*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Một ngày kia, cung Đại Minh ngày xưa vinh quang hoa lệ dường như trở thành địa ngục nhân gian, nàng còn nhớ những cung nữ, hoạn quan kia vội vàng mang theo bao quần áo của mình muốn chạy trốn, thế nhưng chạy đến nửa đường lại bị đại quân An Lộc Sơn múa đao chém giết, máu đỏ tươi còn tỏa ra độ ấm, ở trên tuyết trắng mênh mang nở ra từng đoá từng đoá hoa xinh đẹp.
Đám hậu phi ngày xưa đối địch lại cùng nhau đoàn kết hiếm thấy, các nàng muốn chạy trốn đi ra, thế nhưng, không có cơ hội…
Trơ mắt nhìn từng người từng người đã từng là “tỷ muội” ngã xuống ở trước mặt của nàng, Giang Thải Bình không biết lấy dũng khí đến từ nơi đâu, nàng một đường lảo đảo tránh thoát phản quân truy sát, chạy đến Mai Các – cung điện nàng đã từng ở.
Nơi đó, có hết thảy ký ức của nàng từ khi vào cung tới nay, thời khắc tuổi trẻ tươi đẹp nhất của nàng đều trôi qua ở nơi này.
Quan trọng nhất chính là, bên trong có một mật đạo, đi ra rừng mai ngoài cung. Là lúc trước Đường Huyền Tông vì cùng nàng xuất cung đi thưởng mai, lén lút kiến tạo.
Nàng muốn sống, sống sót chờ bệ hạ trở về!
“Nương nương, chúng ta đi thôi.”
Thận Lang Hoa thất thần một cái, hình ảnh trong đầu trong nháy mắt sụp đổ. Nàng nhìn thiếu nữ búi tóc song nha kế* trước mắt này, có chút không xác định hỏi: “Tiểu Mai?”
song nha kế – 双丫髻
Tiểu Mai tỉ mỉ nhìn ra nàng không đúng, nghi ngờ nói: “Là nô tỳ a, nương nương ngài làm sao vậy?”
Thận Lang Hoa lắc đầu một cái, chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua cạnh hồ ôn tuyền cách đó không xa, nơi đó có một cây mai lớn, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Mai, ta tốt với ngươi sao?”
Tiếng nói nàng mềm nhẹ, như mưa thuận gió hoà, dập dờn ở trong vườn mai.
Tiểu Mai không biết được nàng hỏi lời này là có ý gì, nhưng theo bản năng, vẽ lên nụ cười vui vẻ, hồi đáp: “Nương nương rất tốt với nô tỳ.”
Thật sao?
Thận Lang Hoa không hỏi tiếp, nàng đi một mình đến gần hồ ôn tuyền, cởi giầy ra, đem chân bỏ vào bên trong ôn tuyền, nước rất ấm áp, nàng tựa vào một tảng đá lớn ở bên cạnh ôn tuyền, hương mai nhàn nhạt thấm vào chóp mũi, tâm tình của nàng bỗng dưng tốt lên. Chân ngọc trong nước tinh tế trắng loáng hơi lay động, tràn lên từng cơn gợn sóng.
Tiểu Mai đuổi theo, ngồi xổm người xuống thử độ ấm của nước một chút, hơi nhỏ giọng nói: “Nương nương muốn tắm suối nước nóng sao? Nô tỳ đi lấy quần áo lại đây.”
Nàng không có mở mắt, nhếch miệng lên tạo thành độ cong lạnh lẽo cứng rắn, thản nhiên nói: “Không cần, ngươi đi xuống đi.”
Nàng sợ chính mình gặp lại gương mặt đó, sẽ không nhịn được bóp chết ả ta!
Mai Phi ở lãnh cung vắng lặng mười năm, trong mười năm này, Đường Huyền Tông làm bộ không nhìn thấy nàng, đám hậu phi khác cũng giống như không biết trước Dương quý phi, hậu cung từng có một vị Mai Phi được vinh sủng.
Mai Phi sống mười năm tháng ngày “yên tĩnh”, nhưng lại không biết còn có một người, vẫn trăm phương ngàn kế muốn phải diệt trừ nàng.
Người kia chính là quý phi Dương Ngọc Hoàn, cho dù nàng ta có được thánh sủng, cũng vĩnh viễn không lên được vị trí mà tất cả phụ nữ trong thiên hạ đều điên cuồng, khao khát. Liền bởi vì nàng ta đã từng là chính phi của Thọ Vương, liền bởi vì cách nàng ta và bệ hạ ở cùng nhau bị thiên hạ chửi là hai kẻ trơ trẽn nhất thế gian.
Cũng vì khi nàng ta vẫn là Thọ vương phi thì đã có tiếp xúc da thịt cùng bệ hạ!
Dương Ngọc Hoàn nghĩ không chỉ một lần, nàng ta cùng bệ hạ là thực lòng yêu nhau, gả cho Thọ Vương là nàng ta thân bất do kỷ, bây giờ ai về chỗ nấy, không phải tất cả đều vui mừng sao? Tại sao đám Ngự Sử kia đều là nắm lễ nghi quy củ để trào phúng nàng ta!
Vốn dĩ trước khi quen biết Thọ Vương nàng ta đã nhìn thấy bệ hạ, lúc đó liền bị uy nghiêm khí thế của bệ hạ hấp dẫn.
Nàng ta vì vào cung, hao hết miệng lưỡi thuyết phục thúc phụ, phí rất nhiều tiền bạc, dùng không ít thủ đoạn, rốt cuộc tìm được cơ hội có thể vào cung bạn giá, nhưng việc này lại bị Vũ Huệ phi biết, Vũ Huệ phi vốn kiêng kỵ Mai Phi đã được sủng ái hơn cả nàng ta, không muốn thêm một người nữa vào cung phân sủng, liền năn nỉ bệ hạ tứ hôn nàng ta cho Thọ Vương.
Bệ hạ không biết người sắp trở thành con dâu hắn là nàng ta, vì làm cho mỹ nhân vui vẻ liền làm thỏa mãn tâm ý Vũ Huệ phi.
Bốn năm cả ngày lẫn đêm, nàng ta ảo tưởng người bên gối là bệ hạ, mới có thể chịu được mỗi lần bị lăng nhục kia.
Có một ngày ở Hoa Thanh Trì, nàng ta ngẫu nhiên gặp được bệ hạ, vốn định cúi đầu mau mau rời đi, không nghĩ tới nghe thấy bệ hạ gọi nàng “Ngọc Hoàn!”, tiếng nói của ngài ấy ôn nhu như vậy, quen thuộc như vậy… Nàng ta mong nhớ ròng rã bốn năm, nước mắt không ngừng được chảy xuống, không tự chủ được liền xoay người nhảy vào lòng bệ hạ.
Sau đó… Tất cả liền thuận lý thành chương như vậy…
Ngọn núi lớn đặt ở trên đầu nàng ta chính là Vũ Huệ phi đã tạ thế, bệ hạ nhận lời sau này sẽ nghênh thú nàng ta thật phong quang, thế nhưng chuyện mới vừa truyền đi, đám triều thần ra vẻ đạo mạo kia lại liên hợp lại thôi triều, đám bình dân thấp kém kia nói nàng ta đức hạnh không đoan chính, không xứng làm hậu!
Bệ hạ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phong quý phi cho nàng ta, mặc dù là lấy nghi trượng hoàng hậu tiếp nàng ta vào cung, thế nhưng lừa mình dối người như thế nào đi nữa, không có ấn vàng cùng danh hiệu kia, nàng ta chung quy không phải là chính chủ.
Sau đó, nàng ta thấy bệ hạ sủng ái nàng ta như vậy, không phải là hoàng hậu nhưng cho nàng ta vinh sủng cùng quyền lợi mà các đời hoàng hậu khác đều khó mà được, chỉ là vị trí hoàng hậu, nàng ta đã không hiếm lạ gì, không thèm khát, nhưng nàng không thể chịu đựng được có người có thể bò đến trên đầu nàng ta.
Một ngày lâm triều, nàng ta nghe nói có đại thần thỉnh lập Mai Phi làm hoàng hậu, còn nói Mai Phi hiền lương thục đức, là tấm gương cho người phụ nữ trong thiên hạ.
Nói nàng ta không xứng, nói Mai Phi chính là tấm gương! Nàng ta làm sao có thể cam tâm?
Theo nàng ta nhìn thấy, từ lần đầu tiên gặp mặt Mai Phi, nàng ta liền biết, mỹ nhân lành lạnh kiêu ngạo kia chính là kẻ địch sống còn của nàng ta, nàng ta có, Mai Phi cũng có, nàng ta không có, Mai Phi vẫn có!
Giang Thải Bình cùng nàng đều là chính nhất phẩm quý phi, thế
nhưng bởi vì nàng yêu hoa mai tha thiết, bệ hạ liền ban cho nàng phong hào Mai Phi, cái phong hào này thiên hạ độc nhất vô nhị. Nàng ta không có phong hào, còn kém Giang Thải Bình một đoạn.
Giang Thải Bình là hiền phi vạn người tán thưởng, mà nàng ta chính là yêu phi mị hoặc đế vương, dựa vào cái gì?
Càng đáng giận chính là, Mai Phi lại từ chối thánh chỉ bệ hạ sắc phong nàng làm hoàng hậu, đây là đang đánh vào mặt nàng ta sao? Thứ nàng ta muốn Mai Phi lại được, nhưng người ta lại tỏ ra không hiếm lạ gì, không thèm khát!
Nàng ta muốn xé rách gương mặt giả vờ thánh thiện kia của Mai Phi, để người trong thiên hạ biết nàng giả thanh cao!
Nhưng nàng ta không nghĩ tới, nàng ta làm ra không ít chuyện hãm hại Mai Phi, vốn muốn cho bệ hạ xử tử nàng, không nghĩ tới bệ hạ chỉ đem Mai Phi đày vào lãnh cung, lại cố ý thêm một câu: Tất cả áo cơm như thường.
Chuyện này không phải nói rằng bệ hạ còn có lưu lại tình cũ với Mai Phi, bệ hạ không nỡ giết Mai Phi sao? Dương Ngọc Hoàn tức giận mày liễu dựng thẳng, đừng hòng! Có nàng ta ở một ngày, Giang Thải Bình cũng đừng có ngày ngóc đầu lên!
Quả nhiên, sau đó có mấy lần bệ hạ chuẩn bị lén lút đi lãnh cung thăm Mai Phi, may là đều bị nàng ta đúng lúc phát hiện, nàng ta còn trong bóng tối mua chuộc được thiếp thân thị nữ Tiểu Mai của Giang Thải Bình, thay nàng ta giám thị Mai Phi.
Yên tĩnh khoảng chừng mười năm, An Lộc Sơn đột nhiên tạo phản, quân đội Đại Đường chống đỡ không kịp, liên tục bại lui, Đường Huyền Tông đưa ra ý muốn dẫn nàng ta rời đi, nhưng không một lời nhắc tới phi tần khác trong hậu cung, càng không có nói tới Mai Phi.
Đường Huyền Tông đối với người cũ lạnh lùng làm cho nàng ta hoảng sợ, thế nhưng nàng ta càng may mắn chính mình có cơ hội diệt trừ Mai Phi cùng một đám đinh trong mắt trong hậu cung kia!
Nàng ta liên lạc với Tiểu Mai, hứa hẹn chờ chuyện xong xuôi, liền nhận Tiểu Mai làm nghĩa muội, làm cho ả phong quang xuất giá!
Dương quý phi được sủng ái cỡ nào chứ, chỉ cần dính lên chút quan hệ nhỏ tí tẹo với nàng ta, gà chó đều có thể lên trời! Huống chi là muôi muội quý phi, đó là so với công chúa còn phong quang hơn!
Sức hấp dẫn của vinh hoa phú quý quá lớn, Tiểu Mai phản bội chủ cũ, cầm một cái dải lụa trắng cười tủm tỉm với Giang Thải Bình đang chuẩn bị thoát đi nói: “Nương nương muốn đi, làm sao không thông báo nô tỳ một tiếng?”
Ả ta nghiêng nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy mật thất phía sau Giang Thải Bình, ả khẽ cười một tiếng: “A! Nguyên lai nương nương đã có nơi tránh né phản quân, làm sao Tiểu Mai không biết đây?”
Nàng trước đây đã có mấy ngày chưa từng thấy bóng người Tiểu Mai, thêm vào rời khỏi vội vàng, Giang Thải Bình không kịp đi tìm ả, lúc bắt đầu nghe ả nói, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng mà nghe được nụ cười quái gở của ả, nhìn thấy đồ vật trong tay của ả, Giang Thải Bình hơi đổi sắc mặt, nàng cấp tốc đóng cửa mật thất lại, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi nương nhờ vào ai?”
Giang Thải Bình hơi thở dài một hơi, nói: “Tiểu Mai, ta tốt với ngươi sao?”
“Nương nương đối với nô tỳ tự nhiên là vô cùng tốt, nhưng là…” Ả dừng một chút, nghiêng đầu cười: “Nô tỳ muốn sống sót!”
Sống sót! Đây là lý do tốt nhất!
…
Khi Giang Thải Bình chết, một cái bạch lăng quấn lấy cổ của nàng, trên người bị chém mấy đao, máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
Thi thể của nàng bị người chôn ở dưới cây mai bên cạnh hồ ôn tuyền.
Thận Lang Hoa nhớ tới không nhịn được rùng mình một cái, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quan tâm của một người đàn ông, “Ái phi đây là làm sao, đang yên đang lành làm sao rùng mình một cái?”
Vừa quay đầu lại, quả nhiên là Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, Thận Lang Hoa cười nói: “Làm sao bệ hạ đột nhiên đến rồi, cũng không báo cho thiếp thân một tiếng.”
“Ở trong điện phê tấu chương, đột nhiên ngửi thấy một trận mùi mai nức mũi, liền đến nơi này.” Hắn ngồi ở bên người Thận Lang Hoa, ôm nàng, ngữ khí ôn nhu nói: “Xem nàng kìa, ngâm chân thì cũng phải vén váy lên chứ, cẩn thận cảm lạnh.”
Hắn ôn nhu đem chân Thận Lang Hoa từ trong nước lấy ra, lau khô bằng khăn mềm mại, sau đó hắn tự đi giày mới vào, rồi mới mở miệng nói: “Trẫm chuẩn bị đi hành cung Ly Sơn, tới để nói ái phi đồng hành.”
“Nhưng hoàng hậu nương nương…” Vũ Huệ phi vừa mới đi, hắn nhanh như vậy liền bắt đầu ra ngoài chơi vui vẻ, cảm tình đế vương quả nhiên không thể tin, biểu hiện thống khổ trước đây tám phần là giả tạo.
Nàng vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng lông mày hơi động lòng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Ly Sơn? Hoa Thanh cung?
Lẽ nào chính là lần này bị Dương Ngọc Hoàn quyến rũ, rồi ở cùng nhau?
Hẳn là, kiếp trước Giang Thải Bình cũng không có đi theo tới hành cung Ly Sơn. Lần này…
Thận Lang Hoa khẽ mỉm cười, sửa lại câu trả lời: “Thiếp thân đồng ý tuỳ giá cùng bệ hạ.”
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện