Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 14


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

Mai Phi nghe vậy, động tác trong tay hơi dừng lại một chút, trong lòng dâng lên vạn ngàn tâm tư nhưng im lặng không lên tiếng.

Bệ hạ đúng là ở Tam Thanh cung nhìn thấy gì, mới đột nhiên hạ ý chỉ này.

Tuy rằng không biết là cái gì, nhưng nhất định là có quan hệ cùng Dương Ngọc Hoàn, cái thứ kia làm cho hoàng thượng nhớ tới thời gian bốn năm trước, lần thứ hai nhớ tới Dương Ngọc Hoàn.

Mà những người tiền triều hậu cung khác nghe được đạo ý chỉ này, chỉ nghĩ Thọ Vương là nhi tử bệ hạ sủng ái từ trước, Vũ hoàng hậu vừa mới tạ thế, bệ hạ thương tiếc Thọ Vương cũng là chuyện thường tình, còn vì sao phải đặc biệt để cho Thọ vương phi đồng hành, đại khái là biết phu thê bọn họ ân ái, không đành lòng làm bọn họ chia lìa.

Tuy rằng đạo thánh chỉ này ở trong lòng Mai Phi gây nên rúng động rất lớn, thế nhưng ở trong mắt những người khác, chuyện này gần giống như là ở trên mặt hồ bình tĩnh ném vào một viên đá cực nhỏ, tạo nên tầng tầng gợn sóng, chốc lát lại bình tĩnh lại.

Bốn ngày sau đó, Mai Phi trong ánh mắt giống như lăng trì của đám phi tần, cười nhạt một tiếng, cùng Đường Huyền Tông tiến vào xa giá, trong tiếng ‘cung tiễn thánh giá’ mênh mông cuồn cuộn của hậu phi cùng đại thần đi ra Trường An.

Hoa Thanh cung dựa lưng vào Ly Sơn – có phong cảnh tú lệ – xây lên, xung quanh lâm viên có suối nước nóng trong suốt, lầu quán điện đài trải rộng từ trên xuống dưới núi, nguy nga tú lệ, đẹp không sao tả xiết.

Đây là hành cung Đường Huyền Tông tự mình cho xây dựng, tháng mười hàng năm đều sẽ tới nơi này tránh rét, đến khi năm sau xuân về hoa nở lại về cung. Năm nay bởi tang kỳ của Vũ hoàng hậu, đi trễ hơn hai tháng so với mọi năm.

Lúc trước Mai Phi cảm thấy hành cung Ly Sơn quá mức hoa mỹ, mỗi lần Đường Huyền Tông muốn nàng cùng đi, đều bị nàng khước từ, cho nên đây là lần đầu tiên Mai Phi đến hành cung Ly Sơn. Đường Huyền Tông đặc biệt chọn Trầm Hương điện rất gần Trường Sinh điện – tẩm cung của hắn. Điện đài lầu các của Trầm Hương điện xây dựng tinh xảo, chạm trổ cẩn thận, mở cửa liền có thể thấy đủ loại hoa mai đang hé nở tỏa hương trong viện, sườn điện có hồ ôn tuyền, làm theo hình hoa mai, khảm nạm đủ loại vàng ngọc bảo thạch, trên vách có hoa văn hồng mai, ôm lấy thành hồ, ở trong hồ lại thả thêm cánh hoa mai, hương thơm lặng lẽ lan tỏa, thăm thẳm say lòng người.

Mà Thọ Vương cùng Dương Ngọc Hoàn, Đường Huyền Tông cho bọn họ vào ở Trùng Quang các, bên trong có suối nước nóng Tứ Nghi.

Thánh giá tới hành cung Ly Sơn đêm đó, Đường Huyền Tông xếp đặt yến hội ngay ở đài Án Ca.

Mai Phi vốn ngồi ở phía dưới Đường Huyền Tông, thế nhưng không chịu được Đường Huyền Tông thịnh tình yêu cầu nàng cùng ngồi chung, Mai Phi uyển chuyển nói chối từ vài câu, liền y theo ý của hắn ngồi vào bên cạnh hắn.

Dương Ngọc Hoàn ngồi ở bên người Thọ Vương, cúi đầu, nỗ lực lơ là những câu nói ôn nhu truyền từ trên kia xuống, rốt cục có thể nhìn thấy người nhớ nhung suốt bốn năm, nàng ta vốn nên cao hứng mới đúng, nhưng từ những câu ôn nhu săn sóc kia chui vào lỗ tai của nàng ta, vốn đang kích động, tâm dần dần rơi vào đáy vực. Không cần nhìn cũng biết người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ làm sao bảo vệ người phụ nữ bên cạnh ngài ấy.

Hai tay Dương Ngọc Hoàn nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi ngẩng đầu, ngạc nhiên khi mắt nhìn thấy Đường Huyền Tông gắp rau cho Mai Phi, nhìn thấy một màn chói mắt kia, nàng ta trong nháy mắt cụp mắt xuống, nhịn xuống độn thống (hỗn độn, thống khổ) trong lòng. Đưa ánh mắt chuyển qua trên người phu quân bên cạnh, trong lòng căm giận bất bình: Tại sao ngươi không phải là ngài ấy? Tại sao ngươi lại là con trai của ngài ấy?

Mai Phi ăn một viên tôm bóc vỏ bạch ngọc*, giương mắt liền nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn mặt thê lương đang nhìn Thọ Vương.

tôm bóc vỏ bạch ngọc –白玉虾仁

Lần đầu gặp gỡ Dương Ngọc Hoàn thì Mai Phi chỉ cảm thấy nàng ta quá mập mạp, không chút nào nhìn ra nhan sắc của nàng ta trong (trường hận ca) của Bạch Cư Dị: “Sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí. Một cười khêu gợi trăm mê luyến.” Dung nhan tuyệt sắc, có thể được Đường Huyền Tông sủng ái nửa cuộc đời, hầu như chiến thắng toàn bộ phụ nữ Đại Đường, sao vóc người lại mập mạp dung chi tục phấn như thế này đây?

Trường hận ca 長恨歌 – Bạch Cư Dị

Hán Việt

Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc

Ngự vũ đa niên cầu bất đắc

Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành

Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức

Thiên sinh lệ chất nan tự khí

Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc

Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh

Lục cung phấn đại vô nhan sắc

Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì

Ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi

Thị nhi phù khởi kiều vô lực

Thuỷ thị tân thừa ân trạch thì

Vân mấn hoa nhan kim bộ dao

Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi

Tòng thử quân vương bất tảo triều

Thừa hoan thị yến vô nhàn hạ

Xuân tòng xuân du dạ chuyển dạ

Hậu cung giai lệ tam thiên nhân

Tam thiên sủng ái tại nhất nhân

Kim ốc trang thành kiều thị dạ

Ngọc lâu yến bãi tuý hoà xuân

Tỷ muội huynh đệ giai liệt thổ

Khả liên quang thái sinh môn hộ

Toại linh thiên hạ phụ mẫu tâm

Bất trọng sinh nam trọng sinh nữ

Ly cung cao xứ nhập thanh vân

Tiên nhạc phong phiêu xứ xứ văn

Hoãn ca mạn vũ ngưng ty trúc

Tận nhật quân vương khan bất túc

Ngư Dương bề cổ động địa lai

Kinh phá Nghê thường vũ y khúc

Cửu trùng thành khuyết yên trần sinh

Thiên thặng vạn kỵ tây nam hành

Thuý hoa dao dao hành phục chỉ

Tây xuất đô môn bách dư lý

Lục quân bất phát vô nại hà

Uyển chuyển nga mi mã tiền tử

Hoa điền uỷ địa vô nhân thu

Thuý kiều, kim tước, ngọc tao đầu

Quân vương yểm diện cứu bất đắc

Hồi khan huyết lệ tương hoà lưu

Hoàng ai tản mạn phong tiêu tác

Vân sạn oanh vu đăng Kiếm Các

Nga My sơn hạ thiểu nhân hành

Tinh kỳ vô quang nhật sắc bạc

Thục giang thuỷ bích Thục sơn thanh

Thánh chủ triêu triêu mộ mộ tình

Hành cung kiến nguyệt thương tâm sắc

Dạ vũ văn linh trường đoạn thanh

Thiên tuyền địa chuyển hồi long ngự

Đáo thử trừ trừ bất nhẫn khứ

Mã Ngôi pha hạ nê thổ trung

Bất kiến ngọc nhan không tử xứ

Quân thần tương cố tận triêm y

Đông vọng đô môn tín mã quy

Quy lai trì uyển giai y cựu

Thái Dịch phù dung Vỵ Ương liễu;

Phù dung như diện liễu như mi

Đối thử như hà bất lệ thuỳ

Xuân phong đào lý hoa khai nhật

Thu vũ ngô đồng diệp lạc thì

Tây Cung, Nam Nội đa thu thảo

Lạc diệp mãn giai hồng bất tảo

Lê viên đệ tử bạch phát tân

Tiêu Phòng a giám thanh nga lão

Tịch điện huỳnh phi tứ tiễu nhiên

Cô đăng khiêu tận vị thành miên

Trì trì chung cổ sơ trường dạ

Cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên

Uyên ương ngoã lãnh sương hoa trọng

Phỉ thuỷ khâm hàn thuỳ dữ cộng

Du du sinh tử biệt kinh niên

Hồn phách bất tằng lai nhập mộng

Lâm Cùng đạo sĩ Hồng Đô khách

Năng dĩ tinh thành trí hồn phách

Vị cảm quân vương triển chuyển tư

Toại giao phương sĩ ân cần mịch

Bài không ngự khí bôn như điện

Thăng thiên nhập địa cầu chi biến

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền

Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến

Hốt văn hải thượng hữu tiên sơn

Sơn tại hư vô phiếu diểu gian

Lâu các linh lung ngũ vân khởi

Kỳ trung xước ước đa tiên tử

Trung hữu nhất nhân tự Thái Chân

Tuyết phu hoa mạo sâm si thị

Kim khuyết tây sương khấu ngọc quynh

Chuyển giao Tiểu Ngọc báo Song Thành

Văn đạo Hán gia thiên tử sứ

Cửu hoa trướng lý mộng hồn kinh

Lãm y thôi chẩm khởi bồi hồi

Châu bạc ngân bình di lý khai

Vân kết bán thiên tân thuỵ giác

Hoa quan bất chỉnh há đường lai

Phong xuy tiên duệ phiêu phiêu cử

Do tự Nghê Thường vũ y vũ

Ngọc dung tịch mịch lệ lan can

Lê hoa nhất chi xuân đới vũ

Hàm tình ngưng thế tạ quân vương

Nhất biệt tâm dung lưỡng diểu mang!

Chiêu Dương điện lý ân ái tuyệt

Bồng Lai cung trung nhật nguyệt trường

Hồi đầu hạ vọng nhân hoàn xứ

Bất kiến Trường An kiến trần vụ

Duy tương cựu vật biểu thâm tình

Điến hạp kim hoa ký tương khứ

Thoa lưu nhất cổ, hạp nhất phiến

Thoa tích hoàng kim hạp phân điến

Đãn giao tâm tự kim điến kiên

Thiên thượng nhân gian hội tương kiến

Lâm biệt ân cần trung ký từ

Từ trung hữu thệ lưỡng tâm tri:

Thất nguyệt thất nhật Trường Sinh điện

Dạ bán vô nhân tư ngữ thì

“Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu

Tại địa nguyện vi liên lý chi”

Thiên trường địa cửu hữu thì tận

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ

Dịch nghĩa

Vua Hán trọng sắc đẹp, muốn có một người nghiêng nước nghiêng thành

Ở ngôi bao năm tìm kiếm không được

Họ Dương có cô gái mới lớn lên

Nuôi dạy ở nơi buồng the, người ngoài chưa ai biết

Vẻ đẹp trời sinh khó tự bỏ hoài,

Một sớm được tuyển vào bên vua

Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu

Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa

Tiết xuân lạnh, được tắm ở hồ Hoa Thanh

Suối ấm, nước trơn dội trên da trắng mịn như mỡ đông

Thị tỳ nâng dậy, yếu mềm như không còn sức nữa

Ấy là lần đầu tiên được thấm nhuần ơn vua

Tóc mây, mặt hoa, những chuỗi ngọc trên đầu rung rinh

Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân

Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy

Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa

Khi mua vui, khi hầu tiệc, chẳng lúc nào ngơi

Mùa xuân theo đi chơi xuân, đêm nào cũng là đêm riêng của nàng với vua

Gái đẹp nơi hậu cung hàng ba ngìn người,

Tình yêu thương đối với ba ngìn người ấy nay trút cả vào mình nàng

Nơi nhà vàng, trang hoàng xong, là chỗ của những đêm hầu hạ nũng nịu

Tiệc lầu ngọc, tan rồi là buổi say sưa với cả chiều xuân êm ái!

Chị em, anh em đều đước cắt đất phong quan

Thương thay! Một mình làm vẻ vang cho cả nhà cả họ!!

Khiến cho lòng những người làm cha mẹ trong thiên hạ

Quý sinh con gái hơn sinh trai

Cung điện trên núi Ly Sơn cao vút mây xanh

Khúc nhạc tiên theo gió đưa đi, nơi nơi nghe tiếng

Giọng ca trầm trầm, điệu múa khoan hoà với tiếng đàn tiếng sáo

Suốt ngày vua xem không xuể

Tiếng trống trận Ngư Dương bỗng dậy đất kéo đến

Làm cho điệu múa Nghê thường vũ y tan tác kinh hoàng

Chín lần thành khuyết, khói bụi mịt mù

Ngìn cỗ xe, muôn cỗ ngựa chạy về tây nam

Tàn thắm, cờ hoa ngả nghiêng dùng dằng

Đi ra phía tây, khỏi cổng thành được hơn trăm dặm

Bỗng sáu quân không chịu tiến, tình thế khó xong

Gái mày ngày phải quằn quại chết trước đầu ngựa

Bông hoa vàng, cành thuý kiều, hình kim tước và trâm ngọc cài đầu

Rơi rắc trên mặt đất chẳng còn ai nhặt

Cứu không nổi, vua đành bưng mặt

Khi nhìn lại, máu pha nước mắt đã chảy ròng ròng

Bụi vàng tản mát bay, gió hiu hắt thổi

Những đợt thang mây vẫn uốn khúc cheo leo tren núi Kiếm Các

Dưới chân núi Nga My (ở tỉnh Tứ Xuyên ngày nay) thưa thớt người đi

Bóng cờ ủ rũ, ánh mặt trời bạc phếch

Sông đất Thục (nay là tỉnh Tứ Xuyên) biếc, núi đất Thục xanh

Tình vua nhớ nhung hết sớm lại chiều

Ánh trăng nơi hành cung, trông những đau lòng

Tiếng kiểng lúc đêm mưa, nghe càng đứt ruột

Trời xoay đất chuyển, xe rồng (xe của vua) lại trở về

Tới đó (chỉ bãi Mã Ngôi, nơi Dương Quí Phi chết) dùng dằng không nỡ dời chân

Trong đống đất bùn, trên bãi Mã Ngôi

Mặt ngọc nào thấy đâu, còn trơ chỗ thác uổng!

Vua tôi nhìn nhau, ai nấy lệ rơi thấm áo

Hướng về phương đông, phía cổng thành mặc cho vó ngựa quen đường lững thững bước về

Tới nơi, ao vườn vẫn nguyên như cũ

Sen hồ Thái Dịch, liễu cung Vị Ương,

Thấy hoa sen, nhớ đến mặt nàng, thấy lá liễu, nhớ lông mày nàng

Trước cảnh ấy, cầm sao được giọt lệ!

Những buổi gió xuân, đào lý nở hoa

Những lúc mưa thu, ngô đồng rụng lá

Đền Tây Cung, điện Nam Nội cỏ thu mọc đầy

Lá rụng tơi bời, đỏ thềm không ai quét

Bọn con em nơi lê viên tóc đà nhuốm bạc

Lũ thái giám, thị tỳ chốn Tiêu Phòng cũng đã già rồi

Trước điện, buổi tối, cái đóm bay, cảnh tình lặng ngắt

Ngọn đèn vò võ khêu đã hết bấc, giấc mộng vẫn chưa thành

Tiếng trống cầm canh chầm chậm của đêm mới bắt đầu dài

Ánh sao lấp lánh trên sông Ngân lúc trời sắp sáng

Lớp sương nặng phủ trên mái ngói uyên ương giá ngắt

Tấm chăn cánh trả, lạnh như tiền, chung đắp cùng ai?

Kẻ khuất người còn xa nhau đã hơn năm trời đằng đẵng

Hồn phách chưa từng gặp nhau trong giấc chiêm bao

Một đạo sĩ ở Lâm Cùng, đến chơi Hồng Đô

Có phép thuật tinh thành gọi được hồn phách người chết

Vì cảm nỗi lòng vua nhớ nhung trằn trọc

Mới sai phương sĩ (đạo sĩ) hết lòng tìm kiếm:

Xé tầng mây, cưỡi làn gió, đi nhanh như chớp

Lên trời, xuống đất, tìm khắp mọi nơi

Trên từ mây biếc, dưới đến suối vàng

Cả hai nơi đều mênh mang không thấy

Chợt nghe ở ngoài bể cổ có ngọn núi tiên

Núi rập rờn trong khoảng hư vô huyền ảo

Lầu gác lộng lẫy, năm thức mây lồng

Có bao nàng tiên thướt tha yểu điệu

Trong đó, một nàng tên gọi Thái Chân

Da tuyết, mặt hoa na ná giống

Gõ cửa ngọc mái tây nơi kim khuyết

Nhờ Tiểu Ngọc, truyền bảo đến Song Thành (tên hai tiên nữ)

Nghe có sứ vua Hán tới

Trong màn cửa hoa giật mình tỉnh giấc

Khép áo, đẩy gối, bồi hồi trở dậy

Cánh rèm châu, bức mành bạc từ từ mở ra

Bối tóc mây hơi lệch, vẻ còn ngái ngủ

Mũ hoa đội chưa ngay, vội bước xuống thềm

Gió thổi, vạt áo nhẹ nhẹ bay

Hệt như lúc đang múa khúc Nghê thường y vũ

Vẻ ngọc âm thầm, vắn dài hàng lệ,

Một cành hoa lệ đẫm hạt mưa xuân

Đăm đăm khoé mắt, nghẹn ngào “Đa tạ lòng quân vương”

“Một lần từ biệt đôi ngả cách mặt khuất lời

“Tình ân ái ở Chiêu Dương thế là đoạn tuyệt

“Ngày tháng trong cung Bồng Lai dài đằng đẵng

“Ngoảnh mặt nhìn xuống cõi đời

“Không ktháy Trường An, chỉ thấy bụi trần mù mịt

“Nay xin mượn vật cũ để tỏ chút tình thâm

“Chiếc hộp khảm, cành kim thoa, gửi mang về giúp

“Thoa để lại một nhành, hộp để lại một mảnh

Thoa bẻ nhánh vàng, hộp chia mảnh khảm

Chỉ nguyệt tấm lòng bền như vàng như khảm

“Kẻ trên đời, người trần thế sẽ còn gặp nhau!

Lúc sắp từ biệt còn ân cần nhắc gửi mấy lời

Trong đó có lời thề riêng, chỉ hai tấm lòng được biết

Đó là đêm mồng bảy tháng bày, tại điện Trường Sinh

Nửa đêm, người vắng, thề riêng với nhau:

“Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh,

Ở dưới đất nguyện làm cây liền cành”

Trời đất dài lâu cũng có lúc hết

Hận này đằng dặc, không thủa nào cùng!

Bản dịch của Yã Hạc Trịnh Nguyên

Vua Hán ước mơ người quốc sắc,

Bao năm tìm kiếm luống công toi.

Họ Dương có gái hoa đương nở,

Khoá kín buồng xuân, hận lẻ loi.

Sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí,

Ngai vàng một sớm được ngồi chung.

Một cười khêu gợi trăm mê luyến,

Xoá mất hồng nhan ở sáu cung.

Xuân lạnh, Hoa thanh hồ sẵn đó,

Suối tuôn dòng ấm tắm hoa khôi,

Vua ban ân trạch, con hầu nịnh

Sáng dậy phò nâng ẻo lả ngồi.

Ngày dạo sen vàng bay tóc mượt,

Đêm xuân trướng ấm ủ hoa đào.

Mặt trời lên vội, đêm xuân ngắn,

Từ đấy nhà vua nhãng thị trào.

Yến ẩm vui vầy thôi chẳng ngớt;

Đêm đêm xuân tứ lại xuân tình.

Ba ngàn cung nữ, ba ngàn mối,

Sủng ái từ đây thanh hầu thánh chúa,

Anh em nhuần gội ơn mưa móc,

Nhà cửa hàn vi rạng rỡ lây.

Thiên hạ đem lòng mơ phú quý,

Khinh trai trọng gái kể từ đây.

Ly Cung cao tít lồng mây biếc,

Tiên nhạc mê hồn vẳng bốn phương.

Sớm tối ca êm hoà múa dịu

Não nùng tơ trúc đắm quân vương.

Ầm ầm chiêng trống Ngư Dương dấy,

Khúc hát Nghê Thường hoảng vỡ tan.

Thành khuyết xôn xao mù khói bụi,

Xe rồng rong ruổi hướng tây nam.

Khi đi khi nghỉ, cờ phơ phất.

Trăm dặm đường Tây bước gập ghềnh.

Quân sĩ căm hờn, không chịu tiến:

Mày ngài trước ngựa phải hy sinh!

Hoa tai bỏ đất, không người nhặt,

Trăm ngọc thoa vàng lả tả rơi.

Đứt ruột quân vương đành giấu mặt.

Ngoảnh nhìn máu chảy lệ ràn trôi.

Bụi vàng tản mác đìu hiu gió,

Kiếm Các cheo leo sạn đạo dài.

Chân núi Nga Mi buồn bã vắng;

Tinh kỳ nhợt thếch, mặt trời phai.

Nước non Ba Thục xanh xanh biếc,

Sớm tối nhà vua
trĩu nhớ nhung.

Quạnh quẽ hành cung, trăng gợi thảm,

Đêm mưa chuông vắng tiếng đau lòng.

Trời xoay đất chuyển quày long ngự,

Chốn cũ ngừng thăm dạ ngẩn ngơ.

Mặt ngọc giờ đâu? trơ tử địa,

Mã ngôi ảm đảm đất bùn nhơ,

Vua tôi nhỏ lệ đầm bâu áo,

Kinh khuyết vời trông tế ngựa về,

Về tới, vườn ao như thuở trước.

Vị Ương lá liễu giống mày ai,

Phù dung Thái Dịch trông như mặt.

Cảnh cũ tình xưa giọt lệ rơi!

Đào lý nở hoa xuân gió thoảng,

Mưa thu đổ rụng lá ngô đồng.

Tây cung Nam nội đầy thu thảo,

Phủ kín thềm hoang lá úa hồng.

Con hát Lê viên sầu tóc bạc,

Tiêu phòng thái giam hận răng long.

Tối nhìn đom đóm bay le lói.

Khêu cạn đèn khuya giấc chửa an.

Dằng dặc năm canh rền trống điểm,

Sông Ngân lấp lánh báo đêm tàn.

Mái lầu thánh thót rơi sương lạnh,

Đắp chiếc mền đơn, nhớ độ nào…

Sống thác bao năm đằng đẵng biệt,

Hương hồn sao chẳng hiển chiêm bao!

Lâm Cùng may có tay phương sĩ,

Một phép chiêu hồn dậy tiếng tăm,

Thương cảm quân vương trằn trọc nhớ,

Mới sai đạo sĩ cố truy tầm.

Cỡi mây lướt gió nhanh như chớp,

Lên tận trời cao xuống đất sâu.

Bích Lạ, Hoàng Thuyền đi khắp chỗ,

Mênh mông nào thấy bóng ai đâu!

Chợt nghe ngoài biển nơi không ảo,

Lơ lửng mơ hồ có núi tiên.

Cung điện chập chờn mây ngũ sắc.

Tiên nga tha thướt dạo trong đền,

Mặt hoa da tuyết riêng nàng nọ,

Phảng phất hình dung, tợ Thái Chân.

Gõ cửa hiên tây vàng rực rỡ,

Báo tin Tiểu Ngọc, nhắn Song Thành.

Nghe tin sứ giả đời vua Hán

Trướng gấm hồn mơ bỗng giựt mình.

Dã dượi ngồi lên, thu vạt áo,

Rèm châu bình lạc, mở lần ra.

Tóc mây lệch nửa, nghiêng nghiêng mũ

Bước xuống thềm loan, dáng thẫn thờ.

Tay áo gió lay bay phất phới,

Tưởng như đang múa Nghê Thường xưa.

Âm thầm mặt ngọc lưa thưa lệ,

In một cành lê điểm điểm mưa.

Ngầm sầu ngưng lệ, tạ quân vương,

Từ thuở âm dương biệt mỗi phương.

Trong điện Chiêu Dương, ân ái tuyệt,

Bồng lai tiên cảnh, tháng năm trường.

Ngoảnh đầu trông xuống nơi trần thế,

Chẳng thấy Trường An, thấy bụi mù.

Gởi tỏ tình tâm trong vật cũ,

Thoa vàng hộp đá kính dâng vua.

Hộp đá thoa vàng đem bẻ nửa,

Nửa thì giữ lại, nửa đưa trao,

Lòng sao chỉ nguyện như vàng đá,

Hạ giới thiên đình sẽ gặp nhau.

Lúc sắp lui về còn nhắn nhủ,

Nhắc lời thệ ước giữa đôi bên.

Năm xưa, trùng thất, Trường Sinh điện.

Vắng vẻ đêm khuya thủ thỉ truyền:

“Trên trời nguyện hoá chim liền cánh,

Dưới đất làm cây nhánh dính liền”.

Trời đất lâu bền rồi sẽ tận,

Hận này muôn thuở vẫn miên miên.

Thế nhưng sau đó thấy Dương Ngọc Hoàn cởi áo choàng lông cáo trắng ra, lộ ra một bộ  váy mềm ngang ngực * màu xanh ngọc, che đậy ngực phấn, eo thắt đai lưng màu đỏ, phác hoạ ra vóc người đẫy đà quyến rũ. Cởi mũ trùm bằng lông cáo trắng ra, lộ ra mặt cười trắng nõn quyến rũ. Theo như Mai Phi thấy, Dương Ngọc Hoàn không phải là đẹp nhất, thế nhưng Đường triều lấy đẫy đà làm đẹp, các nơi của Dương Ngọc Hoàn mập đến độ vừa đúng, da dẻ cũng nhẵn nhụi bóng loáng. Nghe nói Dương thị giỏi ca vũ, tinh thông âm luật, những thứ này đều là thú vui Đường Huyền Tông cảm thấy hứng thú vô cùng, cho nên, bây giờ nhìn lại, Dương Ngọc Hoàn có thể được ba ngàn sủng ái của Đường Huyền Tông, cũng không phải không có lý.

 váy mềm ngực ngang – tề hung nhu quần – 齐胸襦裙

Ca cơ đang ngân nga ở giữa đài, vũ cơ tay cầm dải lụa, vung nhẹ uyển chuyển, dáng người mềm mại, tay áo trong suốt tung bay, như từng đoá từng đoá phù vân, mờ mịt như tiên cảnh.

Rồi cung nữ trình lên từng đĩa đồ ăn, Đường Huyền Tông chỉ vào những thức ăn tinh xảo kia nói với Mai Phi: “Phù dung tiên giáo, tú cầu cẩm ngọc, thúy liễu phượng tia, bánh lụa giòn, súp thịt cua…” Giới thiệu xong món ăn, Đường Huyền Tông khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Đều là hững món ăn nàng thích, mau nếm thử mùi vị nào.”

Phù dung tiên giáo –芙蓉鲜饺

Tú cầu cẩm ngọc –绣球锦玉

Thúy liễu phượng ti –翠柳凤丝

Bánh lụa giòn – tia tô cao –五丝酥糕

Súp thịt cua –蟹肉羹

Ánh mắt Mai Phi toát lên vui vẻ, nói rõ ràng gọn gàng: “Bệ hạ săn sóc, đều là những món thiếp thân thích ăn nhất, thiếp thân rất vui mừng. Có điều…” Mai Phi nở nụ cười bỡn cợt, hướng về phía Dương Ngọc Hoàn nhíu mày: “Nhưng bệ hạ đừng quên cung yến còn có Thọ Vương và Vương phi, bệ hạ cũng cần cân nhắc đến khẩu vị của bọn họ a.”

Mai Phi dung mạo thanh lệ, lúc trước Đường Huyền Tông cảm thấy Mai Phi lạnh lùng như tiên tử ở cung trăng, hiện tại thấy nàng lộ ra ánh mắt giảo hoạt như vậy, đột nhiên cảm thấy nàng xinh đẹp sống động, trong lòng Đường Huyền Tông khẽ động, lại theo ánh mắt Mai Phi nhìn sang, khi nhìn thấy người kia, nụ cười trên mặt nhất thời phai nhạt chút.

Khi nghe thấy Đường Huyền Tông nói những thức ăn trên bàn này đều là món Giang Thải Bình yêu thích nhất thì Dương Ngọc Hoàn liền quyết đoán thả đũa ngọc xuống, trong miệng ngậm lấy nửa miếng cá nhạt như nước ốc, nuốt không được, nhả cũng không xong, vẻ khó xử hiển lộ hết ở trên mặt.

Giờ khắc này thấy Đường Huyền Tông đột nhiên lạnh lùng nhìn sang, trong lòng Dương Ngọc Hoàn cả kinh, nhất thời nàng đã quên lễ quân thần, trợn to hai mắt không hề động đậy mà ngồi ở chỗ đó.

Thọ Vương đang vùi đầu ăn một dĩa cá lát lưu ly*, hắn thấy Vương phi vừa mới ăn mấy miếng, nghĩ món ăn này chắc cực kỳ ngon, tùy ý gắp hai miếng, sau khi nếm được mùi vị liền không dừng được nữa. Chờ hắn ăn xong hết một dĩa, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong điện có chút không đúng, hắn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của phụ hoàng quét ở trên người hắn.

cá lát lưu ly – 琉璃鱼片

Thọ Vương Lý Mạo sợ đến ngã quỵ ở mặt đất, run lập cập phủ phục trên đất, trong miệng ấp úng cũng không biết phải nói gì, cuối cùng gập ghềnh trắc trở phun ra vài chữ: “… Thỉnh phụ hoàng thứ tội.”

Thọ Vương vốn là một hũ nút, nhát gan nhu nhược, hắn lại không biết vì sao phụ hoàng nổi giận, cho nên không đợi Đường Huyền Tông lên tiếng, hắn cũng không dám lên tiếng.

Dương Ngọc Hoàn ngẩn người, nàng ta nghĩ đến ánh mắt bệ hạ vừa nãy nhìn nàng ta, lạnh lùng đến thế, lạnh đến mức làm nàng ta tan nát cõi lòng. Không giống khi ngài ấy nhìn Mai Phi, trên mặt, trong mắt, tràn đầy đều là nhu tình.

Bầu không khí trong điện nhất thời đọng lại, mãi cho đến tận khi Mai Phi lên tiếng giải vây.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện