Chiếc xe bon bon chạy cũng không khiến trái tim lơ lửng của mọi người bình tĩnh lại.
Từ khi tận thế bắt đầu, đây là lần đầu tiên họ ra cửa, tuy đã sớm đoán được tình huống bên ngoài, nhưng khi nhìn những cảnh ấy xảy ra ngay trước mắt, ai nấy đều hít một hơi thật sâu.
Dọc theo đường cao tốc đều có thể thấy được những cái xác đang lởn vởn, không thì bu vào tranh nhau cắn xé thức ăn, thậm chí có con còn đuổi theo họ khi nghe thấy tiếng động cơ... Cửa chính ở các cửa hàng bên đường mở toang, cửa sổ cũng lung lay như thể sắp rơi xuống, mảnh thủy tinh vỡ đầy trên mặt đất. Những đoạn cánh tay có thể thấy ở khắp mọi nơi, mặt đất cũng bị máu nhuộm đen sì, xe chạy được hai mươi phút, ngoại trừ những cái xác sống đi lại, họ chưa bắt gặp bất cứ người sống nào.
“Uỳnh!” Có một cái xác đứng giữa đường chặn xe bị tông vào, chất lỏng đỏ đỏ đen đen bắn tung tóe lên mặt kính chắn gió, nhưng rất nhanh đã bị cần gạt nước làm sạch.
“Ha ha, lần đầu cháu lái xe đã như thế này đấy, trên đường cao tốc cứ chạy băng băng về phía trước, chẳng cần sợ cảnh sát giao thông bắt phạt.” Có lẽ không chịu nổi bầu không khí áp lực như vậy, Đan Vi buông lời đùa giỡn. Không khí đè nén trên xe nhất thời giảm bớt không ít.
“Đan Vi, xăng còn nhiều không?” Bác Vương ngồi ngay kế bên ghế tài xế, nhìn mức hiển thị xăng màu đổ, lo lắng hỏi.
“Chắc là... đủ ạ...” Đan Vi cũng không rõ lắm: “Còn nửa giờ đường nữa là đến sân bay rồi, cùng lắm thì đi bộ đến đó thôi, hơn nữa, giờ có đến trạm xăng dầu cũng đâu có ai đổ xăng cho chúng ta chứ!”
“Nguy hiểm!” Đan Vi phanh gấp khiến mọi người nhào về phía trước theo quán tính.
Ở phía trước hình như đã xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, mấy chiếc xe đâm vào nhau, càng nghiêm trọng hơn là chiếc xe tải ở trước còn ngã ngửa xuống đất, đường đã bị chặn.
“Mau quay xe lại, chúng ta đi đường khác...” Bác Vương kinh hoàng tột độ, ở phía trước, hơn chục cái xác sống thấy con mồi, khàn giọng gào thét vọt về phía họ!
“Đáng chết!” Đan Vi đập vào tay lái! Con xe này tắt lửa ngay lúc nguy cấp!
Những cái xác ở xung quanh vây quanh xe họ, tay đập đập vào lớp thủy tinh quanh ô tô, con nào con nấy nhe răng trợn mắt, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn “nhóm thức ăn” trong xe...
Lần đầu tiên nhìn đám xác sống mắt đỏ ở khoảng cách gần đến thế, năm người kinh hoàng không thôi.
“Làm... sao... đây?” Đan Vi khóc lóc, dựa sát vào bác Vương ở bên cạnh.
Gia đình Tô Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc nhìn xác sống ở ghế sau, không biết nên làm thế nào.
“Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì kính thủy tinh cũng bị chúng nó dập vỡ! Không thì chúng ta liều mạng đi! Cầm vũ khí lên! Chúng ta hé cửa sổ ra, chắc chắn chúng nó sẽ nhét đầu vào bên trong, lúc ấy liền lấy vũ khí chặt đầu chúng nó, mọi người thấy sao?” Tô Tiểu Tiểu đề nghị.
Dường như đây là cách duy nhất họ có thể thực hiện, chỉ đành thử một lần thôi. Mọi người nhanh chóng lấy vũ khí ra, bác Vương cầm liềm rỉ sắt trên tay, cách đây khá lâu trong nhà đã từng cần nó để làm việc, sau khi tận thế buông xuống đã mài nó trở nên sắc và ngọt, nhất là sau khi vợ và con trai xảy ra chuyện, nó chưa bao giờ tách rời ông.
Ba Tô kiếm dao găm, buộc chặt
nó vào côn gỗ trên người làm vũ khí, Tô Tiểu Tiểu vẫn sử dụng con dao bổ dưa hấu ở siêu thị lân trước.
Mẹ Tô để hết hành lí ra chặn cửa sổ, chú ý cẩn thận, chỉ sợ thủy tinh vỡ đột ngột khiến mọi người không kịp trở tay. Đan Vi mở cửa kính chỗ ba Tô và chỗ kế bên tay lái, bản thân cô ấy thì liều mạng khởi động xe.
Đúng như họ dự đoán, đám xác sống thấy có cơ hội, tất tần tật đều thò đầu qua cửa hòng cắn người, nhưng chúng quá đông, nên chưa thể chen vào hết. Tô Tiểu Tiểu, ba Tô, bác Vương tay cầm liềm, gỗ nhọn dùng sức đập vào đầu xác sống, có mấy con thò tay vào định tóm lấy người nhưng bị Tô Tiểu Tiểu lấy dao chặt phăng tay chúng nó xuống... Cứ thế, đám xác sống hung hăng săn thịt đã bị diệt gần được một nửa.
Lúc này, cuối cùng Đan Vi đã khởi động được xe.
“Mau chạy xe đi!” Bác Vương kêu lên.
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”
Đan Vi khởi động xe, điên cuồng đâm vào những cái xác còn vây lấy họ, mãi cho đến khi cả đám đã chết mới dám dừng lại.
“Mọi người ổn cả chứ, có ai bị cào hay cắn không? Với cả sao tự dưng dừng xe rồi? Không phải nên đi ngay lập tức sao?” Mẹ Tô hoảng loạn hỏi không ngừng.
“Con với ba đều không sao ạ.” Tô Tiểu Tiểu đáp.
“Cháu và bác đây cũng ổn, nhưng thật đáng tiếc, chúng ta không đủ xăng, chỉ còn một ít cầm cự được hết một cây số nữa thôi ạ...” Đan Vi nói.
“Ở đằng trước không phải có nhiều xe thế ư? Không thì, chúng ta thử xem mấy cái xe đó còn xăng không?” Ba Tô nói.
Tất cả đều có chung suy nghĩ này, họ cấp tốc lấy công cụ dùng được ra, nào thì ống dẫn, cờ lê... rất nhanh đã có đủ bộ. Năm người nhìn nhau, lại cầm vũ khi lên, dè dặt cẩn thận mở cửa xe bước ra ngoài.
Trên đất vẫn có mấy cái xác còn “hơi tàn”, chúng thấy người sống, vặn vẹo tứ chi rồi bò về phía trước, mọi người vội bổ mấy nhát vào trán chúng nó, đợi đến khi chúng nó không thể “hồi sinh” được nữa, mới cẩn thận từng li từng tí tiếp cận những cái xe ở đằng trước.
Càng tới gần, mọi người càng nghiêm túc hơn, một khi phát hiện có xác, mặc kệ là xác thật hay là xác sống, tất cả đều bổ vào đầu cái xác đó mấy nhát. Họ cũng không vội vã lấy xăng mà diệt sạch những cái xác lọt lưới ở xung quanh trước, sau đó mới kiểm tra bình xăng.
Tô Tiểu Tiểu nhân lúc không ai để ý, vụng trộm nhặt mấy cái xác vào không gian, một lòng cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ môi trường vĩ đại.
Trời không phụ lòng người, họ lấy được non nửa thùng xăng, mọi người đổ đầy xăng cho xe xong lại tiếp tục lên đường.
Mặc dù đường nhỏ gập ghềnh nhưng xe lại có tính năng tốt, hơn nữa không bắt gặp xác sống, cuối cùng, họ thuận lợi trải qua con đường hữu kinh vô hiểm(*) và tới sân bay.
(*) có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.