Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 65


trước sau

Lang Hoa nhìn lối vào cửa chính, ánh mắt dần lạnh, nghe tiếng đập cửa “cạch cạch”, trong chốc lát, gậy gỗ chặn liền bị gãy, cửa cung Tây cung trải qua gió thổi nắng sưởi, màu đỏ thắm đã rút đi, thế nhưng bị phá tan thì vẫn phát ra tiếng vang ầm ầm, bụi bặm dính ở trên cửa đang lơ lửng giữa không trung, trong Tây cung yên tĩnh tràn vào vô số thái giám đầu đeo mũ cánh chuồn, trên người mặc trang phục hoạn quan. Sắc mặt Lang Hoa lạnh lẽo, mang theo bảy phần nghiêm túc: “Các ngươi làm cái gì?” Lạnh lùng một câu nói, cũng chỉ có năm chữ, nhưng mang theo uy nghi khiếp người. Thái giám đầu lĩnh âm thầm tặc lưỡi, Ngô thị này bị phế lâu như vậy, làm sao khí thế vẫn lớn như thế? Ngẫm lại chuyện ngày hôm nay cần làm vẫn còn có chút sợ sệt, vị này nhưng là người ngay cả Vạn quý phi cũng dám đánh! Hắn cong khom người, trên mặt mang theo nụ cười âm nhu độc nhất của thái giám, nhưng trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn mà nở nụ cười liền đã biến thành một đóa hoa cúc chịu tàn phá nghiêm trọng, người nhìn thấy đến phát hoảng! Hoạn quan nói: “Nô tài là Giang Thụ Khang thái giám chưởng sự của Chiêu Đức cung, lĩnh mệnh của quý phi nương nương, đến lục soát Tây cung đây.” “Quý phi nương nương bày trận thật lớn, bổn cung tuy rằng bị phế, thế nhưng nghĩ đến sưu cung của ta…” Lang Hoa bình thản ung dung, tựa như cười mà không phải cười nhìn tên hoạn quan kia, sau đó chầm chậm đi tới trước mặt hắn, giọng nói rất có khí phách: “Đưa lệnh của thái hậu ra!” Giang Thụ Khang sững sờ, nghĩ đến nàng coi như ở lãnh cung tám năm rồi, nhưng cũng không phải dễ gạt như vậy. Có điều hắn có Vạn quý phi chống, sao có thể sợ một phế hậu? Giang Thụ Khang hững hờ phủi áo bào của mình một cái, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, nói: “Thủ lệnh của thái hậu tự nhiên sẽ có, chờ một chút sẽ đưa đến trên tay nương nương, hiện tại, thỉnh nương nương đừng gây trở ngại các nô tài chấp hành mệnh lệnh của quý phi nương nương.” Trong lòng Lang Hoa chỉ muốn có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy lâu, vào lúc này, nghĩ đến Trương Mẫn đã đem chuyện Chu Hữu Đường nói cho Chu Kiến Thâm, mà Càn Thanh cung lại có người của Chu thái hậu, coi như Chu Kiến Thâm không muốn đứa con trai Chu Hữu Đường này, Chu thái hậu tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Vạn thị lại giết một hoàng tử! Nếu không, giang sơn của Đại Minh thật sự sẽ không có người nối nghiệp! “Vậy ngươi cũng trở về đi nói cho Vạn thị, bổn cung không biết Vạn thị tại sao muốn sưu cung điện của ta, thế nhưng quốc có quốc pháp, cung có cung quy, tuy rằng nàng ta cấp bậc cao hơn ta, nhưng thân phận của ta, nàng ta cả đời cũng không bằng! Tây cung cũng là nàng ta muốn sưu liền có thể sưu, bây giờ thái hậu quản chưởng phượng ấn, muốn sưu cung, trước tiên cầm thủ lệnh của thái hậu lại đây!” Giang Thụ Khang biến sắc, xác thực, Ngô thị là nguyên phối của Chu Kiến Thâm, coi như bị phế, thân phận của nàng vẫn cứ so với thân phận thiếp thất của Vạn quý phi cao một đoạn. Thêm vào Chu thái hậu gần đây vì chuyện phế hậu bắt đầu hối hận, thái độ đối với Ngô thị cải thiện rất nhiều, đừng xem Ngô thị ở Tây cung quá đơn sơ lạnh bạc, thế nhưng bổng lệ của nàng nhưng là theo vị quý phi. Nghĩ đến thời điểm Chu thái hậu ban xuống chuỗi ý chỉ này, hoàng thượng cũng không nói thêm gì, trong lòng Giang Thụ Khang nhất thời có chút bất an, tận lực vẻ mặt ôn hòa nói: “Nương nương nói vậy còn không biết, hôm qua quý phi nương nương đau đầu khó nhịn, tất cả các thái y thay phiên trị liệu nhưng một mực không nhìn ra chứng bệnh, hoàng thượng ân chuẩn theo dân gian tìm một đạo sĩ đạo hạnh cao cường, đạo sĩ nói trong cung có người ở đang dùng vu thuật gây bất lợi đối với quý phi, nếu không, sáng sớm cả cung đều nháo lên, nương nương mau tránh ra đi, tuyệt đối không nên làm khó đám nô tài.” Trước đó, Minh triều tuy rằng không có ra lệnh cấm chỉ thuật vu độc, thế nhưng sức ảnh hưởng của thuật vu độc to lớn, cho nên sau này Minh triều công nhận cấm thuật, trong cung một khi phát hiện, tuyệt đối là nghiêm trị. Cả cung? Mặt Lang Hoa không hề cảm xúc, hỏi: “Trong cung của Hiền phi, Thần phi, Đức Phi cũng đi sưu?” “Không phải, cho nên nương nương vẫn để cho sưu đi, chuyện này hoàng thượng cũng ân chuẩn.” Tiếng nói Giang Thụ Khang vừa dứt, tiểu thái giám đi theo bên cạnh hắn khịt khịt mũi, biến sắc mặt, hô: “Có mùi khét, bên trong đang đốt thứ gì đó!” Sắc mặt Giang Thụ Khang biến đổi theo, vòng qua Lang Hoa đã nghĩ vọt vào, người phía sau cũng thuận thế muốn đi vào trong tìm kiếm, Lang Hoa giành trước che ở cửa, phẫn nộ quát: “Người của Vạn quý phi dám không có quy củ, ta ngược lại thật ra muốn đi hỏi thái hậu một chút, trong cung này chấp chưởng phượng ấn đến cùng là ai?! Nói là hoàng thượng chấp thuận sưu cung, nhưng ý chỉ của hoàng thượng ở nơi nào?” “Nương nương không có nghe thấy được sao? Bên trong đang đốt thứ gì, vạn nhất là cháy nhà, ngài nhanh đi ra bên ngoài đi, nô tài đến giúp ngài cứu hoả.” Giang Thụ Khang vừa nói, vừa nháy mắt ra dấu cho đồ đệ mình, bọn họ mang đến nhiều người, có mấy người chống đỡ Lang Hoa, có một đám người khác trực tiếp vọt vào. Chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng khóc của một đứa bé, sắc mặt Lang Hoa bỗng dưng biến đổi, đẩy tay mấy người bọn họ ra vọt vào, chỉ thấy hai thái giám gắt gao đem Chu Hữu Đường đè xuống đất, hẳn là thái giám dùng khí lực quá lớn, Chu Hữu Đường đau khóc lớn. Lang Hoa tiến lên đẩy tay hai thái giám ra, đem Chu Hữu Đường đang khóc lớn kéo vào trong lồng ngực, đẩy hai tiểu thái giám ra, cả giận nói: “Các ngươi làm cái gì!” Giang Thụ Khang chậm rãi đi tới trước mặt nàng, hơi nhíu nhíu mày, giọng nói the thé hỏi: “Ngô nương nương, thỉnh hỏi đứa bé này là ai?” Lang Hoa không đáp, động viên vỗ vỗ phía sau lưng Chu Hữu Đường, mặt Chu Hữu Đường chôn ở trong ngực của nàng, thân thể nho nhỏ khẽ run, Lang Hoa còn có thể nghe thấy tiếng nó khóc thút thít. Một tiểu thái giám, ngó dáo dác ở bên trong điện không lớn nhìn, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, cúi người xuống nằm trên mặt đất, từ dưới giường lấy ra một thứ màu trắng, sau đó hiến vật quý tự giao cho Giang Thụ Khang, nhìn đầy mặt không khí vui mừng, lúc nói chuyện còn cực kỳ xem thường liếc Lang Hoa một cái: “Giang công công, ngài xem!” Giang Thụ Khang đem đồ vật lấy ra, giơ cho Lang Hoa xem, âm dương quái điều nói: “Nương nương, đây là cái gì?” Lang Hoa ngưng mi vừa nhìn, hình nhân kia tay cùng tóc cũng đã bị thiêu hủy, mơi giữa bụng viết ngày sinh tháng đẻ của Vạn thị, cũng bị thiêu hủy một chút, thế nhưng bởi hình nhân hơi lớn, thời gian ngắn như vậy hẳn là đốt chưa xong, cho nên mới khi mới có mùi khét chỉ thiêu hủy một chút nhỏ. Vui mừng chính là, vừa nãy Chu Hữu Đường rót nước trà ở trên hình nhân, mực bị nước hòa tan thành nét mực, đen sì sì từng điểm từng điểm, hầu như không nhìn ra mặt trên đến cùng viết chữ gì. “Được rồi, dặn dò đi ra ngoài, không cần lại tìm, đem vật này giao cho đạo nhân, nói vậy chứng bệnh của quý phi nương nương lập tức liền sẽ tốt đẹp.” Giang Thụ Khang liếc mắt ra hiệu cho mấy cái thái giám, mấy thái giám xông tới liền muốn đem các nàng tách ra. “Cút ngay!” Lang Hoa đẩy tay của bọn họ: “Các ngươi không xứng chạm vào nó!” Giang Thụ Khang biết thân phận của đứa bé kia, mục đích hôm nay của Vạn quý phi cũng là đứa bé kia, tuy rằng thân phận hoàng tử tôn quý, nhưng đến cùng hiện tại còn là một đứa trẻ không thấy được ánh sáng, hắn có cái gì không dám! Giang Thụ Khang cười gằn hai tiếng, nói: “A! Khẩu khí thật là lớn, thời điểm nương nương bị phế hẳn không mang thai, làm sao đột nhiên xuất đứa bé lớn như vậy đến rồi? Đứa nhỏ này nhìn cũng có năm, sáu tuổi, thời điểm sinh ra tại sao không có đăng báo? Hẳn là đã làm gì việc không thể lộ ra ngoài, mới không dám đem sự tồn tại của đứa nhỏ này nói ra đây!” Mặt Lang Hoa đỏ lên, hoạn quan này lại nói nàng cùng người khác cẩu thả! Nàng buông Chu Hữu Đường ra, chậm rãi đứng lên, bảo hộ Chu Hữu Đường ở phía sau, chậm rãi đi lên trước vài bước, nâng tay lên cho Giang Thụ Khang một cái tát, đột nhiên bị một cái tát không kịp chuẩn bị như vậy, làm tất cả mọi người trong điện đều sững sờ. Tiểu đồ đệ của Giang Thụ Khang cả kinh, kêu một tiếng “Sư phụ!” Liền chạy đến bên người Giang Thụ Khang hỏi han ân cần. Lang Hoa ra tay rất nặng, xem trên mặt Giang Thụ Khang đột nhiên nổi lên màu đỏ là có thể biết, tuy rằng bàn tay của mình cũng đau đến tê rần, thế nhưng nàng cảm thấy hết sức thống khoái! Giang Thụ Khang sờ sờ nửa mặt của mình đau hầu như không cảm giác, thở ra hai hơi, trở tay đã muốn đánh Lang Hoa, Lang Hoa theo bản năng vươn tay chống lại. “Lớn mật! Dám đối với Nhị hoàng tử cùng nương nương vô lễ, không muốn sống có phải không?” Bàn tay Giang Thụ Khang muốn đánh một cái còn chưa rơi xuống, liền mạnh mẽ bị giọng nói này làm sợ phải dừng tay, Lang Hoa theo tầm mắt của mọi người quay đầu lại nhìn, là Chu Đức Lễ bên người thái hậu, gương mặt bình tĩnh đi tới. Chu Đức Lễ là thái giám quản sự trong cung thái hậu, tư lịch so với thái giám bên cạnh hoàng thượng còn cao hơn một ít, khắp trong cung ai không gọi ông ta một tiếng “Chu gia gia”. Giang Thụ Khang quay về phía Chu Đức Lễ nịnh nọt cười nói: “Chu gia gia, lão gia ngài làm sao cũng tới?” Chu Đức Lễ cũng không nhìn hắn cái nào, mắt nhìn thẳng đi tới Lang Hoa trước mặt, cung cung kính kính nói: “Nô tài Chu Đức Lễ thỉnh an nương nương, thỉnh an Nhị hoàng tử.” Câu “Nhị hoàng tử” này của ông ta nhất thời làm mọi người kinh ngạc nhảy một cái, đây là chính danh của đứa bé kia? Giang Thụ Khang do dự bất an liếm liếm môi dưới, một mặt mờ mịt hỏi: “Chu gia gia, chuyện này… Đây là hoàng tử?” Chu Đức Lễ hừ lạnh một tiếng, quay về phía thái giám cả điện nói: “Đều nhìn rõ ràng, đây là nhị Hoàng tử điện hạ! Người đến, đều mang bọn họ tới Từ Ninh cung, giao cho thái hậu xử trí!” Mặc kệ đám người kia cầu khẩn thế nào, người Chu Đức Lễ mang đến không hề dây dưa dài dòng đều kéo toàn bộ bọn họ xuống. Chu Đức Lễ cung kính nói với Lang Hoa: “Nương nương, thái hậu ở Từ Ninh cung đang đợi ngài cùng Nhị hoàng tử.” Lang Hoa nắm tay Chu Hữu Đường ngồi lên kiệu liễn, một đường đi tới Từ Ninh cung của Chu thái hậu. Thời điểm bọn họ đến, xem ra Từ Ninh cung rất náo nhiệt, kiệu liễn to to nhỏ nhỏ dựng đầy một gian nhà, Lang Hoa biểu hiện tự nhiên mang theo Chu Hữu Đường đi vào, quả nhiên, tất cả phi tần các cung đều ở đây. Hoàng hậu Vương thị và Chu thái hậu cùng ngồi ở chủ vị, tiếp theo chính là quý phi Vạn Trinh Nhi cùng với các vị phi tần, y theo phân vị mà ngồi, ngay ngắn có thứ tự. “Thỉnh an thái hậu.” Lang Hoa nói. Thân phận Lang Hoa ở đây có chút lúng túng, mặc dù là phế hậu, thế nhưng lại dùng phân vị quý phi, thỉnh an thái hậu cũng đúng thôi, thế nhưng thỉnh an Vương hoàng hậu… Một là nguyên phối, một là kế thất, hành lễ thỉnh an cùng không được đều là vấn đề, có điều Vương hoàng hậu hiển nhiên những năm này bị Vạn thị làm cho tức giận quá nhiều, đối với tình cảnh lúng túng như vậy, nàng cười nhạt, đứng lên gọi Lang Hoa một tiếng tỷ tỷ, còn lôi kéo Lang Hoa cùng ngồi trên phượng tọa. Sự chú ý của Chu thái hậu hiển nhiên không ở chỗ đó, bà sững sờ nhìn bé trai Lang Hoa đang cầm tay, lệ quang trong mắt trong suốt, Lang Hoa hơi lay tay Chu Hữu Đường một cái, Chu Hữu Đường đối với Chu thái hậu chắp tay thi lễ, nhỏ giọng nói: “Thiên Hữu thỉnh an tổ mẫu.” Chu thái hậu thỏa mãn “Ai” một tiếng, đem Chu Hữu Đường ôm vào trong lòng, gọi một trận “tâm can bảo bối”, chúng phi tần nhìn mồm năm miệng mười cố gắng khuyên một trận. Chu thái hậu mới chậm lại tâm tình, hỏi: “Con gọi là Thiên Hữu?” Chu Hữu Đường gật đầu: “Ngô nương nương nói, là tên mà nương của con đặt cho con.” Thái hậu nghiêng đầu, hỏi Lang Hoa nói: “Mẹ của hắn là ai?” “Là Kỷ nữ quan tàng thư các.” “Vậy làm sao nàng không còn?” Chu thái hậu thăm dò hỏi một câu: “Là khó sinh?” Lang Hoa lắc đầu một cái: “Nô tì cũng không rõ ràng, chỉ là nghe nói quý phi tuyên triệu, Kỷ thị đi tới rồi không có trở về nữa.” Kỷ nữ quan tàng thư các, tất cả phi tần đang ngồi đều biết đến, đó là một tài nữ hiếm thấy. Chu Kiến Thâm triều chính bận bịu tình cờ mới đi
tàng thư các, nhưng nhiều lần đều là Kỷ nữ quan ở một bên tùy thị, lúc trước thời điểm Kỷ nữ quan đột nhiên biến mất, nghe nói hoàng thượng còn nhắc tới một trận, chỉ là Vạn quý phi nơi đó trò gian quá nhiều, trong cung lại có nhiều phụ nữ như vậy, dần dần hoàng thượng liền không nhắc tới Kỷ thị nữa. Chúng phi tần đều cho rằng là nàng được sủng ái làm cho Vạn quý phi đỏ mắt, bị Vạn quý phi thần không biết quỷ không hay cho xử lý xong rồi, ai biết nàng có thai cùng hoàng thượng, còn chạy đến Tây cung sinh con trai! Có điều Kỷ thị phúc khí bạc, liền như thế đi rồi, đúng là tiện nghi phế hậu Ngô thị. Chu thái hậu quay đầu nhìn về phía Vạn Trinh Nhi, lạnh lùng nói: “Quý phi, có việc này sao?” “Thái hậu, nô tì lúc trước xác thực từng tuyên triệu Kỷ nữ quan, có điều chỉ là hỏi mấy câu liền để nàng trở lại, làm sao? Nàng ngày đó không có trở về sao?” Vạn Trinh Nhi một mặt vô tội. “Vậy lúc trước thì tại sao nàng đang mang thai lại chuyển tới An Nhạc đường chứ?” Chu thái hậu hỏi. Sắc mặt Vạn Trinh Nhi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Kỷ thị thị tẩm mấy ngày, liền thị sủng mà kiêu, không đem bổn cung để ở trong mắt, bổn cung chỉ phạt nàng đến An Nhạc đường tĩnh tư ngẫm lại lỗi lầm! Bổn cung cũng không biết tại sao Kỷ thị mang thai nhưng không chịu nói ra, ngược lại làm cho tiểu hoàng tử lưu lạc ở bên ngoài chịu nhiều năm khổ sở.” Chu thái hậu hừ lạnh, hiển nhiên không tin Vạn Trinh Nhi. Chu Hữu Đường nắm chặt quả đấm của mình, nó tuyệt đối không tin mẫu thân mình là người như vậy, nghe Ngô nương nương cùng Nghi An cô cô nói, mẫu thân đối với người ngoài hiền lành, tuyệt đối không thể sẽ bởi vì thị tẩm mà thị sủng mà kiêu! Vạn thị bây giờ bại hoại danh tiếng của mẫu thân, tương lai nó nhất định sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần! Vạn thị chậm rãi đưa mắt chuyển qua trên người Lang Hoa, trên mặt vẻ mặt trở nên thê thống khổ sở, lời nói nàng ta mang theo nức nở: “Thì ra, đây chính là nguyên nhân Ngô tỷ tỷ thi hành thuật vu độc với muội muội sao? Cho rằng muội muội là hung thủ sát hại Kỷ muội muội.” Lang Hoa bình thản ung dung nhìn lại mắt của nàng ta, vẻ mặt không có thay đổi nửa phần: “Ta chưa từng có dùng thuật vu độc cái gì với ngươi, ngươi không muốn thuận miệng vu hại người, trước nói chuyện hãy lấy ra chứng cứ.” Từ trong lồng ngực Vạn Trinh Nhi rút ra một cái khăn lau lệ, đại cung nữ bên người bưng một khay, cung cung kính kính hiện cho Chu thái hậu cùng mọi người thấy, mà trên khay, không phải là hình nhân vừa mới kia sao? “Đây chính là hình nhân thi hành thuật vu độc? Làm sao đốt thành như vậy?” Trong điện một giọng nữ mềm mại lên tiếng, Lang Hoa nhấc lông mày quét qua, người nói chuyện ôm một cái bụng lớn, không phải Hiền phi Bách thị còn có thể là ai? Nhưng đang lẳng lặng nghe, Chu Hữu Đường lên tiếng, nói: “Đây là hình nhân ta lén lút làm cho Ngô nương nương, làm không dễ nhìn, cho nên liền muốn thiêu hủy.” “Thế nhưng thật là nhiều người xông tới, ta sợ, cho nên dùng nước đập lửa, nhưng bọn họ bắt lấy ta, không chịu đem ta thả ra.” Chu Hữu Đường nói, thân thể run rẩy, hồi tưởng tình cảnh lúc ấy, lòng vẫn còn sợ hãi. Chu thái hậu đau lòng đem Chu Hữu Đường kéo vào trong lồng ngực, vỗ vỗ nó, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu an ủi: “Chớ sợ, chớ sợ.” Vẻ mặt Vạn Trinh Nhi trở nên nghiêm túc, hùng hổ doạ người nói: “Hoàng tử nói đây là ngươi làm? Hoàng tử tại sao phải làm một hình nhân? Hoàng tử nhỏ xíu vậy mà biết may tỉ mỉ như vậy? Hoàng tử làm hình nhân tại sao còn muốn viết chữ ở phía trên, chữ viết mặt trên đều là cái gì?” Chu Hữu Đường ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt nàng ta: “Cuộc sống của ta không có được như ngươi, cho nên khắp nơi đều cần tự mình động thủ, y phục của ta bị rách đều là chính mình vá lại, làm một hình nhân căn bản cũng không có vấn đề, còn chữ phía trên, đó là ta viết lời chúc mừng sinh thần cho Ngô nương nương. Ta không biết ngươi nói vu độc là món đồ gì, nhưng đây quả thật là ta làm, ngươi không cần nói xấu Ngô nương nương cùng mẫu thân ta!” Vạn thị nghẹn họng, chợt phản ứng lại, tức giận run lên, thằng nhóc này! Nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nó! “Nhị Hoàng tử điện hạ, ngươi nên gọi ta một tiếng Vạn nương nương.” Chu Hữu Đường ngậm môi không nói, thái hậu nói: “Được rồi, không muốn gọi liền không gọi. Quý phi, Nhị hoàng tử đều nói rồi, hình nhân là nó làm, vậy chuyện của ngươi cùng Ngô thị không quan hệ, ngươi đừng nhiều lời nữa!” “Thái hậu…” Vạn quý phi vô cùng không cam lòng há mồm. Lúc này, một thái giám đi tới, cười nói: “Hồi bẩm thái hậu, các nô tài phi phát hiện một hình nhân cắm đầy kim bạc trong bùn đất ngay sát chân tường trong cung của Hiền phi.” Tiếng nói vừa dứt, tầm mắt cả điện đều chuyển đến trên người Bách Hiền phi – đang ngồi ở một bên thản nhiên xem cuộc vui. Bách Hiền phi hoàn toàn biến sắc, ôm bụng lớn, nhanh chóng quỳ trên mặt đất, trong miệng lại nói lắp bắp: “Thái hậu minh xét, nô tì thật sự không biết là xảy ra chuyện gì!” Biến hóa cỡ này, liền ngay cả Vạn Trinh Nhi cũng sửng sốt, biện pháp dùng thuật vu độc đồng thời diệt trừ Ngô thị cùng tên tiểu tiện chủng kia vẫn là Bách thị đề nghị, kết quả xui xẻo lại là Bách thị! Nàng ta thoáng nhìn gương mặt không hề biểu hiện cảm xúc của Lang Hoa, trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy sợ rằng Ngô thị đã biết hết mưu tính của các ả, lập tức lại lắc đầu, phủ định cái suy đoán này. Thủ vệ trong cung Hiền phi không lơi lỏng một chút nào so với Chiêu Đức cung của nàng ta, Ngô thị coi như biết rồi, nàng có biện pháp gì đem hình nhân bỏ vào, năm đó người của Ngô thị trong lúc phế hậu cũng bị nàng ta đồng thời giải quyết. Hiền phi Bách thị cũng tương tự nghĩ đến những điều này, nàng ta lần thứ hai liếc nhìn Lang Hoa. Ngô thị tuy rằng bị phế, chuyển đến lãnh cung đã tám năm, Bách Hiền phi vẫn cho là, nàng sẽ bị gió lạnh run ở lãnh cung thổi đến già nua tiều tụy, nhưng bây giờ vừa thấy, nàng tựa hồ so với tám năm trước khí sắc còn tốt hơn chút, trong lòng không cam lòng, nghĩ đến coi như không phải Ngô thị làm ra, ngày hôm nay nàng cũng không sống được! Lúc này Bách Hiền phi liền chỉ vào Lang Hoa hô: “Là Ngô thị, nhất định là Ngô thị hãm hại ta!” “Hiền phi, bệnh cũ này của ngươi còn không đổi, vẫn là câu nói kia năm đó, coi như vu hại người, cũng phải cầm ra chứng cứ!” Đây là thời điểm năm đó Ngô thị cùng Hiền phi đang tranh cử vị trí hoàng hậu, Hiền phi vì không thấy đồ trang sức của mình, liền vu hại là một quý nữ cùng phòng làm, lúc đó Ngô thị liền cho nàng ta một câu nói như vậy, sau đó quý nữ kia bởi vì chuyện này bị rớt, nhưng sự thực chứng minh, thục nữ kia đúng là bị oan uổng. Nghe được Lang Hoa nói như vậy, sắc mặt Bách Hiền phi lúc thì trắng lúc thì xanh, rất đặc sắc. “Hoàng thượng giá lâm —— “ Chu Kiến Thâm vừa hạ triều trở về liền vội vã chạy tới Từ Ninh cung, hắn đã đến tuổi nhi lập chi niên (ba mươi tuổi là lúc lập thân, lập nghiệp…), nhưng dưới gối liền ngay cả một con trai nửa con gái đều không có, khoảng thời gian này trên triều đình đã có người đề nghị tuyển tú sung túc hậu cung, hy vọng có thể có người sớm ngày sinh ra hoàng tự. Nhưng Chu Kiến Thâm sầu khổ không ngớt, trong cung cũng không thiếu phụ nữ, những năm này phụ nữ mang thai cũng không phải số ít, nhưng vẫn không thể sinh ra được. Hiện tại cả cung đều đem con mắt đặt ở trên bụng Bách Hiền phi, Chu Kiến Thâm cũng đã đặt xong tên của đứa bé rồi, chỉ cần Hiền phi có thể bình an sinh ra hoàng tử, hắn liền đem đứa bé này bồi dưỡng thành thái tử. Vạn vạn không nghĩ tới ngay lúc khẩn trương này, lại phát hiện mình còn có một nhi tử sáu tuổi. Chu thái hậu đẩy Chu Hữu Đường một cái, Chu Hữu Đường tiến lên phía trước nói: “Thiên Hữu thỉnh an phụ hoàng.” Chu Kiến Thâm sững sờ vuốt tóc máu mềm mại của nó, Lang Hoa tiến lên giải thích: “Hồi hoàng thượng, đây là tóc máu của Thiên Hữu, sau khi hoàng tử sinh ra, tóc máu nhất định phải do thái hậu cử hành nghi thức cắt tóc máu mới có thể cắt, cho nên nô tì không thể làm bừa.” Chu Kiến Thâm hầu như lệ nóng doanh tròng, luôn mồm nói: “Được, được, được!” Thái hậu cười nói: “Hoàng thượng, đứa bé hiện tại vẫn không có tên, chỉ là kêu nhũ danh Thiên Hữu. Thiên Hữu, đến cùng không phải tên chính thức, hoàng thượng hay là đi chọn một tên tốt đi.” Chu Kiến Thâm ôm nhi tử đột nhiên xuất hiện, tay chân luống cuống: “Tên, tên trẫm đã nghĩ kỹ, liền gọi là Hữu Đường.” Chu Kiến Thâm liền nói ngay: “Kỷ thị có công sinh con, truy phong Thục phi.” Chu thái hậu lau nước mắt ngay khóe mắt một cái, nói: “Phụ tử các ngươi đoàn tụ, nhưng phải cảm tạ Ngô thị.” Chu Kiến Thâm trầm ngâm nói: “Ngô thị nuôi nấng hoàng tử cũng là đại công thần, phong…” Lang Hoa đánh gãy lời nói của hắn: “Hồi hoàng thượng, nô tì cũng không để ý những danh phận này, nô tì đã hoàn thành giao phó của Kỷ Thục phi cho nô tì, thỉnh hoàng thượng chấp thuận nô tì lại trở về Tây cung ở đi.” Chu thái hậu thở dài, cục diện này bây giờ, phong thưởng Ngô thị ra sao đều không thoả đáng, lẽ nào làm cho nguyên phối của nàng đành phải chếch vị? “Oan ức ngươi. Ai gia sẽ hạ chỉ, khôi phục nhất phẩm cáo mệnh của mẹ ngươi.” Sau khi Chu Kiến Thâm suy nghĩ một lúc cũng nói: “Phụ huynh ngươi, trẫm cũng sẽ phục hồi nguyên chức.” “Đa tạ thái hậu, đa tạ hoàng thượng. Chỉ là phục hồi nguyên chức liền không cần, phụ thân tuổi tác đã cao, e rằng không cách nào lại vất vả chính sự, để ông ấy cứ ở trong nhà thanh nhàn tự tại là tốt rồi. Chỉ cần hoàng thượng thái hậu có thể trả lại công bằng cho gia tộc Ngô thị chính là ban thưởng tốt nhất đối với nô tì.” Thu được ánh mắt cầu cứu Hiền phi phát tới, Vạn Trinh Nhi kề sát tới bên người Chu Kiến Thâm, cánh tay ngọc nhu nhược không có xương ôm lấy tay Chu Kiến Thâm, giọng nói yêu mị, “Hoàng thượng, Hiền phi còn quỳ kìa! Nể tình nàng có mang hoàng tử, trước hết để cho nàng đứng lên đi.” Chu Kiến Thâm liền muốn đáp ứng, Chu thái hậu giành nói: “Trước khi sự tình điều tra rõ ràng, Hiền phi trước hết hồi cung cấm túc đi, cái khác chờ sinh ra đứa bé lại nói sau.” Đêm khuya Chiêu Đức cung rút đi huyên nháo ban ngày, vạn vật tĩnh yên lại, Vạn Trinh Nhi một mình nằm thẳng ở trên giường, rơi vào giấc ngủ say. “Vạn quý phi, Vạn quý phi —— “ Trong điện vang lên giọng nữ âm trầm, ở trong tẩm điện trống rỗng còn vang vọng hơn. Vạn Trinh Nhi chậm rãi mở mắt ra, giọng nữ kia lại hô: “Vạn thị, Vạn Trinh Nhi —— “ Vạn thị chậm rãi từ trên giường ngồi lên, trừng mắt một đôi mắt phượng nhìn quét bên trong điện, mạnh mẽ làm mình duy trì trấn định, nói: “Ngươi là ai? Thiếu ở trước mặt bổn cung giả thần giả quỷ, bổn cung không sợ các ngươi!” “Vạn Trinh Nhi, ta chết oan uổng lắm, giếng cạn lạnh quá, ta muốn cho ngươi cũng đi nếm thử tư vị hài cốt nằm với gió lạnh!” Ma nữ lại mở miệng nói chuyện, lúc nói chuyện, cũng không biết từ đâu, nàng quát đến một luồng khí lạnh, thổi Vạn Trinh Nhi lạnh từ đầu đến gan bàn chân. “Ngươi là Kỷ thị!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện