Đầu Chung Ý Thu trống rỗng, cảm giác như lần trước thấy người ta làm kẹo hồ lô ở ven đường, hơi nóng bốc lên quấn kín cả toàn thân, hương vị ngọt ngào ùng ục ùng ục phảng phất nhảy loạn, kéo ra sợi chỉ bạc như tâm tình của cậu lúc này.
Tiêu Minh Dạ đơn giản hơn nhiều, không có cách nào để diễn tả —— thân thể và linh hồn đều điên cuồng run rẩy như bị điện giật, thậm chí còn nhiều hơn gấp vài lần.
Đôi môi đày đặn, hơi thở nóng ướt của Chung Ý Thu như từng đợt sóng triều cuộn trào, cuối cùng nuốt chửng lấy hắn.
Hắn không khống chế được lý trí, cũng không nghĩ khống chế, phóng túng để dục vọng cắn nuốt đối phương.
Môi Tiêu Minh Dạ không ngừng ma sát, càng ngày càng gấp, lực đạo càng ngày càng nặng, như là dã thú bị nhốt muốn phá gông cùm xiềng xích.
Chung Ý Thu bị đôi tay kìm chặt đến phát đau, muốn đẩy ra rồi lại luyến tiếc.
Tại sao —— tại sao —— Chung Ý Thu đột nhiên trợn to mắt —— hắn dám vói đầu lưỡi vào trong miệng mình hả?
Đầu lưỡi của Tiêu Minh Dạ như con người của hắn, một chút cũng không mềm mại, như là mãnh thú đấu đá lung tung, tiến vào trong thì không ngừng thâm nhập kiếm ăn, đảo đến long trời lở đất! Đụng tới mục tiêu thì dây dưa không ngừng, uốn lượn chặt chẽ khóa chặt đầu lưỡi đang run rẩy của Chung Ý Thu, điên cuồng mút vào, như là muốn nuốt chửng toàn bộ.
Chung Ý Thu bắt đầu sợ hãi, cảm giác thẹn thùng đánh vỡ 20 năm nhận thức của cậu, Tiêu Minh Dạ cướp đi toàn bộ hô hấp, làm cậu càng chìm đắm vào đó.
Gâu —— gâu.
Vượng Vượng quấn quanh chân Tiêu Minh Dạ, một chút cũng không khiến cho hai người này chú ý, nghe thấy phía sân sau có tiếng động, thì lết cái chân bị thương chạy ra ngoài.
Chung Ý Thu nhanh chóng đẩy Tiêu Minh Dạ ra, hai người vẫn còn hô hấp dồn dập, chú Nghĩa từ sân sau lắc mình vào tới.
Ông nhìn chăm chú bóng người một hồi lâu, mới nhận ra là Tiêu Minh Dạ, kích động kêu to, “Về rồi à? Về hồi nào vậy?”
Tiêu Minh Dạ vỗ vỗ vụn băng và bụi bặm trên người, tháo mũ xuống nói: “Vừa trở về.”
Chú Nghĩa lôi kéo hắn hỏi han ân cần, Chung Ý Thu như là trở lại hồi còn nhỏ, đang làm chuyện xấu thì bị người lớn bắt gặp, đứng thẳng không dám động, mặt đỏ tai hồng.
“Cháu sao vậy? Vui mừng choáng váng luôn rồi à?” Chú Nghĩa dùng sức vỗ bả vai cậu, cười ha ha trêu chọc.
Chung Ý Thu cảm giác mặt mình nóng đỏ như bị thiêu cháy, may là trời tối người khác không thấy rõ.
Cậu vội vã mở cửa nên chưa kịp phủ thêm áo bông, chỉ mặc một cái áo lông, vừa rồi thân thể hai người nóng bỏng không nhận ra cái lạnh…… Giờ thì rùng mình không thôi.
“Vào trước đi.” Tiêu Minh Dạ đẩy cậu.
“Anh ăn gì chưa? Để tôi đi nấu cơm cho anh.” Chung Ý Thu trộm giương mắt nhìn hắn.
“Được rồi, được rồi,” chú Nghĩa cười nói: “Để chú làm, hai đứa vào trong đi.”
Hai người vào phòng, Chung Ý Thu cảm thấy xấu hổ không chỗ dung thân, làm động tác gì cũng cảm thấy vụng về.
Cậu không dám nhìn Tiêu Minh Dạ, nhưng mà xa cách nhiều ngày, lại lo lắng đề phòng, làm cậu hoàn toàn không khống chế được ánh mắt, cứ chốc chốc lại liếc mắt nhìn làm Tiêu Minh Dạ bật cười.
“Cái kia……” Bị hắn nhìn chằm chằm, làm Chung Ý Thu không biết thả tay ở đâu, vì để đánh tan không khí mất tự nhiên nên nói, “Anh trở về bằng cách nào vậy? Tuyết rơi lớn……”
“Cưỡi ngựa.” Tiêu Minh Dạ cởi áo khoác bên ngoài ra, bình tĩnh nói.
Chung Ý Thu: “!”
“Cưỡi ngựa? Ngựa ở đâu ra?” Cậu cất bước chạy ra ngoài, hưng phấn muốn đi xem ngựa.
Tiêu Minh Dạ chắn ở trước người cậu, đôi mắt phong trần chuyên chú nhìn cậu, cẩn thận nói, “Tuyết quá lớn xe không chạy được, nên mượn ngựa của chú Đao.”
Khoảng cách quá gần, hắn cúi đầu nhìn cậu như lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành như trên TV làm Chung Ý Thu muốn hỏi hắn có ý gì…… Nhưng thấy đáy mắt của hắn đầy kín tơ máu, môi khô nứt nẻ thấy cả máu, có thể nghĩ dọc đường đi đã ăn khổ ít nhiều, chua xót, đau lòng nói: “Để tôi đi nấu nước nóng cho anh tắm, tắm xong rồi ngủ.”
Nói xong xoay người chạy ra bên ngoài, Tiêu Minh Dạ cười giữ chặt, giúp cậu mặc áo bông vào.
Vốn cho rằng chú Nghĩa nấu cơm ổn trọng hơn Chung Ý Thu nhiều, không ngờ hai người ở phương diện này giống nhau như đúc.
Tiêu Minh Dạ vào phòng bếp là thấy hai cái tô lớn, gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc giờ hiện lên nét kinh ngạc, một tô mì sợi cùng một tô trứng gà xào hành, ít nhất cũng phải sáu cái.
Dù vậy, hắn cũng gió cuốn mây tan ăn sạch sẽ, có lẽ chú Nghĩa đoán hắn đã đói bụng vài ngày, vì râu tóc dài thượt, lộn xộn, trên tay có vài vết máu, áo khoác trên người cũng không phải của mình…… Chú Nghĩa không đành lòng hỏi nhiều, thúc giục hắn đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Chung Ý Thu pha nước tắm xong thì đứng ở trong phòng cười ngây ngô, trong lòng hoảng loạn hơn cả mấy ngày hôm trước.
—— Tiêu Minh Dạ hôn mình đó!
—— Tiêu Minh Dạ hôn mình đó!
—— Tiêu Minh Dạ hôn mình đó!
A a a a a a a a a a!
Thiếu điều hét to, nhảy lên giường lăn qua lộn lại, chui đầu vào trong chăn không biết xấu hổ cười ha hả suốt.
Đúng rồi, sao anh ta hôn mình vậy nhỉ? Là bởi vì sống sót sau tai nạn nên kích động à? Hay là đang trêu mình? Hoặc là Tiêu Minh Dạ cũng thích mình…… Có chuyện tình cờ đến vậy sao? Anh ta cũng thích đàn ông như mình há?
Hơn nữa…… Hôn thì hôn thôi cớ sao còn vói đầu lưỡi vào trong vậy? Hồi học đại học cậu thường bị động tiếp thu không ít kinh nghiệm yêu đương từ Dư Bác Sơn, đương nhiên cũng nghe qua trình tự hôn môi là như thế nào…… Lúc ấy còn không hiểu, nếu hai người đều há miệng để nước miếng rơi đầy đất luôn thì phải làm sao?
Bây giờ thì tự thể nghiệm được rồi, không chỉ rơi đầy đất mà còn vô cùng kích thích luôn!
Khi