Hôm nay Lang Hoa đến Ngưng Hòa điện gần Ngọc Giản các. Ngọc Giản các dựa lưng vào tường cung, bên dưới lại có một nguồn suối xây dựng thêm mà thành hồ, nước chảy róc rách, hoa hạnh * như mưa, như tiên cảnh nhân gian.
Hoa hạnh – nụ đỏ hồng nhưng nở ra hoa trắng, nên mới có câu “hồng hạnh ra tường” chỉ ngoại tình
“Lý thị?”
Chân Tông cũng vừa vặn đi ngang qua, thấy trên Ngọc Giản các có một người phụ nữ cười khanh khách, cước bộ không tự chủ được theo tiếng cười kia đi tới, chờ đến gần thấy rõ dung nhan của nàng, sau đó, không khỏi kêu một tiếng.
Lang Hoa quay đầu lại nhẹ nhàng nở nụ cười, mắt ngọc mày ngài, xinh tươi như hoa đào, Tống Chân Tông đã thấy rất nhiều mỹ nhân cũng không nhịn được ngẩn ngơ.
“Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng.” Nàng đỡ bụng lớn hạ bái, Mạc Như ở một bên cẩn thận từng li từng tí một nâng nàng.
Tống Chân Tông giả vờ dìu nàng một cái: “Nàng cũng sắp sinh rồi, không cố gắng nằm trên giường, sao lại đi ra ngoài?”
Hôm nay là ngày 13 tháng 4, ngày mai mới là ngày Triệu Trinh sinh ra, nàng tuy là thần, sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng cũng phải trải qua nỗi đau sinh nở của loài người, biết vận động nhiều mới có ích cho sinh sản, đơn giản hoài đứa nhỏ này vẫn tính là thư thái, không có cho nàng thêm quá nhiều phiền phức.
“Chính là sắp sinh, nô tỳ nghe thái y, thỉnh thoảng đi ra đi vào một chút, nói như vậy mới có ích với chuyện sinh con sau này.”
“Bên cạnh nàng làm sao chỉ có một người hầu hạ?” Tống Chân Tông nhìn thấy bên người nàng chỉ theo một cung nữ gần bằng tuổi nàng, trên người mặc cũng cực kỳ đơn giản, nói thế nào Lý thị cũng đã là người từng hầu hạ hắn, như vậy không khỏi cũng quá keo kiệt.
Nhưng Lang Hoa lại lộ ra biểu hiện thỏa mãn: “Nô tỳ thân phận thấp kém, vốn không nên có người hầu hạ, Mạc Như là tu nghi nương nương đặc biệt ban xuống, nàng ấy tỉ mỉ cẩn thận, một người có thể đảm đương như mười người, nô tỳ không cần nhiều người hầu hạ hơn nữa.”
“Nàng từng hầu hạ trẫm, mà bây giờ mang thai hoàng tử, theo thường lệ bên người phải làm có mấy ma ma cùng thái giám, hơn nữa nàng cũng không cần phải tự xưng là nô tỳ.”
“Nô tỳ chỉ là một tiểu cung nữ, may mắn mang thai hoàng tử là hoàng thượng chăm sóc, tương lai chờ hoàng tử xuất thế, nhiệm vụ của nô tỳ cũng đã hoàn thành, thực sự không dám lại vọng tưởng cái gì.” Lang Hoa nói, giọng nói liền có chút nghẹn ngào, viền mắt đỏ một vòng.
Thiếu nữ xinh đẹp cảm động, một đôi mắt nước dịu dàng mơ hồ lóe sáng, ở dưới ánh tà dương càng hiện ra quyến rũ mê người.
Tống Chân Tông giật mình, thật giống có người nào ở nơi ngực hắn nhẹ nhàng vuốt một cái, nhất thời sinh ra gợn sóng nhợt nhạt.
Trên mặt Lý Hân lộ ra một tia e thẹn, cúi đầu, khi Chân Tông không nhìn thấy thì khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Bây giờ Lưu Nga bị Chân Tông bảo vệ đến quá tốt rồi, nàng muốn gặp một lần cũng khó, có điều phương pháp kích thích Lưu Nga tốt nhất chính là công tâm, chiếm giữ trái tim của Chân Tông.
Chân Tông nắm chặt tay nàng: “Là trẫm sơ sẩy, nàng mang thai lẽ ra nên phong phân vị.”
Lang Hoa cả kinh: “Hoàng thượng, nô tỳ thân phận đê tiện, làm sao có thể lên cấp cung tần.” Lời còn chưa dứt, liền bị Chân Tông cắt đứt: “Liền phong tài tử đi, chuyện khác chờ nàng sinh đứa bé lại nói.”
Lang Hoa nhất thời lộ ra vẻ mặt cảm động: “Đa tạ hoàng thượng.”
Chỉ là tiếng nói vừa dứt, nàng liền không nhịn được ngáp một cái.
“Làm sao? Nàng ban đêm ngủ không được ngon giấc?”
Nàng mím mím môi, vốn định tự xưng “nô tỳ”, nhưng dưới ánh mắt Chân Tông nhìn chằm chằm sửa lại miệng: “Thiếp thân ngủ rất ngon, đa tạ hoàng thượng quan tâm.”
Nhưng đứng ở sau lưng nàng, Mạc Như nhanh chóng quỳ xuống, mở miệng nói: “Cầu hoàng thượng làm chủ cho nương tử, không, bây giờ là tài tử, cầu hoàng thượng đổi một nơi ở khác cho tài tử.”
Chân Tông nghi hoặc bật thốt lên: “Làm sao?”
Mạc Như dập đầu một cái, lúc này mới đem ngọn nguồn nói đến: “Nương tử từ lần trước suýt chút nữa sảy thai, vẫn tinh thần mệt mỏi, sau đó thật vất vả khá hơn một chút, nhưng trước đó vài ngày không biết xảy ra chuyện gì, trong điện ở nửa đêm thỉnh thoảng có bóng trắng thổi qua. Bắt đầu nô tỳ cùng tài tử cũng không tin cái gì yêu ma quỷ quái, kết quả sau đó đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng nhào tới trên giường nhỏ, cái bóng trắng kia một thân bạch y, mặt đều trắng bệch, trong miệng còn lẩm nhẩm thần chú kỳ kỳ quái quái, rất đáng sợ, liền ngay cả nô tỳ luôn luôn gan lớn đều sợ quá chừng, chớ nói chi là nương nương còn mang thai. Liên tiếp mấy ngày, người đã gầy đi không ít.”
Nghe xong Mạc Như tự thuật, thân thể Lang Hoa run lên, phảng phất như trước mắt lại nhìn thấy thứ đáng sợ kia.
Tải phi lợi nhuận bởi fb.eb00k.ngon.tinh.mien.phi
Chân Tông đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước đây hắn ở trong cung Lưu Nga nghe thấy Lý Hân kêu gào: “Vậy sao nàng cũng không bẩm báo cho tu nghi biết?”
Lang Hoa cười gằn trong lòng, rõ ràng biết được nguyên nhân, nhưng lại hỏi nàng, không phải là đang thăm dò nàng sao?
Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tu nghi nương nương sợ là không rảnh rỗi gặp thần thiếp.”
Giọng nói nàng nhỏ như muỗi kêu, Chân Tông suy nghĩ một chút: “Phong phân vị, liền đối chiếu như khi tú nữ thụ phong ban cho một toà cung thất đi. A, trẫm nghĩ Thúy Bảo cung liền không sai, cách nơi này cũng không xa, trẫm cùng nàng đi xem xem.” Nói xong, hắn lôi kéo Lang Hoa liền đi.
Lang Hoa đi theo phía sau hắn, dùng ánh mắt quấn quýt nhìn hắn, Chân Tông đi ở phía trước, coi như định lực mạnh như thế nào đi nữa, cũng không chịu nổi ánh mắt sáng quắc như vậy. Mũi chân hắn xoay một cái, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt Lang Hoa, cũng không biết làm sao, trong lòng nhất thời sinh ra một cảm giác vinh dự, tiếp theo liền nghe Lang Hoa nói: “Hoàng thượng đối với thiếp thân tốt như vậy, thiếp thân cũng không biết nên làm sao báo đáp?”
Chân Tông nở nụ cười: “Nàng chỉ cần cố gắng dưỡng thai, sinh giúp trẫm một đứa bé khỏe mạnh liền tốt rồi.”
Chân Tông nghĩ, chờ hắn sau khi trăm tuổi, ngôi vị hoàng đế là của đứa bé trong bụng Lưu Nga, hắn biết chuyện Lý Hân mang thai làm
cho Lưu Nga chán ghét, tương lai mẹ con bọn họ cũng rơi vào kết quả không tốt đẹp chút nào, bây giờ có thể đối với bọn họ khá hơn một chút liền khá hơn một chút đi.
“Nương nương, Lý thị, Lý thị nàng…”
Tiếng kêu của Ngưng Bích vang vọng ở trong cung Thường Đức, Lưu Nga đang nằm ở trên giường mềm, sai cung nữ bóp chân cho nàng ta, đang rất thoải mái.
Nghe xong tiếng la của Ngưng Bích, Lưu Nga nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Lý thị làm sao?”
Ngưng Bích “Rầm” một tiếng thẳng tắp quỳ gối bên cạnh Lưu Nga, run sợ nói: “Hoàng thượng vừa mới hạ thánh chỉ, phong Lý thị làm tài tử, chuyển đến ở Thúy Bảo cung ở phía Đông.”
“Ngươi nói cái gì?”
Phụ nữ có thai thì sẽ đặc biệt có cảm xúc khá lớn, tâm tình biến hóa khá lớn, Lưu Nga tuy rằng ngoài miệng không có nói, thế nhưng mấy ngày nay nàng ta vẫn vì Chân Tông vô tình nhấc lên chuyện Lý thị mà chú ý, bây giờ Chân Tông liền phong Lý thị – người nàng ta căm hận nhất – làm tài tử, này không phải đang đánh vào mặt nàng sao?
Nàng ta ở trong cung này được sủng ái nhiều năm, đã sớm thăm dò rõ ràng bản tính yêu thích của Chân Tông, trước đây, nàng ta có thể nói tất cả phi tần hậu cung, bất luận thân phận gia thế cao thấp, Chân Tông một mực không thích.
Nhưng nhảy ra một Lý Hân, Lý thị tuy rằng mạo mỹ, thế nhưng thuộc về loại thanh lệ uyển chuyển, nhu tình như nước, mà bằng hiểu biết của Lưu Nga đối với Chân Tông, hắn yêu thích chính là loại phong vận mười phần, lại có trí thông minh. Cho nên lúc ban đầu Lý thị tự đề cử mình muốn leo lên long sàng thì nàng ta cũng không có ngăn cản, một mặt vì nàng ta thật sự có hi vọng với cái bụng của Lý thị, mặt khác, chính nàng ta cảm thấy Chân Tông sẽ không thích Lý Hân – cái loại cháo trắng rau dưa, nhưng tới thời điểm này, Chân Tông lướt qua nàng ta liền trực tiếp phong Lý thị làm tài tử, hẳn thật sự coi trọng Lý thị?
Lẽ nào nhìn nàng tuổi đã già muốn nếm thử non ngọt?
Lưu Nga bây giờ đã không khống chế được cơn giận của mình, nàng ta mạnh mẽ bẻ gãy một cây bút lông sói, cả giận nói: “Hoàng thượng đâu? Làm sao còn chưa tới?”
Ngưng Bích nhất thời sợ hết hồn, rụt rè nói: “Hoàng thượng đã bị Lý thị câu dẫn đến Thúy Bảo cung rồi.”
“A ——” Lưu Nga kêu to một tiếng, kéo khăn trải bàn một cái, nhất thời âm thanh “leng keng lẻng xẻng” liên tiếp vang lên, toàn bộ chén đĩa ấm trà đều bị hất hết xuống đất, mảnh vỡ tán loạn trên đất.
Phá huỷ một cái bàn còn chưa đủ, ma trảo của Lưu Nga lại đưa về phía bình hoa tiến cống phía sau, Ngưng Bích vồ tới đè nàng ta lại: “Nương nương, cũng không thể lại đập phá, chú ý dưới chân!”
Thời điểm Chân Tông tiến vào điện vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, biết rõ Lưu Nga tại sao nổi nóng, nhưng hắn vẫn giận tái mặt, hỏi: “Thật tốt, đây là làm sao?”
Lưu Nga vung tay xuống, sắc mặt biến đổi cực nhanh, vừa mới vẫn như mưa rào lôi đình, bây giờ chính là trời quang mây tạnh, nàng ta cười tủm tỉm nghênh đón, kéo tay Chân Tông đưa hắn đi về phía tẩm điện: “Hoàng thượng, ngài tới rồi.”
“Ừm.” Chân Tông nặng nề đáp một tiếng, kéo tay từ trong ngực Lưu Nga ra, ngồi ở trên giường nhỏ Lưu Nga vừa mới ngồi, nhìn khắp nơi vương vãi lộn xộn, hắn nhắm mắt lại nằm xuống: “Đem những thứ đó đều xử lý sạch sẽ đi!”
Ngưng Bích lập tức tìm hai cung nữ tới cùng dọn dẹp, tốc độ vô cùng nhanh đều dọn dẹp sạch sẽ các mảnh vỡ. Cuối cùng trước khi rời đi còn săn sóc đem cửa điện đóng lại, cho Lưu Nga một cơ hội giải thích.
“Trẫm vừa mới phong Lý thị làm tài tử, còn đem Thúy Bảo cung ban cho nàng ở, trong lòng ái phi cảm thấy có cái gì không thích hợp sao?”
“Hoàng thượng đã hạ lệnh, thiếp thân chỉ vâng theo là được.” Trong lòng Lưu Nga có một ngàn cái, mười ngàn cái không muốn, nhưng cũng không thể nói ra miệng, chán ghét đến nỗi đau ngực.
Chỉ là Lưu Nga biểu hiện rộng lượng đến đâu, Chân Tông nhìn thấy hình tượng Lưu Nga vừa mới rồi như người đàn bà chanh chua ở dân gian chửi đổng, trong lòng đối với nàng ta cũng để lại một điểm đen nhỏ.
“Hoàng thượng, nương nương.”
Vào đêm, khi Chân Tông cùng Lưu Nga đang chuẩn bị đi ngủ, giọng nói Lộc Hỉ cẩn thận từ khe cửa truyền vào.
Lộc Hỉ liên tiếp kêu vài tiếng, trong điện đều không có phản ứng, khi hắn chuẩn bị từ bỏ, trong điện đi ra truyền đến giọng nói mang theo lười biếng của chủ nhân hắn: “Làm sao?”
Lộc Hỉ lập tức nói: “Thúy Bảo cung Lý tài tử sắp sinh.”
Chân Tông “A” một tiếng, đem thường phục mình mới vừa cởi ra lại mặc vào, Lưu Nga cả kinh: “Hoàng thượng muộn như vậy ngài muốn đi đâu?”
“Lý thị sắp sinh, trẫm đến xem thế nào.” Hắn dẹm chăn cho Lưu Nga: “Nàng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai trẫm trở lại thăm nàng.”
Lưu Nga ngồi dậy, kéo ống tay áo Chân Tông lại: “Phụ nhân bình thường sinh thai đầu nói ít nhất cũng phải vài canh giờ, lúc này hoàng thượng đi không phải thành đứng ở cửa đợi sao?”
Chân Tông nói: “Trẫm đi rồi trở lại, nàng cứ an tâm nghỉ ngơi.” Nói xong liền không chút do dự xoay người mà đi.
Lưu Nga chết trân nhìn chòng chọc bóng lưng Chân Tông, tay ở trong chăn chậm rãi nắm thành hình quả đấm.