Chung thái hậu hơi nhướng mày, cẩn thận so sánh tính khí của Giang Phi cùng Chu Gia Mẫn, phát hiện tính tình hai người này đều là một chút liền dễ dàng bạo phát.
Chu Nga Hoàng thấy mặt bà ta lộ vẻ nghi ngờ, tiếp tục tận hết sức lực bôi đen Chu Gia Mẫn: “Giang Phi nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nàng ta ở trong cung nhiều năm như vậy, cũng biết đúng mực, chưa từng làm bất kỳ chuyện khác người nào, chớ nói chi là như hôm nay ở trước tẩm cung thái hậu cùng phi tần tranh chấp. Mà Gia Mẫn…” Chu Nga Hoàng dừng một chút, một vẻ u sầu quanh quẩn lông mày, than thở: “Gia Mẫn cũng coi như là thái hậu nhìn lớn lên, tính tình của muội ấy, thái hậu cũng biết mà, nói không chừng chính muội ấy cũng không biết bản thân chọc Giang Phi không vui chỗ nào, trong lòng cũng còn oan ức đây.” Nói xong, Nga Hoàng quay đầu về phía cung nữ báo tin kia một cái ánh mắt.
Cung nữ ngẩn người, phúc thân trả lời: “Nô tỳ cách khá xa, cũng không hề nghe rõ mấy vị nương nương đang nói cái gì, có điều nô tỳ nhìn thấy Đức thải nữ ngăn cản long liễn của Quốc Chủ.”
Cung nữ này vẫn còn chưa nói xong, chỉ nghe “đùng” một tiếng, Nga Hoàng cùng tất cả cung nữ đều giật mình, thì ra thái hậu cầm phật châu trên tay vỗ lên bàn một cái, cả giận nói: “Nó dám cản long liễn?!”
Cung nữ không hiểu thái hậu vì sao lại phản ứng lớn như vậy, muốn nói cản long liễn, từ trước đến giờ Đức thải nữ cũng đã từng làm chuyện này, khi đó thái hậu cũng không có quản, có điều tâm tư của thái hậu, chỗ nào nàng có thể vọng phỏng đoán thêm. Cung nữ cúi đầu nói: “Giang Phi nương nương ngăn cản, sau đó không biết làm sao, hai vị nương nương liền rùm beng lên.”
Chu Nga Hoàng nhếch đôi môi: “Quốc Chủ hồi Quang Chính điện sao?”
Cung nữ gật đầu: “Nô tỳ nhìn thấy long liễn của Quốc Chủ là đi về hướng Quang Chính điện.”
Thái hậu tức giận chính là Chu Gia Mẫn coi lời bà ta nói như gió thoảng bên tai. Trước đây Chu Gia Mẫn ỷ vào là muội tử của quốc hậu nhiều lần coi rẻ cung quy, khi đó quốc hậu được sủng ái, có quốc chủ cùng quốc hậu che chở, bà không muốn quản cũng lười đi quản, nhưng hiện tại Chu Gia Mẫn trở mặt với tỷ tỷ bò lên long sàng, thành công phong làm thải nữ, tình cảm tỷ muội cũng chỉ có thể duy trì ở mặt ngoài, không có quốc hậu tỷ tỷ che chở, ả ta càng nên biết quy củ, bà đã sớm nói rồi, không thể tùy ý đi tới Quang Chính điện, lời vừa mới nói, Chu Gia Mẫn này liền dám đi ra ngoài cản long liễn của Lý Dục.
Chu Gia Mẫn là cho rằng thái hậu này không tồn tại sao?
Thái hậu giận dữ trong lòng, nhưng khuôn mặt đã khôi phục bình tĩnh của ngày xưa, sâu xa nói: “Đã như vậy, vậy chuyện hôm nay, liền không oán được Giang Phi.”
Chu Nga Hoàng rùng mình, cúi người liên thanh nói: “Là thiếp thân làm trưởng tỷ không có quản giáo được ấu muội, xin thái hậu trách phạt.”
Chung thái hậu nhíu mày, tựa như cười mà không phải cười: “Quốc Hậu làm sai chỗ nào?”
Nga Hoàng cung cung kính kính khấu đầu một cái: “Thiếp ở thời gian Gia Mẫn vừa vào cung không có giáo dục cung quy, thiếp thân có tội, thỉnh thái hậu trách phạt.”
Chung thái hậu nhíu lại hai hàng lông mày, thở dài một hơi: “Trách phạt liền không cần, đường đường một quốc hậu, sao có thể vì một thải nữ mà bị phạt, để người chế nhạo sao?”
Mới vừa rồi là “Gia Mẫn”, bây giờ chỉ còn dư lại hai chữ “thải nữ”, ở những chi tiết nhỏ này, thỉnh thoảng có thể thấy được sự biến hóa tình cảm cá nhân của một người đối với một người khác nhất.
“Quốc hậu mau mau đứng lên đi.” Chung thái hậu ra hiệu cung nữ đỡ Nga Hoàng lên, sau nói: “Chuyện tuyển cung nữ liền giao do quốc hậu toàn quyền quản lý, hậu cung hư không, cần phải tuyển mấy người dung mạo quy củ đều phải tốt, có thể hợp tâm ý của Quốc Chủ. Còn muội muội kia của con, chính con nhìn mà làm đi.”
Chung thái hậu xoa đầu, cung nữ nhìn ra bà đang mệt mỏi, vội vàng đi tới đỡ bà tiến vào tẩm cung.
Nga Hoàng được Khởi La đỡ, hài lòng ra khỏi tẩm cung thái hậu.
Ngồi ở trên phượng liễn, thời điểm đi ngang qua ngự hoa viên, nhìn thấy cả vườn hoa phù dung, trên mặt Nga Hoàng hiện lên một vệt ý cười, nàng nói với Khởi La: “Đi khố phòng chọn ít thứ cho Giang Phi, liền nói ta cùng thái hậu khen thưởng nàng ta vừa rồi ngăn lại khi Đức thải nữ làm chuyện không thích hợp.” Khởi La phúc thân rồi đi, mà Nga Hoàng thì lại ở ngự hoa viên dừng lại chốc lát, sau đó, đổi đường đi tới Nghi Đức điện của Chu Gia Mẫn.
Chu Nga Hoàng phất tay, nhắc nhở thái giám gọi cửa chớ có lên tiếng, chính mình mới vừa vào cửa cung Nghi Đức điện, liền nhìn thấy Chu Gia Mẫn quay lưng về phía nàng, ngồi ở trên băng ghế, vỗ bàn đá một cái, cả giận nói: “Chu Nga Hoàng đây là ý gì? Vẫn là tỷ muội ruột đó, Giang thị bắt nạt ta như vậy, nàng lại vẫn ban thưởng cho Giang thị.”
Đây chính là đánh thẳng vào mặt nàng ta, Chu Gia Mẫn tức giận đem tất cả điểm tâm trên bàn đều quét hết xuống đất.
Tin tức còn rất linh thông!
Chu Nga Hoàng dáng người lả lướt đi tới, nở nụ cười xinh đẹp với Chu Gia Mẫn, chậm rãi nói: “Mới vừa làm thải nữ, tính tình liền trở nên lớn lối, muội muội dễ kích động thế không trách hôm nay còn ở trước cửa cung thái hậu liền dám làm khó dễ với Giang Phi.”
Cung nữ Nghi Đức điện thấy nàng đến, vội vàng đem tất cả trái cây, điểm tâm cùng với mảnh vỡ trên mặt đất đều dọn dẹp sạch sẽ.
Chu Gia Mẫn đã thay đổi một thân váy dài chấm đất màu vàng nhạt, tay áo thêu bách điệp, trên người là áo bằng tơ lụa màu xanh biếc,
lộ ra nửa ngực màu hồng. Nàng ta lúc này đã thay đổi một khuôn mặt tươi cười, đi tới lắc cánh tay Nga Hoàng, ngữ điệu mềm mại nói: “Tỷ tỷ, Giang Phi bắt nạt muội, làm sao tỷ lại ban thưởng cho nàng ta?”
Chu Nga Hoàng không dấu vết đẩy tay ra: “Truyền chỉ, cấm túc Đức thải nữ một tháng.”
Chu Gia Mẫn biến sắc mặt: “Tỷ làm cái gì vậy?”
“Chính mình ở cửa cung thái hậu tính kế, nên nghĩ đến kết cục này!”
Chu Gia Mẫn có chút chột dạ, giọng nói cũng thấp xuống: “Tỷ đang nói bậy bạ gì đó, muội làm sao có khả năng tính kế chứ.”
Chu Nga Hoàng không để ý tới mặt nàng ta dần trắng xám muốn biện giải, nói: “Thái hậu ở trong cung bao nhiêu năm, làm sao sẽ không nhìn ra chút kế khôn vặt ấy của ngươi, nhưng ngươi một mực điếc không sợ súng, còn muốn tranh chấp cùng Giang thị.”
“Làm tỷ tỷ của ngươi, ta chỉ bắt ngươi cấm túc một tháng đã là đặc biệt quan tâm, có điều khoảng thời gian này, ngươi liền cẩn thận suy nghĩ lại, ngẫm lại xem ngươi đến cùng đã làm sai điều gì!”
Cấm túc một tháng, sẽ làm hỏng hết bao nhiêu chuyện tốt của nàng ta.
Fanpage ebook ngôn tình miễn phí
Chu Gia Mẫn kéo góc áo Nga Hoàng lại, vội la lên: “Tỷ tỷ, tỷ tha thứ muội muội đi, tỷ biết Gia Mẫn không chịu được nhất là cô quạnh, cũng đừng bắt Gia Mẫn cấm túc có được hay không, phạt tiêu vặt hàng tháng đi, bao nhiêu cũng có thể.”
“Không chịu được cô quạnh?” Mấy chữ này được Chu Nga Hoàng nhẩm lại trong miệng một lần, nàng cười nhạo nói: “Điểm này dù là ai cũng đều có thể nhìn ra.” Nói xong, nàng không để ý Chu Gia Mẫn lôi kéo, nhấc chân liền đi, tha thứ? Chu Gia Mẫn đoạt trượng phu của nàng, gián tiếp hại chết con nàng, làm sao có khả năng sẽ tha thứ đây?
Chu Gia Mẫn bị cấm túc một tháng, nói theo một cách khác, một tháng này nàng ta không thể thị tẩm, trong khoảng thời gian này Nga Hoàng nhanh chóng đi chọn người cho Lý Dục. Trước đây Yểu Nương giúp nàng lập công lớn tự nhiên có tên trên bảng, ngoài ra còn phải chọn mấy người dáng người thướt tha, thông hiểu âm luật, quen thuộc thi thư nữa.
Nguyên chủ biết Lý Dục thích dạng phụ nữ gì, lúc trước khi còn đang độc sủng Lý Dục tình cờ cũng sẽ đưa tình với mấy cung nữ xinh đẹp, chỉ là vì nguyên chủ hắn mới không dám làm lộng ra ngoài, hiện tại Nga Hoàng đã dứt tình với hắn, cũng đỡ cho hắn thân là vua của một nước, cứ làm vài chuyện trộm gà trộm chó!
Ánh mắt Lý Dục luôn luôn rất cao, hắn thích phụ nữ có cùng sở thích với hắn, một khi có được, hắn sẽ sủng ái nàng hết mức có thể, Chu Nga Hoàng cùng Chu Gia Mẫn đều thuộc về loại này, cho nên hai người này một chiếm lấy nửa đời trước của Lý Dục, một người khác được hưởng nửa đời sau.
Lý Dục yêu thích loại phụ nữ này, bình thường đều là nữ nhi được bồi dưỡng trong thế gia, ở trong đám cung nữ nhưng rất khó tìm, thế nhưng nếu muốn dùng các nàng tranh sủng cùng Chu Gia Mẫn, coi như khó tìm, Nga Hoàng cũng tìm ra được.
Đơn giản, trời không phụ người có lòng, ngoại trừ Yểu Nương, Nga Hoàng tìm được ba người nữa, ba người này yểu điệu yêu kiều, mỗi người mỗi vẻ, trong đó có một người tên là Thiều Nhan, rất biết cách điều hương.
Chu Nga Hoàng xin chỉ thị của thái hậu, sau đó, đem mấy người này đều đặt ở tẩm cung của Lý Dục.
Chuyện xong xuôi, Chu Nga Hoàng hiếm khi ngồi ở ngoài Dao Quang điện ngắm hoa, vào ngày đông, nở nhiều nhất chính là hoa mai, trong Dao Quang điện cũng có vài cây hoa mai, đúng kỳ hoa nở, chỉ là Chu Nga Hoàng nhìn thấy những hoa mai kia nhưng trong lòng bay lên ý lạnh. Nguyên nhân không gì khác, vài cây hoa mai này, đều là nguyên chủ và Lý Dục cùng trồng, trồng xong còn ước định, hàng năm hoa nở hoa tàn, đều muốn cùng nhau ngắm hoa, chỉ là bây giờ hoa đã nở nhưng người hẹn ngắm hoa cũng đã không ở.
Ngày ấy khi nàng đang đọc sách, tiểu thái giám ngưng thần nhìn nàng, trong mắt đều là ôn nhu mà mấy đời nàng chưa từng nhìn thấy, hắn ôn tồn hỏi: “Nương nương đã không muốn vào cung như vậy, vì sao lại phải miễn cưỡng.”
“Trời cao đã định, há có thể vi phạm.”
Khóe miệng Chu Nga Hoàng mang theo ý cười, chỉ hơi trầm ngâm, hỏi hắn nói: “Trùng Sanh bề ngoài thanh tú, lại thông hiểu thi thư, vì sao không khảo thủ công danh, rạng danh gia môn, mà lại tiến cung làm hoạn quan?”
“Trong nhà nô tài nghèo đói, chỗ nào còn có thể có thừa tiền cho nô tài lên kinh thành đi thi?” Trùng Sanh cười khổ: “May là hai đệ đệ không chịu thua kém, khổ đọc thi thư, tương lai thi đậu công danh, cũng có thể rạng danh liệt tổ liệt tông.”
“Nương nương yêu thích hoa mai sao? Nô tài đi chiết hai cành cho nương nương nhé.” Hắn nói.
Chu Nga Hoàng lặng người, nhìn chằm chằm hoa mai nở rộ như ráng mây một lúc lâu, nụ cười từ khóe miệng chậm rãi tràn ra: “Không, ta không yêu thích hoa mai một chút nào, ta yêu thích hoa đào.”
Gió lạnh thổi qua, mơ hồ bay tới một tiếng thở dài, còn nhớ có người đã nói: Lang Hoa, nhân gian tháng ba, hoa đào đã nở, chờ huynh đi ra, cùng muội đến xem hoa đào đẹp nhất thế gian kia.