*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit – beta: Lengkeng_Sophie
Nghe Hoàng hậu nói chuyện phiếm nói tới chuyện cũ năm ấy mới vào cung, nàng đã biết “lai giả bất thiện”.
Ánh mắt Thận Lang Hoa nhìn chằm chằm hộp bánh ngọt kia, bánh ngọt trong cung hoàng hậu tinh tế, liền ngay cả bánh ngọt nho nhỏ cũng được làm vô cùng tinh xảo linh lung.
Ký ức như nước chảy theo đến, Thận thị Lang Hoa sinh ở Hàm Đan, con gái thế gia, hơn hai mươi năm trước theo cha huynh vào kinh chúc tết thúc phụ, nhưng ngẫu nhiên quen biết cùng thiên tử đương triều ở tết Nguyên Tiêu, vừa gặp đã thương, bệ hạ cũng yêu thích khuôn mặt đẹp của nàng, một đạo chỉ dụ đưa nàng vào cung, năm ấy, nàng mười bốn tuổi. Cha của nàng cùng tộc nhân tuy không làm quan trong triều, nhưng gia tộc Thận thị đời đời thư hương, ở Hàm Đan cũng rất có danh vọng, lại vì tết Nguyên Tiêu mà gặp gỡ, nàng lấy cấp bậc cao nhất trong một nhóm nhân gia tiến cung, phong là Thận cơ.
Vào cung thì phong quang vô hạn, làm cho nàng được rất nhiều người nịnh hót, tâm cũng có chút lâng lâng, nàng kiêu ngạo, đối với người nào cũng đều xem thường, mấy gia nhân Tử Đô cùng vào cung với nàng vội vàng cho cung nhân bạc vàng, liền ngóng trông có thể sớm ngày nhìn thấy bệ hạ.
Mỗi khi thấy chuyện này, nàng sẽ cười gằn các nàng đang làm chuyện vô ích. Không nói gia thế cùng với tình cũ của bệ hạ, chỉ bằng sắc đẹp, nàng cũng đứng đầu, nàng tin tưởng lời hứa hẹn của bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ làm cho nàng trở thành “người đứng đầu hậu cung”!
Nhưng mà nàng đã quên, Lưu Hằng chính là vua của một nước, mỹ nhân hậu cung vô số kể, coi như là nàng dung mạo diễm tuyệt, thế nhưng chuyện qua đi một năm, hắn nơi nào còn có thể nhớ tới một người con gái chỉ có duyên gặp mặt một lần?
Khi những gia nhân nhà khác lần lượt được thị tẩm, buồn cười nàng còn si ngốc chờ đợi một người đàn ông đã sớm quên nàng.
Mấy tháng không có được bệ hạ triệu hạnh, nhóm cung nhân liền đều không đem nàng để ở trong mắt, mắt lạnh nói chanh chua là chuyện thường, tùy ý bớt xén phân lệ càng là chuyện thường như cơm bữa. Cung nhân hầu hạ bên người thường thường oán giận nàng chỉ có một gương mặt xinh đẹp, nhưng nửa điểm cũng không hăng hái, liên lụy các nàng cũng sống không tốt. Nhất là khi mùa đông khắc nghiệt, lại cướp đi chăn bông, áo bông của nàng, làm nàng bị nhiễm gió lạnh, sốt cao không lùi.
Đa số thái y ở thái y viện sau lưng mỗi người đều có chủ nhân, người sau lưng bọn họ không muốn ra tay cứu Thận thị, thái y tự nhiên cũng không dám vi phạm mệnh lệnh trị liệu cho Thận Lang Hoa, bởi vậy, Thận Lang Hoa sốt cao vẫn cũng không có cách nào hạ xuống được.
Hơn mười ngày, nàng ở trong bóng tối run lẩy bẩy, nàng ở giao giới giữa ngọn lửa hừng hực cùng hàn băng địa ngục, nàng giãy dụa ở trong kẽ ngón tay Tử thần…
May mà tỳ nữ Sắc Nhi từ nhỏ cùng nàng lớn lên không rời không bỏ, Sắc Nhi cầu tất cả các vị chủ nhân ở hậu cung, Vị Ương cung là nơi bệ hạ ở, thị vệ canh gác tầng tầng, Sắc Nhi tuy có tâm muốn nói cho bệ hạ, để bệ hạ làm chủ cho Thận Lang Hoa, thế nhưng Sắc Nhi người nhỏ, lời nhẹ, nàng liền ngay cả cửa cũng không vào được, càng không nói đến là đem chuyện của nàng nói cho bệ hạ; Tiêu Phòng điện là tẩm cung hoàng hậu, mọi chuyện hậu cung đều giao cho hoàng hậu quản lý, Sắc Nhi quỳ hai ngày, hoàng hậu nhưng đóng cửa không gặp; Kiến Chương cung là nơi thái hậu ở, nhưng thái hậu từ lâu cáo ốm không tiếp người… Cuối cùng, Sắc Nhi đem đập bể đầu, quỳ nát hai đầu gối đầy máu thịt, mới mời tới Trương hoàng hậu ẩn cư ở Bắc cung trợ giúp.
Hiếu Huệ hoàng hậu Trương Yên, là hoàng hậu của Huệ đế Lưu Doanh, sau khi Lưu Hằng đăng cơ, nàng liền bị quần thần dâng thư phế truất hậu vị, đày tới Bắc cung. Trương hoàng hậu đại khái là cảm giác các nàng đồng bệnh tương liên, lúc này mới ra tay cứu viện, có điều nàng cũng là ở bên trong kẽ hở giúp người, không cách nào trợ giúp nhiều cho nàng.
Có điều Trương hoàng hậu triệu đến Thiệu thái y mà nàng quen biết, có thái y cứu trị, nàng rốt cục có thuốc có thể chữa bệnh, khi tất cả dần rơi vào cảnh đẹp thì có người một mực không chịu để yên cho nàng, sau khi được thị tẩm, Duẫn Cơ vênh váo hung hăng đến nhục nhã nàng, còn mấy lần đánh đổ chén thuốc của nàng…
Thận Lang Hoa từ nhỏ cẩm y ngọc thực lớn lên, ăn mặc chi phí hầu như không thua gì công chúa đương triều, nàng đâu chịu nổi khuất nhục như vậy, vừa thấy Duẫn Cơ, nàng liền sẽ nghĩ tới bệ hạ ruồng bỏ lời hứa với nàng, liền không nhịn được cùng Duẫn Cơ tranh chấp. Mà kết quả phản kháng… Chính là Duẫn Cơ lấy cớ bị nàng xông tới, làm thai khí bất ổn, đưa nàng bẩm báo trước mặt Tiêu Phòng điện của hoàng hậu.
Khi đó, nàng thật sự không biết Duẫn Cơ đã có thai, nếu như biết, nàng chắc chắn sẽ không cùng Duẫn Cơ phát sinh tranh chấp.
Đây là một cái bẫy! Một cái cạm bẫy đã sớm giăng xong, chỉ chờ nàng nhảy vào trong!
Thận Lang Hoa thẫn thờ bị cung nhân lôi đi, bị bọn họ ép buộc quỳ gối ngoài Tiêu Phòng điện, nàng thử biện giải, nhưng là không nghĩ tới một câu nói đều vẫn chưa nói hết, chờ đến chính là hoàng hậu lạnh lùng nói một câu: Vả miệng sáu mươi cái, quỳ ở ngoài Huệ Thảo điện thỉnh tội Duẫn Cơ.
Một câu nói này, đánh tan hết những ngây thơ ảo tưởng của nàng.
Không có cuồng loạn biện giải, cũng không có tuyệt vọng khóc ròng ròng, nàng rất bình tĩnh quỳ gối trước cửa Huệ Thảo điện của Duẫn Cơ, từ lúc mặt trời mọc quỳ đến mặt trời lặn, từ sáng sớm mặt trời ấm áp quỳ đến đêm đen sương tuyết đầy đất…
Cũng là khi đó nàng mới rõ ràng, lúc rời nhà, mẫu thân và tỷ muội gào khóc, cùng với phụ huynh thở dài rốt cuộc là ý gì.
Phép tắc sinh tồn trong thâm cung này, ngươi không chết, chính là ta vong; liền ngay cả trẻ con nho nhỏ còn chưa thành hình, cũng là công cụ giết người.
Đêm ở Vĩnh Hạng vừa tĩnh vừa lạnh, nàng vĩnh viễn cũng không quên được, nàng ở ngày mười lăm tuổi cập kê phát bệnh, chăn bông trong phòng bị người hắt nước, nàng không có chăn sưởi ấm, chỉ có thể cùng Sắc Nhi ôm nhau sưởi ấm, trong phòng đen thùi, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, nàng cho rằng nàng sẽ chết.
Nàng chỉ hận, hận chính mình không hăng hái.
Từ khi đó, nàng liền xin thề, nàng nhất định sẽ được sủng ái, nhất định sẽ đem người hôm nay bắt nạt nàng đều đạp ở dưới chân!
May là, nàng gắng vượt qua, nàng còn sống sót!
Bên trong Tiêu Phòng điện, một hộp bánh ngọt, thành công làm hồi ức của bệ hạ quay về, dù cho thủ đoạn không vẻ vang, nhưng nàng cũng thành công xoay người.
Sau đó được phong làm phu nhân, chuyện thứ nhất nàng làm, chính là mặc phục chế phân vị phu nhân đi tới trong cung của Duẫn Cơ khoe khoang.
Duẫn Cơ bởi vì có thai mới có thể tấn phong, mà nàng là vì sủng tấn phong, Duẫn Cơ tuy rằng có thai, thế nhưng không được thánh sủng. Cho nên đối mặt Thận phu nhân vừa được phong, sức lực nàng ta không đủ, sau khi nhút nhát
đỡ vài chiêu liền cúi đầu xưng thần.
Thận Lang Hoa cũng không muốn gặp trở ngại, đi tới mấy lần sau đó liền chẳng muốn đi tới nữa. Sau đó, Duẫn Cơ sinh ra nữ nhi duy nhất – Giáng Ấp công chúa.
Đậu Y Phòng thủ đoạn tàn nhẫn, qua nhiều năm như vậy, Lưu Hằng sủng hạnh vô số phi tần, thế nhưng có thể mang thai, hoặc là bình an sinh con, căn bản ít ỏi.
Thịnh sủng như Thận Lang Hoa, được sủng ái hai mươi năm cũng không từng có hỉ, mà Duẫn Cơ vẻn vẹn thị tẩm mấy lần liền có thai, vì được nổi trội trong đám nhân gia không cấp bậc, cho nên nàng ta mới có thể có tư cách đi trước mặt Thận cơ khoe khoang, có điều sau khi công chúa sinh ra cũng không được Thánh tâm, nhiều năm như vậy. Phân vị Duẫn Cơ vẫn đứng lại ở tại chỗ.
Cẩn thận ngẫm lại, hai người bọn họ, đấu nửa cuộc đời, cũng không biết đến cùng ai thua ai thắng.
Những ký ức đã từng chôn sâu đáy lòng, không nghĩ vào lúc này lại bị đào ra hết.
Năm đó Thận thị chịu các loại lạnh nhạt, hạ nhân dung túng không có chứng cứ chứng minh không liên quan tới hoàng hậu, thế nhưng hoàng hậu chính là người đứng đầu hậu cung, nàng ta làm sao có khả năng sẽ không biết, coi như nàng ta trước đây đúng là không biết, ngày đó Sắc Nhi ở ngoài Tiêu Phòng điện quỳ cả ngày, hoàng hậu coi như là người mù người điếc, cũng có thể từ trong miệng cung nhân bên người biết ngọn nguồn chứ! Nhưng là hoàng hậu làm bộ như không biết, nàng ta không muốn ra tay, nàng ta cũng xem Thận Lang Hoa là kẻ địch.
Hành động kiếp trước của Thận Lang Hoa, chưa chắc không có ý định trả thù hoàng hậu.
Chỉ là vì thế, Thận Lang Hoa trả giá bằng cả mạng sống, nàng cùng đứa bé trong bụng – hai mạng!
—Truyện được đăng tại: tieulienlien.wordpress.com—
Trong mấy ngày nay Lang Hoa dưỡng bệnh, hoàng hậu thường xuyên đến thăm nàng, mỗi ngày đều là cười tủm tỉm, ở bề ngoài là sợ nàng buồn phiền, mới đến nói chuyện với nàng, kì thực liền tới xem dung nhan Thận Lang Hoa hôm nay dần dần khô vàng từng chút một.
Nàng ta muốn nhìn một chút, người đầu quả tim bệ hạ trở thành bà già vàng vọt, bệ hạ còn có thể lại sủng ái nàng như đã từng hay không.
Thận Lang Hoa biết nàng ta sẽ không có ý tốt, mỗi khi đối mặt nàng đều phải chống đỡ hết tâm lực, tháng ngày lâu, liền cảm thấy thân thể có chút không chịu nổi.
Ngày hôm đó, Thận Lang Hoa cảm thấy vị thuốc đông y trong điện quá nặng, lại thấy hoa đào trong đình viện đang nở rất kiều diễm, như ngọc. Hứng thú nổi lên, nàng dặn dò cung nhân đặt vào một cái ghế nằm ở nơi hoa nở rộ nhất.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời không gắt, vẩy lên người cảm thấy ấm áp, khi thì có gió thổi qua, mùi hoa đào thơm ngát quẩn quanh chóp mũi, nàng thoải mái chợp mắt.
Khi vào tháng tư, hoa đào đã bắt đầu điêu tàn, cánh hoa lẻ loi phiêu tán rơi xuống, có cánh rơi vào bùn đất, có cánh thì lại rơi trên người nàng.
Thân thể Thận Lang Hoa vẫn không có dưỡng cho tốt, Sắc Nhi sợ nàng bị lạnh, vào trong điện cầm kiện áo choàng, trở về liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên xì một tiếng cười ra tiếng.
Lang Hoa vốn chưa ngủ say, vừa nghe tiếng cười liền mở mắt ra, nhẹ giọng dò hỏi: “Làm sao?”
Sắc Nhi vội vàng tiến lên thỉnh tội nói: “Nô tỳ không biết phu nhân đang nghỉ ngơi, vô ý quấy rối, thỉnh phu nhân thứ tội.”
Lang Hoa nhẹ giọng nói: “Ta cũng không có ngủ say, nói đi, cười gì vậy?”
Sắc Nhi cầm áo choàng trên tay phủ lên cho nàng, đồng thời phủi cánh hoa trên người nàng xuống, cười nói: “Nô tỳ chẳng qua là cảm thấy, tất cả những tiên nữ thiên tư quốc sắc trong thoại bản nói kia cũng không hẳn đều là nói hưu nói vượn, vốn dĩ phu nhân dung mạo không tầm thường, vừa mới rồi nô tỳ thấy lúc phu nhân chợp mắt có hoa đào rơi vào trên người phu nhân, bức hoạ kia rất giống là tiên tử hoa đào hiện thế.”
Thận Lang Hoa sững sờ, lập tức cười nói, “Quả nhiên rất là thú vị, ta chỉ là cung tần bình thường mà thôi, làm sao có khả năng là tiên tử chứ, lời này sau cũng không thể lại nói, miễn cho làm cho người ta bắt được chuôi.” Lời còn chưa dứt, vừa vặn một cánh hoa rơi vào lòng bàn tay của nàng.
Thận Lang Hoa nhìn chăm chú cánh hoa, trong đầu lại vang lên giọng nói quen thuộc, bá đạo mà lộ liễu, nàng nhìn chằm chằm một lúc sau đó ôn nhu nói: “Sắc Nhi, những hoa đào này liền rơi xuống như thế khó tránh khỏi có chút đáng tiếc, gọi người chọn cánh hoa đi làm bánh hoa đào* đi, còn lại liền nghiền thành phấn hoa.”
bánh hoa đào – hoa đào tô – 桃花糕
Sắc Nhi lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ, hỏi: “Bánh hoa đào này là phu nhân chuẩn bị cho bệ hạ?”
Thận Lang Hoa ngạc nhiên chốc lát, nàng đúng là đã quên, Lưu Hằng luôn luôn yêu thích ăn bánh hoa đào, chần chờ nói: “Bệ hạ hiện ở nơi nào?”
Sắc Nhi tức khắc triệu đến thái giám hỏi dò, thái giám vội trả lời: “Bệ hạ đang ở Vị Ương cung xử lý chính vụ.”
Sắc Nhi lập tức liền nói: “Không bằng làm xong bánh hoa đào, phu nhân tự mình đưa đi Vị Ương cung đi, cũng biểu hiện tâm ý phu nhân đối với bệ hạ.”
Thận Lang Hoa vừa định lắc đầu, đã thấy vẻ mặt thái giám khó hiểu, nghi ngờ nói: “Ngươi còn có lời gì thì nói đi.”
Thái giám nghe thấy lời đó, nhất thời biến sắc mặt, “Rầm” một tiếng ngã quỵ ở mặt đất, run lập cập nói: “Chuyện này… Đặng đại nhân cũng ở Vị Ương cung, phu nhân ngài…”
Đặng đại nhân…
Thận Lang Hoa buông mi mắt xuống, che đậy đi sóng to gió lớn chợt lóe lên trong con ngươi.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện