bò lên tay cậu.
Trước kia sáng nào cậu cũng bế chúng lên xoa nắn một lát, làm chúng quen thói, kết quả hôm nay chỉ sờ sờ vài cái rồi bị thả trở về, hai con cún con không hiểu vì sao, vẫn phấn đấu quên mình té ngã lộn nhào đuổi theo cậu, bị Vượng Vượng cắn cổ ngậm về ổ.
Chung Ý Thu rối rắm vô cùng, cậu rất muốn ra ngoài đường lớn để đứng chờ, nhưng mà sáng sớm bị người ta bắt gặp thì khó giải thích lắm, hơn nữa lỡ như Tiêu Minh Dạ trở về vừa vặn gặp được, thì quá mắc cỡ…… Nhưng ngồi ngốc ở nhà thì càng khó chịu.
Trời đông giá rét nước bị đóng thành băng, buổi sáng không khí trong lành như bọc theo băng vụng, làm hai lỗ mũi bị đông lạnh đến phát đau.
Cậu mang bao tay quét sân, nghĩ trong nhà đã lạnh đến thế này, thì bên phương bắc còn không biết đông lạnh thành cái dạng gì ha, không biết Tiêu Minh Dạ vượt qua như thế nào nhỉ?
Quét xong rồi nhìn đồng hồ, đã qua thời gian Tiêu Minh Dạ trở về, cậu chạy ra ngoài nhìn thoáng qua, cửa sắt vẫn khóa chặt, trên đó còn dính đầy một tầng sương sớm sáng long lanh.
Chung Ý Thu rụt cổ nhảy tại chỗ vài cái, bên ngoài thật sự lạnh quá đi mất, gió thổi ở trên người cứ như dao cắt.
Cậu nấu cháo và hấp bánh bao, chờ chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn rời giường ăn sáng, cơ mà vẫn không thấy Tiêu Minh Dạ đâu.
Sáng nay, Chung Ý Thu không tính tới trường, bài thi đã chấm xong, thứ tự cũng lập rồi, nhưng mấy ngày nay muốn mở họp, ngày hôm qua hiệu trưởng Trịnh nghiêm khắc nhắc nhở, làm cậu phải đè con thỏ tung tăng trong lòng xuống mà đi tới trường.
Chung Ý Thu vốn cho rằng đăng ký tham gia lớp xoá nạn mù chữ là được, không nghĩ tới còn phải thông qua sàng lọc sắp xếp.
Khóa xoá nạn mù chữ có ba lớp, không cần nhiều giáo viên, hôm nay tuyên bố danh sách, không có tên Chung Ý Thu.
“Cậu đừng nghĩ nhiều,” hiệu trưởng Trịnh kéo Chung Ý Thu ra ngoài khuyên nhủ, “Cậu là thanh niên độc thân, không hiểu cuộc sống khổ sở ở nông thôn, mấy giáo viên…… Bao gồm cả tôi nữa, mỗi năm đến lúc này đều sầu đến ngủ không được!”
Chung Ý Thu muốn hỏi ông sầu cái gì, nhưng theo bản năng biết không nên hỏi như vậy.
Hiệu trưởng Trịnh thấy cậu nghẹn không nói lời nào, cười khổ nói: “Sắp tới Tết rồi, nơi nơi đều phải tiêu tiền, mỗi một phân tiền đều hận không thể bẻ thành mấy miếng, già trẻ lớn bé cần mua quần áo mới, quà tết hai họ, bổ sung đồ dùng trong nhà, thiếu nợ cũng không thể kéo dài…… Chính là —— tiền tới từ đâu?”
Chung Ý Thu cúi đầu không nói, khi đăng ký cậu còn tính toán tiền trợ cấp có được bao nhiêu, lúc này cậu và Tiêu Minh Dạ đều thiếu tiền…… Đối lập với mấy người ở đây, khó khăn của bọn họ không thấm tháp vào đâu cả.
“Cho nên lần này không sắp xếp để cậu tham gia.
Huống hồ cậu chưa quen với mấy người ở vùng này, không lo nổi đâu! Chỉ với gương mặt trắng trẻo này của cậu thôi, bọn họ nói mấy câu là có thể chọc cậu không dám ngẩng đầu rồi!”
Chung Ý Thu cười khẽ, “Hiệu trưởng Trịnh yên tâm đi ạ, tôi có thể lý giải, không có ý kiến.”
“Tốt!” Hiệu trưởng Trịnh vui mừng vỗ vỗ bả vai cậu, “Còn có một việc, thư viện của mấy cậu có thể mở không, cho bọn học sinh mượn sách về đọc qua mùa đông?”
“Có thể.” Chung Ý Thu lập tức đồng ý, “Chỉ là sách không nhiều lắm, có thể cho mượn theo đơn vị thôn được không, học sinh trong từng thôn có thể đổi cho nhau.”
“Phương pháp này hay đó, làm như vậy đi!” Hiệu trưởng Trịnh gỡ mắt kính lau hơi nước, đôi mắt mê mang nhìn thẳng, nhíu mày nhìn về phía đồng ruộng ngoài sân bóng, “Tôi ấy mà, từ khi đi học đến bây giờ cũng tích cóp được mười mấy quyển sách, sau khi có con rồi, cũng chỉ nghĩ làm sao để nuôi sống gia đình nhỏ này, không còn thời gian để đọc sách nữa…… Cho cậu hết vậy!”
Chung Ý Thu vốn bất đắc dĩ khi nghe thấy ngữ khí thẫn thờ của ông, vậy mà câu nói cuối cùng đã làm cậu khiếp sợ, để hiệu trưởng Trịnh ra quyết định này thật không dễ dàng, cậu cảm kích không ngừng nói lời cảm ơn.
Giờ cơm trưa không ngon lành gì cả, cô gái Lâm Ngọc Phương vô cùng thông minh, thấy cậu mất hồn mất vía đi vô đi ra, nên làm bộ lơ đãng hỏi, “Anh chờ ai hả?”
“Chờ Tiêu Minh Dạ ——” Chung Ý Thu buột miệng thốt ra, nói xong lập tức phản ứng, thầm ảo não rồi lại không muốn cô nhìn ra cái gì, bổ sung nói: “Tính thời gian thì hẳn là về ngày hôm nay.”
“Thật à!” Lâm Ngọc Phương không nghĩ quá nhiều, tâm tình phơi phới hiện lên ở trên mặt.
“Mau về đi ——” Vương Văn Tuấn kéo dài âm thanh oán giận, “Về chặt củi đi kìa!”
Chung Ý Thu nào còn tâm tình cãi nhau với y, làm bộ vội vàng lùa cơm vào miệng, cứ chốc lát chạy ra ngoài nhìn rồi lại chạy vào, ngẩng cổ mong chờ.
Mong mỏi chờ đợi đến hơn hai ngày.
Chung Ý Thu nôn nóng, muốn đi tìm Chu Luật Thư hỏi thăm, nhưng mà trường học còn muốn mở họp đi không được.
Bọn học sinh hôm nay nhận phiếu điểm đã có mặt từ sớm, mỗi người đều mang theo cây chổi để quét tước vườn trường.
Lớp hai hiện tại có 48 em học sinh, đạt điểm 100 có 12 em, là nhiều nhất trong toàn khối, hơn nữa ba học sinh đạt điểm cao nhất đang chờ nhận giải thưởng, chỉ có giấy khen thôi mà khối của bọn họ nhận hơn 20 tấm, Lý Hoành Phi mấy ngày nay vui vẻ đến mức cười toét cả miệng.
Phần thưởng vẫn theo kiểu cũ, đứng thứ nhất phát mười đồng tiền, thứ hai năm đồng tiền, còn lại là vở, bút chì, và văn phòng phẩm ……
Vì chuyện này mà các giáo viên cãi cọ mất mấy ngày, lão Cao và Viên Vinh Cử có ý kiến là, nếu đã có quỹ khen thưởng, thì nên lấy tiền từ đó.
Chung Ý Thu không có ý kiến, hiệu trưởng Trịnh không cho —— tiền khen thưởng cuối kỳ vẫn luôn dùng kinh phí của trường học, còn tiền khen thưởng là do hiệu phó Viên vì khích lệ học sinh nên mới dùng tới, mỗi một phân tiền đều là do ông vất vả kiếm ra, họ phải dè xẻn mới đúng!
Kết thúc buổi họp, phát bài tập mùa đông xong là chính thức nghỉ đông.
Chung Ý Thu mấy ngày nay tâm phiền ý loạn, vốn định tập trung làm qui tắc thư viện, nhưng không thể nào tĩnh tâm được.
Vương Văn Tuấn mắng cậu rất nhiều lần —— về trễ mấy ngày thì có sao đâu! Anh hai Tiêu còn dã man hơn cả dã thú, sợ cái gì mà sợ!
Mắng thì mắng, chứ vẫn giúp cậu sắp xếp chuyện cho mượn sách, học sinh cùng thôn có