"A!" Một tiếng thét chói tai vang lên.
Ba người liếc nhau, lập tức nhận ra tình huống không ổn, chạy vội về phía tiếng hét vọng lại.
"Ngoàm, ngoàm..." Khi họ đuổi đến nơi đã chẳng còn tiếng gào la nào nữa, chỉ còn những tiếng nhai nuốt rợn người.
Ba người rón rén đi về khúc ngoặt, Chu Kiên Thần giơ tay, sau đó nhoài đầu ra nhìn, đập vào mắt anh là hình ảnh kinh dị: người ăn thịt người. Hai con xác sống đang chia nhau gặm cắn một cái xác, một con xác sống đưa lưng ngược anh đang gằm đầu cắn thịt đùi, con kia đúng lúc đối diện anh, bụng nó trống rỗng, chắc trước khi lây virus đã bị con khác ăn, Chu Kiên Thần có thể nhìn rõ từng cái xương sườn rồi đến xương sống của nó. Nó đang đào ruột của cô gái vừa kêu cứu, bởi vì chỉ nhăm nhe miếng ăn, nó không kịp nhận ra có người đang quan sát mình.
Chu Kiên Thần liếc nhanh một cái rồi rụt đầu lại, ra dấu với chú Long và Tô Tiểu Tiểu, lập tức rút súng nhắm bắn...
Tô Tiểu Tiểu ngược lại ngăn anh lại, Chu Kiên Thần nghi ngờ nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Tô Tiểu Tiểu cũng nói rất khẽ, cô trả lời: "Nếu anh cứ nổ súng mù quáng thế này, những cái xác khác sẽ kéo đến đây hết! Chúng ta đến đó trực tiếp xử lí hai con đi, cũng bớt mấy viên đạn!"
Có lẽ vì trong siêu thị khá tĩnh lặng, hoặc vì tai xác sống quá thính, mặc dù cả hai nói rất bé, hai con xác sống đã chú ý đến nơi họ nấp. Vật sống tốt hơn thi thể nhiều, chúng nó không chút do dự bỏ mặc cái xác đang cắn dở, kêu lên rồi xông tới chỗ ba người!
"Grừ!" Nghe thấy tiếng gừ, ba người tái mặt! Lộ rồi!
Xác sống bụng trống vọt đến trước, mắt thấy sắp tóm được Chu Kiên Thần, lúc này Chu Kiên Thần không kịp bận tâm xem có dẫn xác sống lại hay tốn đạn nữa, "Đoàng! Đoàng!" Hai tiếng súng vang lên, liền xử sạch hai con xác sống!
Theo tiếng súng của anh vang lên, khắp nơi trong siêu thị cũng đồng loạt vang lên tiếng súng! Nguy rồi, xác sống đã tràn vào đây!
"Đợi chút!" Trước khi chạy đi, Tô Tiểu Tiểu liếc thấy cái xác nữ nằm dưới đất giật giật, vội chạy đến đó, gậy trong tay đập nát đầu xác sống rồi mới chạy theo nhóm Chu Kiên Thần!
"Nhanh, nhanh lên..." Lúc chạy về, cũng gặp không ít xác sống, thậm chí còn có mấy gương mặt thân quen...
Ngoài siêu thị cũng vọng lại tiếng gừ của xác sống, rồi đến tiếng đẩy cửa, dường như chúng đã phát hiện ở đây vẫn còn mạng sống, cả đám đang tụ nhau chiếm đóng siêu thị...
Tống Thụy dưới đường ống thông gió đang chuẩn bị rút lui, chợt thấy ba người đang chạy bạt mạng đến, gọi lớn, rồi lập tức lùi vào sau đường ống thông gió, trợ giúp bọn họ ngay tại chỗ!
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Chu Kiên Thần bắn chết ba con xác sống gần họ nhất, chạy hết tốc độ.
"Nhanh!" Tống Thụy đưa tay kéo hết cả ba lên, sau khi an toàn, Tô Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn, có hơn mười cái xác què đang chạy tới nơi này. Chúng cách họ rất gần, chỉ 40-50m...
"Mau lên! Mau đóng cửa! Chúng nó đang xông đến đây!" Mấy người luống cuống chắn miệng ống lại! Rồi chạy ngay ra ngoài. Đằng sau họ là những tiếng đập cửa, va chạm, thét gầm. Bốn người tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực! Cái cửa đó không trụ được bao lâu, chỉ có thể kéo dài thời gian thôi! Việc duy nhất họ có thể làm bây giờ là gắng chạy hết mức, trốn ra ngoài.
"Mọi người nhanh lên đi!" Vừa ra khỏi đường ống, Tô Tiểu Tiểu liền nghe thấy tiếng người hô to và tiếng động cơ xe, vội nhìn về phía tiếng gọi. Một chiếc xe vận tải đẹp mã đang chạy tới, Chung Bình, Tiễn Nhị, và vài người không quen lắm đang gọi họ, cũng thỉnh thoảng bảo lái xe lại chậm lại, phía sau còn có người...
Lúc này, một con xác sống chạy ra khỏi đường ống, sau đó là cả tập đoàn xác sống ra theo, chúng bám riết lấy họ.
Bốn người không rảnh kiêng dè xác sống đằn sau, thấy xe ngày càng gần hơn, càng chạy về phía xe.
"Lộ Lộ! Tốc độ lên!" Chỉ thấy Lộ Lộ nhảy vọt lên, đáp xuống khoang xe sau.
Cùng lúc, Tô Tiểu Tiểu bắt được tay Chung Bình đang vươn ra, một tay bám vào cửa xe, gượng lên, cũng thành công lên xe, sau đó nhanh chóng đứng dậy tránh ra. Chu Kiên Thần, chú Long, Tống Thụy ở sau nhờ có người khác trợ giúp cũng chạm đất thành công. Có thế mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe tăng tốc, dần dần bỏ xa đám xác sống lại, mọi người khóa cửa xe tải đang mở rộng ra.
Bóng tối bao trùm khiến nhóm người bất an, trong toa xe, tất cả im lặng không nói gì, chỉ có tiếng hít thở dồn dập.
"Cạch!" Ánh sáng bất chợt làm chói mắt mọi người, song nguồn sáng nhỏ nhoi ấy cũng khiến ai trong toa xe cũng được an ủi và cảm thấy ấm áp hơn.
"Ừm... Xấu hổ quá, tôi lỡ tay đè phải." Nói chuyện là Tống Thụy đeo kính, mặt anh hơi ửng lên vì xấu hổ, "Tôi không biết cái gì ở đó, tự nhiên chạm phải cái nút, thì vô ý đè xuống..."
Lúc này Tô Tiểu Tiểu mới chú ý tới nguồn sáng là đèn khẩn cấp.
Theo ánh sáng lờ mờ, cô nhận ra trong này cũng chỉ có tám người, ngoại trừ Chung Bình, Tiễn Nhị thì có thêm hai người đàn ông lạ mặt. Lúc này, mọi người ngồi tại chỗ, không biết đang nghĩ gì.
"Sao lại thế này? Lúc trước mình vào không phải cửa chống còn tốt lắm à?" Tô Tiểu Tiểu khẽ hỏi Chung Bình.
"Chị cũng không rõ lắm, sau khi được xếp chỗ, ăn bữa tối xong thì không lâu sau, chị thiếp đi
một lúc bên cạnh Tiễn Nhị. Sau đó, chợt nghe có người báo cáo đã xảy ra chuyện..."
Chỉ trong vài phút, Chung Bình đã kể xong chuyện xảy ra khi Tô Tiểu Tiểu đi mất. Tô Tiểu Tiểu thầm thấy may mắn, may mà mình đã vượt qua, nếu chậm một tí, siêu thị bị xác sống chiếm đoạt, phải đối mặt với cả tá xác sống, cũng không dễ dàng gì. Tuy mình có thể vào không gian trốn, nhưng ai biết đến lúc mình ra ngoài có phải chạm mắt ngay đàn xác sống không...
"Giờ chúng ta đang đi đâu?" Tô Tiểu Tiểu lập tức hỏi vấn đề mình muốn biết nhất.
"... Chuyện này, chị chịu, lúc đó tình huống nguy cấp, bọn chị chỉ có thể tìm cách rời đi, chị cũng không biết sắp tới đâu nốt..."
"Mọi người có biết ta đang đi đến đâu không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi những người khác.
"..."
Được rồi, mọi người đều không có đích đến, vậy đành nghe theo ý trời, thích ứng trong mọi tình cảnh thôi.
*******************
Không biết xe đã chạy bao lâu, thì mọi người cảm thấy xe dừng lại, ai nấy đều khẩn trương hẳn lên.
"Mở cửa xuống!" Mãi đến khi có tiếng gõ cửa có quy luật, mọi người mới thở phào, mở cửa.
Người vào là La Bàn - tài xế của họ.
La Bàn kiểm tra sơ rồi đóng cửa xe lại.
"Mọi người, không ổn rồi, xe sắp hết dầu..." La Bàn vừa ngồi xuống đã mang đến một tin dữ.
"Cái gì? Sao có thể thế được? Chúng ta phải làm sao đây?" Người hỏi là Vi Thiệu Kỳ, một trong hai người đàn ông Tô Tiểu Tiểu không quen, còn một người nữa tên là Viên Dũng, là hai người may mắn chạy trốn được theo La Bàn.
"Nên tôi mới vào đây thảo luận với mọi người đây, tiếp theo chúng ta làm gì..." La Bàn cọ xát hai tay, nói.
"Giờ ta đang ở đâu?" Chu Kiên Thần hỏi.
"Cao tốc đi về phía thành phố H, may mà bảng dẫn đường ở đây chưa hỏng..."
"Thành phố H? Sao anh lại đi thành phố H chứ, thành phố B không gần hơn à? Thành phố B là thành phố lớn, không chừng ở đó có cứu viện..."
"Anh nghĩ rằng tôi không nghĩ thế à, ở ngã rẽ vừa rồi chẳng may có tai nạn xe liên hoàn, xe ở đó nằm rải rác, không qua được, con đường này là lựa chọn duy nhất..."
"Mọi người nghĩ đi! Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ xe à?"
"Bình tĩnh!" Tiễn Nhị lên tiếng, cô lập tức rút một can dầu ma-dút. "Xem cái này được không!" Thì ra là chiến lợi phẩm họ đoạt được ở thôn trại, ngay lúc này nó có tác dụng cực lớn!
"Ồ? Có dầu! Tiễn Nhị! Tôi yêu cô nhất đấy!" La Bàn kích động, nói năng lung tung.
"Được rồi, được rồi, vấn đề dầu thế là xong, chúng ta mau bàn xem tiếp theo làm gì, từ khi bị cắt điện, chúng ta đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài, không biết tình huống thành phố H thế nào..."
Sau đó là tiếng tranh luận hăng hái của mọi người.
Mãi đến khi "Ọt. Ọt." ai nấy đều im lặng. Chạy trốn cả đêm, họ chưa ăn được tí gì, giờ trời cũng sắp sáng....
Mọi người đều tự giác nhìn về phía Tiễn Nhị, ở siêu thị, ai nấy đều che chở Tiễn Nhị dù cô chẳng có giá trị vũ lực gì, chỉ vì cô là cái "túi du lịch" di động, nắm trong tay rất nhiều vật phẩm, không thể bỏ lại.
Nhưng lần này Tiễn Nhị khiến mọi người thất vọng, cô xấu hổ nhìn mọi người, nói: "Ặc, giờ trong không gian của tôi, chỉ có mấy miếng thịt tươi thôi, cơ bản là chẳng có đồ ăn sẵn đâu, lúc Triệu Bưu kiểm kê vật phẩm trong siêu thị lấy hết ra chia cho mọi người, đồ thừa lại cũng cướp luôn..."
Tiễn Nhị buồn rầu nhìn miếng thịt đông lạnh trên tay, haiz, giờ phải tìm nơi an toàn làm đồ ăn thôi, dù sao, giờ họ cũng chưa đói khát đến nỗi ăn sống thịt tươi...
"Đồ ăn sẵn hả? Em còn một ít..." Lúc này Tô Tiểu Tiểu cũng không giấu riêng, mở ra balo du lịch luôn đeo sau lưng, cống hiến mười gói mì ăn liền duy nhất trong túi.
Đợi sau khi đã lửng dạ, mọi người chuẩn bị lên đường.
Theo kế hoạch họ đã bàn thì xe sẽ đến thành phố H, xem có thể sưu tập vật phẩm ở đó không.
Đối với lộ tuyến sau này, mọi người đều đồng ý nghe theo đề nghị của Tô Tiểu Tiểu, đi về phía Bắc, dù sao, ở đâu đó chắc chắn có cứu viện, tuy giờ bị mất tin tức, nhưng mọi người vẫn luôn tin tưởng, thế giới lớn như thế, cuối cùng sẽ có một mảnh đất thích hợp để loài người sinh tồn, giờ chưa có mục tiêu xác định, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Dưới ánh mặt trời, một chiếc xe chở những con người sống sót còn trăn trở về tương lai chạy về phía thành phố H.
Happy New Year!!!