Nhật Ký Phát Cẩu Lương

Chương 5


trước sau


 
Ánh chiều tà rơi xuống, cậu quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt u ám trên mặt em gái.
 
Cô đang khoanh chân ngồi trên bàn học, hai tay nâng người, mặt không chút biểu cảm nhìn cậu.
 

Nhíu mày, cậu cũng quật cường nhìn lại cô, thậm chí cậu cũng không rõ là cô có tức giận hay không.
 
Một lát, Nam Dịch nhảy xuống bàn, giày da mũi vuông vang lên một tiếng giòn tan. Từng bước từng bước gõ vào tim cậu.
 
Trực giác mách bảo, cậu đã quên mất chuyện gì đó. 
 
Em gái mặc kệ cậu, mái tóc dài mỏng manh bay trong gió, cô dứt khoát bước đi, Nam Kiêu muốn nói lại thôi, đành phải vội vàng đuổi theo.
 
Trên suốt quãng đường đi về, Nam Dịch một mực nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả nửa ánh mắt cũng không cho cậu. 
 
Nam Kiêu vốn đã quen được em gái dựa dẫm, trong mắt chỉ có mình cậu nên giờ không ngồi yên nổi, bầu không khí trên người em gái tản ra sự không vui, lần đầu tiên ... Không nghi ngờ gì nữa, là cậu đã khiến cô tức giận. 
 
Thế nhưng… lý do là gì chứ… 
 
Lúc xuống xe, Nam Kiêu gấp gáp mở cửa, đưa tay muốn đỡ cô xuống. Từ phía bên kia, Nam Dịch dễ dàng tự đẩy cửa ra, một loạt động tác liền mạch, không mặn không nhạt nói với cậu: "Cảm ơn anh trai nhé…"

 
Có thể nói, là thái độ tương đối không vui.
 
Tóc vừa mới tắm xong còn ướt, vương trên vai, nước chảy ròng ròng. Nam Dịch quấn khăn tắm quanh người, xoay người lại sắp xếp quần áo.
 
Bất chợt có một chiếc khăn lông to ụp lên đầu cô, nhẹ nhàng lau tóc cô, sức lực vừa phải, không nặng không nhẹ. 
 
Cô ngừng một chút, "Anh trai?"
 
Do dự một chút, Nam Dịch đứng thẳng người lên, quay lưng về phía cậu: "Vì sao lại không đưa em xem lá thư đó?"
 
Nam Kiêu há hốc mồm, động tác trên tay chậm lại, "Có gì tốt để coi đâu, cả trăm tấm đều như nhau mà."
 
Hiển nhiên đó là một câu trả lời không chuẩn bị trước, nhất thời bầu không khí rơi vào trầm mặc.
 
"À." Cô trầm thấp cười một tiếng, chạy trốn khỏi tay anh, “Ngày mai còn có lớp, anh mau đi ngủ đi."
 
Rõ ràng là cô đang cười, nhưng lại không giống như trước kia, đôi mắt híp lại, chỉ thấy hình dáng ý cười, nhưng lại không thấy con ngươi lạnh lùng. 
 
Muốn mở miệng, giải thích, sự thật…
 
"Ừm, em cũng vậy nha." Cậu xoa xoa tóc

cô, trước khi đóng cửa, dùng ánh mắt không rõ hàm ý nhìn cô.
 
Đêm đó Nam Kiêu mất ngủ, ngày hôm sau dưới bọng mắt có một màu xanh nhạt.


 
Nam Dịch nhẹ nhàng đảo mắt qua, ngón tay chậm rãi quấn chặt tóc của cậu: “Anh trai anh có crush rồi hả?”
 
Như muốn động đất, trong lúc hoảng hốt, dường như chỏm tóc bị ai đó nắm trong lòng bàn tay, cậu cảm thấy cái ót bị đau, phản xạ nắm chặt đầu ngón tay của cô: “Cái gì?”
 
Trong đầu đang tràn ngập hốt hoảng lo sợ, có người ở sau lưng nói luyên thuyên, khiến em gái biết sự kiện kia rồi à?
 
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh trai, cô hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình, “Bức thư hôm qua là do cô ấy đưa.”
 
Bắt đầu từ khi nào chứ, ở nơi cô không thấy, lợi dụng khoảng trống mà chen vào, đột nhập vào khu rừng hoang vắng bén rễ nẩy mầm, ngọn cây hướng lên bầu trời, tuyên thệ niềm kiêu ngạo của mình.
 
Nam Kiêu muốn giải thích cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành phải nhìn cô rút tay ra rời đi một cách vô ích, nụ cười vẫn trong veo như cũ: “Lần sau dẫn em đi gặp cô ấy nhé.”
 
Không thấy đáy.
 
Nam Kiêu lúng ta lúng túng, miệng nghẹn lại, không quen với cảm giác hiện tại. Ban đầu là vì để kiểm tra có phải mình thật sự có thể không có cô hay không, mới ỡm ờ nhận thư tình của nữ sinh kia, hơn nữa cũng không từ chối sự xum xoe ấy.
 
Tất cả các dấu hiệu tổng hợp lại cho thấy cậu không thể đi qua đầm lầy này.
 
"... Không có, anh không có thích cô ta.” Giọng cậu trầm xuống, giữ chặt tay thiếu nữ, dáng người cao ngất nửa sáng nửa tối dưới ánh mặt trời lặn: “Anh chỉ thích Tiểu Dịch.”
 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện