Khởi La sợ hãi chạy vào, bởi vì chạy quá gấp, vào lúc này còn đang thở dốc.
Lý Dục không quan tâm chén trà bị hắn sẩy tay làm bể, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, vừa mới không phải còn rất tốt sao?”
Chu Nga Hoàng lẳng lặng nhìn chén trà vỡ thành mấy mảnh, là thứ Lý Dục không để vào trong mắt, nhưng là thứ quý giá nhất của nguyên chủ, chén trà này, vốn là Lý Dục cùng nguyên chủ cùng làm ra.
Bây giờ…
Chu Nga Hoàng cảm giác được thân thể buông lỏng, một tia chấp niệm kia nguyên chủ lưu ở trong thân thể thật giống như cũng tan biến.
“Là nhị tiểu thư…” Khởi La ngừng nói, do dự không quyết nhìn Lý Dục cùng Nga Hoàng một cái, ấp a ấp úng nói: “Quốc chủ cùng quốc hậu vẫn là tự mình đi xem đi.”
Nghe được nửa câu đầu của Khởi La, trong lòng Lý Dục cả kinh, lẽ nào là Gia Mẫn làm?
Không thể, Gia Mẫn tâm địa lương thiện, làm sao có khả năng sẽ đi hại người đây?
Trong lòng Lý Dục nhất thời sinh ra rất nhiều suy đoán, tròn mắt ở tại chỗ. Mãi đến tận khi nghe thấy Nga Hoàng nói: “Quốc Chủ, chúng ta vẫn là cùng đi ra xem một chút đi.” Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, thân thể cứng đờ đi theo phía sau Nga Hoàng.
Nơi xảy ra chuyện là trên thềm đá cách Dao Quang điện không xa. Nga Hoàng vừa tới, chỉ thấy Hồ thục nghi mới vừa thăng cấp nằm ở trên thềm đá, người đã hôn mê, thế nhưng thân thể còn đang không ngừng co giật, lông mày nhíu vào nhau, có thể thấy được là đau đến cực hạn.
Một dòng máu màu đỏ từ dưới thân nàng ta nhiễm ra, nhuộm đỏ hết bộ quần áo màu xanh nước biển của nàng ta.
Cung phi cùng đám nội thị đều đứng ở một bên nhìn, cũng không có ai dám tiến lên, chỉ lo chính mình lại kéo lên chuyện gì.
Có cung nữ nhỏ giọng nói: “Chảy nhiều máu như vậy, đứa bé khẳng định không còn, ai, Hồ thục nghi thật xui xẻo, lúc này mới cao hứng được bao lâu!”
Con mắt Lý Dục tối sầm lại, sải bước đi đến hướng bên kia, vừa mới đứng lại, còn chưa kịp hỏi cái gì, liền nghe thấy cung nữ Tiểu Hồng hầu hạ bên người Thiều Nhan khóc ròng, nói: “Đức thải nữ vì sao hạ độc thủ như vậy, chủ nhân nô tì coi như thăng thục nghi, căn bản cũng sẽ không tranh đoạt cái gì cùng thải nữ.”
Đứng ở một bên, sắc mặt Chu Gia Mẫn lập tức liền thay đổi, nàng ta thoáng nhìn qua Lý Dục cùng Nga Hoàng vừa vội vã tới, nhất thời cảm giác mình đã nhảy vào trong bẫy rập mà trước đó người khác đào xong rồi, chỉ vào Tiểu Hồng liền nói: “Ngươi, đồ tiện tỳ này đang nói hưu nói vượn cái gì?”
Tiểu Hồng khóc nghẹn ngào, đột nhiên vồ tới ôm chặt lấy chân Chu Gia Mẫn, Chu Gia Mẫn tránh không kịp, chân lảo đảo té ở trên mặt đất, lưng đột nhiên va vào thềm đá phía sau, làm nàng ta đau tới tận óc.
Một phen biến cố này, làm mọi người trợn mắt ngoác mồm.
“Thải nữ, chủ tử nô tỳ xuất thân đúng là không sánh được so với thải nữ, có thể có mang hoàng tự càng là hoàng thiên hậu đức chăm sóc, bây giờ không dễ dàng có một hi vọng như vậy, thải nữ vì sao phải đẩy chủ tử nô tỳ, nhẫn tâm hại chủ tử nô tỳ như vậy! Ngài không sợ gặp báo ứng à?”
Tiểu Hồng ở bên tai Chu Gia Mẫn khóc gào, giọng nói chấn động đến mức lỗ tai nàng ta vang lên ong ong.
Chu Gia Mẫn lập tức rõ ràng, đây là thủ đoạn Hồ thị trả thù nàng ta, tuy rằng nàng ta không hiểu, tại sao Hồ thị không tiếc hi sinh cốt nhục trong bụng mình cũng muốn hãm hại nàng ta, thế nhưng coi lại hôm nay đi, Hồ thị vài lần làm bốc lên lửa giận của nàng ta, không phải là cố ý sao?
Chu Gia Mẫn vốn vẫn có thể biện giải, dù sao lúc ấy có nhiều người ở đây như vậy, Hồ Thiều Nhan sảy thai cũng không có thể chỉ trách đến trên người nàng ta.
Nhưng bị Tiểu Hồng vừa nói như thế, liền đã biến thành Chu Gia Mẫn đố kị Thiều Nhan có thai ám hạ độc thủ.
Những người phụ nữ kia trong hậu cung, ít đi một đối thủ, các nàng càng hài lòng hơn, như thế nào sẽ đến giúp nàng ta nói chuyện đây?
Thủ đoạn hậu cung âm quỷ Lý Dục không biết, tiên đế chỉ có một hậu một phi. Chung thái hậu xưa nay hiền lương, đều đối xử bình đẳng với thiếp thất cùng con thứ của tiên đế, cho nên cũng không có phát sinh chuyện tranh giành tình nhân gì cả. Có lẽ có, thế nhưng Lý Dục không biết.
Sau khi Lý Dục sinh ra, phía trên ca ca ruột Lý Hoằng Ký đã chắn hết tất cả phong quang của hắn, đồng thời, hắn cũng thay Lý Dục chặn không ít nguy hiểm, sau khi Lý Hoằng Ký được thụ phong thái tử, Lý Dục càng có thể làm những chuyện mình thích, thú người phụ nữ mình yêu, chìm đắm với thi thư. Mãi đến tận khi Lý Hoằng Ký đột nhiên tạ thế, hắn lại dễ như ăn bánh leo lên đế vị, Chung thái hậu đem hắn bảo vệ quá tốt rồi, Lý Dục chiếm được tất cả cũng tới quá dễ dàng.
Chu Nga Hoàng lại có tiếng vợ hiền, dưới sự thống trị của Nga Hoàng cùng Chung thái hậu, trong hậu cung ai dám lỗ mãng? Cho nên Lý Dục vẫn cho là, những chuyện mấy người phụ nữ minh tranh ám đấu trong hậu cung chỉ là trên thoại bản vì muốn nhiều người xem nên viết lung tung.
Tiểu Hồng, lật đổ nhận thức của hắn đối với phụ nữ trong hậu cung, Lý Dục vài bước vọt tới bên người Thiều Nhan, muốn ôm nàng dậy, nhưng cả người Thiều Nhan đầy máu làm cho hắn không có chỗ xuống tay.
“A!” Thiều Nhan còn rên rỉ trong lúc hôn mê. Rên rỉ một tiếng, nghĩ đến đứa bé đáng thương kia còn chưa sinh ra liền không còn tính mạng, trong lòng Lý Dục khó nén đau khổ, hai mắt lạnh lẽo hướng về phía Chu Gia Mẫn quét tới, mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm nàng ta, trong miệng lãnh đạm nói: “Là ngươi sao?”
Cái ánh mắt kia, làm cho Chu Gia Mẫn hoảng sợ, ba chữ kia, càng làm cho Chu Gia Mẫn run rẩy, nàng ta rơi xuống hai giọt lệ, cố cãi nói: “Quốc Chủ, thiếp thật không có, cầu Quốc Chủ tin tưởng Gia Mẫn.”
Chu Nga Hoàng thở dài, lời lẽ nghiêm nghị quát lớn những cung nhân ở một bên vây xem kia, nói: “Đều làm cái gì vậy, còn không mau mau đi tuyên ngự y!”
Mọi người lúc này mới bắt đầu bận rộn lên, nên tuyên thái y thì tuyên thái y, nên tìm bà đỡ thì tìm bà đỡ.
Lúc này, trời dần dần tối lại, mây đen che phủ, như là con sói đen mở ra cái miệng lớn như chậu máu, từng chút từng chút nuốt chửng sự trong xanh của bầu trời.
Lúc mơ hồ, Chu Nga Hoàng nhìn thấy Hồ Thiều Nhan, hồn phách của nàng ta từ trong thân thể đi ra, ở giữa không trung lắc lắc liền đã biến thành một con bướm màu sắc sặc sỡ, đập đập đôi cánh tươi đẹp.
Phía chân trời có một vệt ánh sáng lướt qua, Hồ Thiều Nhan lại thay đổi trở về hình người, chỉ là hơi mờ ảo, chỉ có nàng có thể thấy được.
Hồ Thiều Nhan nở nụ cười, dịu dàng nói: “Tiểu yêu ở đây chúc ba hồn bảy vía của tiên quân có thể sớm ngày trở về vị trí cũ, một lần nữa đứng hàng tiên ban.”
Không sai, Hồ Thiều Nhan là một bướm yêu nàng triệu đến, đã tu luyện thành hình người.
Lang Hoa bị đầy xuống thế gian, ba hồn bảy vía đều tán loạn trong nhân gian, nàng vẫn cho là, đời này, lại không có cơ hội có thể nhìn thấy trời xanh đất rộng mênh mông này, chỉ là trời xanh thương tiếc nàng, khiến một hồn một phách của nàng có thể đoàn tụ, lại làm cho nàng có thể có cơ hội đi tìm về hai hồn sáu phách còn lại của nàng.
Chỉ vì thời gian hồn phách phân tán quá lâu, hai hồn sáu phách còn lại của nàng đã bám vào thân thể người thường thích hợp nhất với chúng nó để sinh tồn, đồng thời dung hợp cùng hồn phách nguyên chủ, miễn cưỡng đem hồn phách lấy ra chỉ có thể thương kỷ hại người.
Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là ở nhân gian đi tới mấy triều, trợ giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện các nàng, để nguyên chủ có thể cam tâm tình nguyện đem hồn phách trả lại nàng.
Tâm nguyện của Thận phu nhân chỉ là có thể làm cho Đậu Y Phòng tự nhận ác báo, cho nên khi Lang Hoa đem di chiếu giả tạo đưa đến Lương Địa cho Lưu Vũ, Lang Hoa liền nhận được một hồn của mình, cũng khôi phục một thành thần lực, cũng là vào lúc này, nguyên chủ cũng đã rời khỏi thân thể của nàng.
Lang Hoa muốn xuất cung, chỉ là muốn đi tìm hoa đào đẹp nhất trong miệng người kia nói, sống chết, nàng không để ý, coi như không có thân thể của Thận phu nhân, nàng cũng có thể dựa vào hai hồn một phách của mình đi tìm, có lẽ sẽ phí chút tinh lực. Chỉ là nàng còn chưa kịp thực hiện nguyện vọng của nàng, liền có thêm một người dứt bỏ không được —— con trai của nàng*, đứa bé quá nhỏ, không cách nào theo nàng bôn ba chung quanh, cho nên nàng liền định cư lại ở một chỗ an toàn, chờ đứa bé lớn lên, sau đó, nàng cũng đã bỏ luôn ý nghĩ lại đi tìm hoa đào.
*Ở đây tác giả để tên con trai nữ chính là Đăng Thông, ta nghĩ tác giả lú lẩn rùi, Đặng Thông là tên sủng nam của Lưu Hằng mà.
Ngược lại, người kia đã không ở, lại mang theo những chấp niệm kia làm gì đây?
Đời thứ hai, tâm nguyện của Mai Phi là để Đường Huyền Tông cùng Dương Ngọc Hoàn mong mà không được, Mai Phi thanh ngạo như mai, Lang Hoa đem thân thể nàng hoả táng, cũng coi như là đúng tâm ý của nàng, Giang Thải Bình sinh không mang đến phù hoa, chết cũng không mang đi bất kỳ bụi trần.
Đời này, bởi vì bắt được một phách bám vào trên người Mai Phi, lần thứ hai khôi phục thêm một thành thần lực, nàng dùng năng lực của mình, đưa tới tiểu yêu Hồ Thiều Nhan tu luyện ở gần đó.
Hồ Thiều Nhan là yêu, bởi vì nhân yêu không cách nào kết hợp, cho nên Lang Hoa nói nàng ta đi tìm một thân thể phàm nhân.
Có điều khi Lang Hoa biết thân thể này của Hồ Thiều Nhan là dùng bùn đất nặn ra, cũng cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Không biết khi Lý Dục biết, mỗi ngày hắn ngủ cùng một đống bùn đất, tâm trạng sẽ ra sao đây?
Nàng trừng mắt nhìn thân thể Hồ Thiều Nhan đang lơ lửng ở giữa không trung, hỏi thầm: “Ngươi nếu như đi rồi, nàng ta làm sao bây giờ?” Nga Hoàng nhìn “Hồ Thiều Nhan” nằm trên đất một cái.
Hồ Thiều Nhan cười cợt với Nga Hoàng: “Tiểu yêu đã để lại nửa khí tức ở trên lớp đất kia, một chốc lát nó sẽ không có tan ra.”
Nga Hoàng thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng nói một câu với Hồ Thiều Nhan: “Cũng chúc ngươi có thể tu luyện thành công.” Thân thể Hồ Thiều Nhan lóe lên, liền rời khỏi nơi này.
Nga Hoàng cúi đầu quay về phía Lý Dục nói: “Hôm nay trời rất lạnh, Quốc Chủ vẫn là đưa Hồ thục nghi đến sườn điện của Dao Quang điện đi.”
Lý Dục ngẩn ra, lập tức nhanh chóng ôm Hồ Thiều Nhan chạy đi tới sườn điện.
Máu đỏ tươi từng giọt từng giọt nhỏ ở trên mặt đất, thành từng đoá từng đoá hoa vô hình, màu sắc mãnh liệt như vậy, liền chói mắt giống như hoa mạn châu sa bên bờ Vong Xuyên.
hoa mạn châu sa
“Các ngươi đều theo bổn cung đi vào, đem đầu đuôi câu chuyện nói cho rõ ràng!” Nói xong câu này, Nga Hoàng phẩy tay áo bỏ đi.
Thị vệ Dao Quang điện lập tức liền phong tỏa nơi này, áp giải một đám người khả nghi tiến vào đại điện.
Khi Nga Hoàng đi vào sườn điện kia, liền bị mùi máu tanh trong điện hun đến muốn buồn nôn.
Ngự y nói với Lý Dục: “Vi thần vô dụng, không cứu nổi hoàng tử trong bụng thục nghi, thỉnh Quốc Chủ thứ tội.”
Trong mắt Lý Dục là vô tận thương tiếc, hắn nhìn dung nhan xinh đẹp của Hồ Thiều Nhan, hữu khí vô lực nói: “Thôi, đem hết toàn lực bảo vệ thục nghi.”
Thân thể ngự y run lên, run lập cập chắp tay nói: “Thục nghi mất máu quá nhiều, vi thần e sợ không cách nào bảo vệ tính mạng của thục nghi.”
Trong lòng Lý Dục đau đớn, trái tim thật giống có một bàn tay đang lôi, đang bóp, đau đớn trong đó nói không ra.
Đây chính là báo ứng sao?
Kể từ khi thông dâm cùng
Gia Mẫn, Trọng Tuyên đã chết, Nga Hoàng không tha thứ cho hắn, bây giờ liền ngay cả Thiều Nhan cùng đứa bé chưa sinh ra của bọn họ cũng chết thảm như vậy.
Đây chính là trừng phạt của ông trời đối với hắn sao?
Chung thái hậu do cung nữ đỡ vội vội vàng vàng lại đây, nhìn thấy cung nữ bưng một chậu máu từ trong điện đi ra, ôm ngực vô cùng đau đớn nói: “Ai u, cháu ngoan của ta lại không còn.”
Lý Dục vén áo choàng lên, thẳng tắp quỳ gối trước mặt Chung thái hậu: “Là nhi tử bất hiếu, để mẫu hậu vài lần chịu đựng đau khổ như vậy.”
Nga Hoàng cũng quỳ gối bên cạnh Lý Dục, cúi đầu thỉnh tội: “Hậu cung do thiếp thân quản lý, nhưng xuất hiện chuyện như vậy là thiếp thân có tội.”
Một bà đỡ giúp Hồ Thiều Nhan đem thai nhi cùng nhau thai lưu lại ở trong bụng lấy ra, trên tay dính đầy máu tươi, bà ta thảng thốt quỳ trên mặt đất: “Thái hậu, Hồ thục nghi đã đi rồi.”
Chung thái hậu đau xót nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi không tiếp tục nói nữa, được cung nữ đỡ đi ra ngoài, đi vào chính điện của Dao Quang điện, tất cả phi tần các cung đang quỳ ở trong điện, nhìn thấy thái hậu đích thân tới, tất cả giật nảy mình. Trong đó Chu Gia Mẫn càng sợ sệt, nếu như Lý Dục cùng Chu Nga Hoàng xử lý việc này, vậy nàng ta nhất định còn có cơ hội trở mình, nhưng hôm nay, tại sao thái hậu tự mình đến rồi? Lẽ nào Hồ thị liền tốt như vậy, nên ngay cả con của nàng ta càng được mọi người chú ý.
Chung thái hậu ngồi vào chủ vị, chờ hòa hoãn khí tức mới mở miệng nói: “Đêm qua ai gia mơ thấy Tiên hoàng, ngài ấy nói với ai gia… nói…” Chung thái hậu ho một trận, đột nhiên hai hàng lệ từ trong viền mắt chảy ra, thái hậu che miệng bắt đầu khóc nức nở lên.
Thái hậu trang trọng đoan nhã, người trong cung chưa từng gặp qua bà thất nghi như vậy, mọi người cả kinh, cố vùi đầu ở phía dưới, mặt hầu như thiếp trên đất.
Có ánh sáng trong mắt Chu Nga Hoàng, nàng dùng thần lực chiêu hồn phách tiên đế vào mộng, xem ra hiệu quả không sai.
Cổ họng Lý Dục khàn khàn hỏi: “Phụ hoàng nói với mẫu hậu cái gì?”
Tâm tình thái hậu rất không ổn định, một tay mạnh mẽ vỗ lên tay vịn của ghế, một tay nắm lại vuốt vuốt ngực mình.
Lý Dục mau tới bên người thái hậu, lặp lại câu hỏi: “Mẫu hậu, phụ hoàng đến cùng nói cái gì?”
“Tiên đế nói, có một thụy tinh giáng lâm Đại Đường, muốn ta cố gắng bảo vệ, chỉ cần để hắn làm một thân vương nhàn tản, một đời an ổn, liền có thể che chở Đại Đường trăm năm an khang, nếu như chăm sóc không được, vậy vận số của Đại Đường cũng đã hết. Ai gia muốn hỏi tiên đế là ai, nhưng tiên đế chỉ để lại một câu: Nàng lập tức sẽ biết. Liền biến mất rồi.” Hai mắt thái hậu đẫm lệ nhìn hắn: “Ta mới vừa tỉnh lại, liền nghe nói Hồ thị có bầu.”
“Là ai gia sai, ai gia thẹn với giao phó của tiên đế.”
Lý Dục trợn tròn hai mắt nhìn thái hậu.
Vừa nói như thế, mọi người đều hiểu, trước vừa có tiên đế báo mộng, sau tiền triều có tin đại thắng trên chiến trường, coi như thụy tinh này không phải là đứa bé đã rớt mất của Hồ thục nghi, ai có thể nói cho lúc Hồ thục nghi tung ra tin tức mang thai khéo như thế.
Có người vui mừng không thôi, may là ở thời điểm Chu Gia Mẫn cùng Hồ Thiều Nhan phát sinh tranh chấp không có nhảy đi vào.
Có người, hận không thể không nghe thấy những gì thái hậu nói.
Thân thể Chu Gia Mẫn không ngừng lui về phía sau, nàng ta muốn đi, nàng ta biết, thái hậu tin phật, chuyện báo mộng như vậy người bên ngoài có thể sẽ không tin, thế nhưng thái hậu tuyệt đối sẽ tin, tương tự, thái hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Lúc Hồ thục nghi sẩy thai, cách nàng ta gần nhất, lại có Tiểu Hồng làm ồn ào lúc nãy, hiện tại coi như có mấy trăm cái miệng cũng không nói được.
Hoàng bảo nghi sâu xa nói: “Mới vừa mang thai, liền như thế không còn, Hồ muội muội cũng là đáng thương.”
Chìm đắm ở trong nỗi đau xót, thái hậu đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tiện nhân hại giang sơn Đại Đường là ai?”
Giang sơn Đại Đường…
Tay Chu Gia Mẫn chống đất nhẹ buông, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Vốn chỉ là một thai nhi còn chưa thành hình, nàng ta còn muốn cầu xin Quốc Chủ cùng tỷ tỷ của mình, coi như bị trách phạt cũng có thể tránh được một kiếp, thế nhưng Chung thái hậu đem đứa trẻ kia liên hệ cùng vận mệnh của Đại Đường, vậy nàng ta còn có thể bảo mệnh sao?
Chu Gia Mẫn sợ đến khóc thành tiếng, không đợi thái hậu hỏi, nàng ta liền “ầm ầm ầm” dập đầu mấy cái, lập tức trên trán liền chảy ra một vết máu: “Cầu thái hậu minh giám, là Hồ thị dùng ngôn ngữ kích thích thiếp thân, thiếp thân mới lỡ tay đẩy nàng ta một cái, thiếp thân thật sự không phải cố ý, cái đẩy kia thật sự rất nhẹ, tuyệt đối sẽ không đẩy ngã người, thái hậu có thể tìm Hồ thị đi ra đối chấp cùng thiếp thân!”
Thái hậu lạnh lùng nói: “Hồ thị cũng đã chết rồi, cho nên ngươi muốn nói cái gì đều được.”
Chết rồi?
“Không thể. Thiếp thân căn bản không có dùng nhiều lực lắm!” Chu Gia Mẫn lại lập tức nói rằng: “Coi như nàng ta chết rồi, lúc đó các vị tỷ tỷ cũng ở, các tỷ ấy có thể làm chứng, là Hồ thị khiêu khích trước.”
Giang Phi lập tức tiếp lời nói: “Thiếp thân cách khá xa, cũng không hề nghe rõ các nàng đang nói cái gì.”
Châu tần nói: “Thiếp thân cũng chỉ là nhìn thấy nàng ta đẩy Hồ muội muội một cái, cũng không có nghe thấy cái khác.”
Hoàng bảo nghi cũng nói: “Hồ muội muội tính tình yên tĩnh, làm sao có khả năng sẽ khiêu khích người khác.”
Phi tần còn lại cũng dồn dập nói chính mình ở bên ngoài, lúc đi còn không quên giẫm Chu Gia Mẫn một cước!
Hồ thị được sủng ái nhất chết rồi, mắt thấy Chu Gia Mẫn cũng không xong rồi, chỉ cần Chu Gia Mẫn không còn, hoàng hậu sẽ đứt mất một cánh tay, một hòn đá hạ ba con chim, ai sẽ đi giúp Chu Gia Mẫn nói chuyện chứ?
Mặt Chu Gia Mẫn xám như tro tàn, bây giờ, nàng ta cũng coi như là cảm nhận được cảm giác bị mọi người đẩy tường đổ, nàng ta cố gắng đẩy lên tinh lực, nói: “Cầu thái hậu minh giám.”
“Hại hai mạng người, ngươi cho rằng một câu không phải cố ý liền có thể giảm bớt tội nghiệt của ngươi sao?” Chung thái hậu cười lạnh nói: “Có điều ngươi vẫn thừa nhận từng đẩy Hồ thị, người đến, phế bỏ tay của Chu thị, xem tay nào đẩy, liền phế bỏ tay đó!”
Nỗi đau phế bỏ cánh tay một người phụ nữ nhu nhược như nàng ta làm sao có thể chịu đựng được?
“Cầu thái hậu tha mạng, thái hậu tha mạng.” Nàng ta nhìn thấy sắc mặt thái hậu kiên nghị, lạnh lẽo, cứng rắn, không dám nói cái gì nữa, ngược lại đi cầu Lý Dục cùng Chu Nga Hoàng: “Tỷ tỷ cứu muội, Quốc Chủ cứu thiếp thân đi!”
Hôm nay biến cố quá nhiều, Lý Dục đã hoàn toàn không phản ứng kịp, dáng vẻ đáng yêu của Chu Gia Mẫn ở trước mắt hắn, Lý Dục không biết, cô gái nhỏ lúc trước đôn hậu thuần lương, làm sao sẽ biến thành dáng vẻ lòng dạ độc ác như bây giờ, sau đó hắn quay mắt đi, không đành lòng lại nhìn Chu Gia Mẫn một cái.
Chu Nga Hoàng bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn Chu Gia Mẫn một cái.
Thái hậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai gia xem ở mặt mũi của hoàng nhi cùng quốc hậu, có thể không trách tội Chu gia, không oán hận Chu phu nhân sinh ra tiện nhân kia, thế nhưng, ai gia tuyệt đối sẽ không buông tha tiện nhân kia!”
Thái hậu sai hai thị vệ đè lại thân thể Chu Gia Mẫn, hành hình ngay trong cung điện, lão ma ma bên người thái hậu nhẹ nhàng cầm lấy tay phải của Chu Gia Mẫn, trong ánh mắt sợ hãi của Chu Gia Mẫn, cắn răng một cái, mạnh mẽ vặn đứt tay phải Chu Gia Mẫn.
“Răng rắc” một tiếng vang giòn, ở trong điện thập phần yên tĩnh vang lên rõ ràng.
“A —— “
Tiếng kêu của Chu Gia Mẫn thê thảm vang vọng thật dài ở trong Dao Quang điện, tất cả phi tần đều nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Nhưng Chu Gia Mẫn kiên cường vô cùng, gãy mất một cánh tay cũng không có ngất đi, nàng ta nằm trên đất, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Lý Dục, tóc rối trên trán bị mồ hôi thấm ướt, một cánh tay mềm nhũn đặt ở trên mặt đất.
Thái hậu cười gằn, nhưng vẫn cảm thấy không đủ hả giận như cũ, ánh mắt của bà liếc mắt nhìn Lý Dục: “Quốc Chủ nhìn xem, nên xử trí ả ta như thế nào?”
Lý Dục nhìn Chu Gia Mẫn một cái, nói: “Mẫu hậu xử trí đi.”
Thái hậu hơi nheo lại hai mắt: “Ả ta là phi tần của quốc chủ, tạo nghiệt như vậy, nguy hại tiền triều hậu cung, chẳng lẽ không do quốc chủ xử trí à?”
Ở dưới sự bức bách của thái hậu, lúc này Lý Dục mới bất đắc dĩ nói: “Chu thị, thủ đoạn tàn nhẫn, tàn hại hoàng tự, không xứng với chữ ‘Đức’, lột đi phong hào, phế làm thứ dân.”
Thái hậu xì cười một tiếng, khinh thường nói: “Trừng phạt như vậy chẳng phải là quá nhẹ.”
Phế làm thứ dân vẫn cảm giác là quá nhẹ, đây chính là muốn giết nàng ta?
Chu Gia Mẫn có chút điên cuồng bật cười “Ha ha ha”.
Nàng đột nhiên hét lên, trong mắt tràn ngập lửa giận: “Ta không phải cố ý, thái hậu tại sao không chịu tin tưởng ta? Tiện nhân Hồ thị kia đố kị ta được sủng ái, muốn hại ta, nhưng do bản thân ả xui xẻo, nên chết rồi, thái hậu đã bẻ gãy một cánh tay của ta, tại sao còn muốn giết ta?”
Thái hậu nhìn chòng chọc vào Chu Gia Mẫn, Chu Gia Mẫn nhất thời rùng mình một cái, nàng ta di đầu gối đến trước mặt Chu Nga Hoàng, một tay kéo tay áo của Nga Hoàng, khóc ròng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cứu muội đi, Gia Mẫn sai rồi, Gia Mẫn nhất định sẽ nghe lời của tỷ tỷ, sẽ ngoan ngoãn về nhà lập gia đình sinh con, cầu tỷ tỷ cứu muội đi.”
Ánh mắt Chu Nga Hoàng lấp loé, thân thể nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói bên tai Chu Gia Mẫn: “Gia Mẫn, đi bồi Trọng Tuyên đi, đi trả lại tội nghiệt ngươi nên trả đi.”
Trong ánh mắt không dám tin của Chu Gia Mẫn, Chu Nga Hoàng đột nhiên cười gằn một tiếng, vẫn cứ dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, nói: “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.” Câu nói này, là kiếp trước Chu Gia Mẫn nói trước khi nguyên chủ chết, trong đầu của nàng còn có thể nhớ lại biểu hiện diễu võ dương oai của Chu Gia Mẫn, vào giờ phút này nàng ta so với kiếp trước, liền như chó mất chủ như thế.
“Người đến, đem tội phụ mang xuống, ngày mai chém ngang hông để an ủi oan hồn của Hồ thục nghi. Tất cả mọi người trong hậu cung đều phải quan sát.”
Vừa dứt lời, Chu Gia Mẫn liền bị thị vệ kéo xuống, trong miệng phát ra từng tiếng rít gào thê thảm, tuyệt vọng.