Tám người còn lại đều khinh bỉ nhìn cô...
Tô Tiểu Tiểu phẫn nộ, sao, các người có ý kiến gì à, các người sợ một cái xác chết thì giỏi lắm ha, còn chẳng bằng cô đây sợ ma nha! Quay đầu trừng, đúng lúc thấy Lộ Lộ tỏ ra vô tội ở bên cạnh, lập tức gầm lên: "Lượn, không về phe bà đây thì xéo nhanh!"
Lộ Lộ mở to, vô tội nhìn thẳng mắt Tô Tiểu Tiểu....
*******
Đoàn người cùng nhau đi trên đường, đây là lần đâu họ quan sát quang cảnh cũng như người dân thôn này.
Thôn dân đều là người trẻ và trung niên, không thấy người gia, trẻ con cũng rất ít, đi một đoạn dài, thậm chí còn chẳng gặp một phái nữ nào.
Thấy tập thể họ xuất hiện, hình như ánh mắt thôn dân có gì đó là lạ, song lại bình tĩnh như không, chỉ liếc họ một cái rồi tiếp tục làm việc, hoặc nói chuyện với bạn nông. Cứ như cảm giác kì lạ đó là ảo giác của họ vậy.
"Sao tôi cứ thấy ánh mắt của họ tà ma vậy nhỉ?" Tiễn Nhị khoanh tay trước ngực, nói với Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình.
"Em cũng thấy thế." Chung Bình cũng nói.
"Phải!" Tô Tiểu Tiểu gật gù, "Em còn thấy cả cái thôn tà ma ấy?"
Những người đàn ông đi trước không để ý các cô gái xì xào bàn tán ở sau, cho dù ánh mắt thôn dân khác thường, họ cũng quy cho dân bản địa bài xích người lạ. Nhưng mặc kệ thế nào, dù cho ở đây có tốt, cũng phải đảm bảo điều kiện quan trọng nhất: an toàn.
"Bác ơi, bác..." Chu Kiên Thần gọi một bác nông dân đang cầm cuốc đi trên đường.
"Ồ, các cậu à? Có việc gì không?" Thôn vốn không lớn, người cũng không nhiều, ai nấy đều đã gặp nhóm người mới nhập cư này.
"Cháu muốn hỏi bác chút, đêm qua... bác có nghe thấy tiếng gì không? Với lại, sau đêm xuống là phải ở trong nhà ạ?"
Bác nông dân nọ đen mặt ngay tức khắc, trách mắng: "Bảo các cậu ở yên thì đừng có mà ra ngoài, nếu muốn sống ở đây thì phải nghe lời! Hỏi han làm gì!" Dứt lời, quay đầu đi luôn, mặc kệ họ gọi với theo thế nào cũng mặc xác.
Một đường hỏi thăm mấy người, ai cũng có phản ứng y chang nhau. Họ rất buồn bực.
Không hỏi thăm được tin tức, họ cũng chỉ có thể ngồi thảo luận với nhau.
"Rốt cuộc là thứ gì đến đây đêm qua thế? Sao nhóm thôn dân giữ kín như bưng thế này nhỉ, lạ thật!" Vi Thiệu Kỳ khá kiệm lời cũng nghĩ mãi không ra.
"Đáng chết, sao tôi cứ cảm thấy mình vừa thoát miệng hổ đã rơi vào hang sói ấy!" La Bàn phiền chán đi lại.
Mọi người hăng hái xây dựng, từng người đều trình bày suy đoán
của mình, song lại bị người khác phủ nhận.
Nói cả ngày cũng chưa đưa ra nguyên do.
Đơn giản là hai đề tài: đi hay ở.
Đi, phải đối mặt với vô số xác sống bên ngoài, nói không chừng rồi sẽ có một ngày mình trở thành bàn cơm cho xác sống, ai cũng không muốn. Mặc dù Tô Tiểu Tiểu sớm đã quyết định không ở đây lâu dài, nhất định phải đến BJ tìm bố mẹ, ngay bây giờ cũng không muốn rời đi nhanh chóng. Trải qua thế giới bên ngoài chẳng khác gì địa ngục của loài người, cái thôn nhỏ thoạt nhìn thanh bình này có sức hấp dẫn thế nào, ai cũng rõ ràng.
Ở lại, họ lại không biết bí mật của cái thôn này là gì? Là nguyên nhân gì để nơi này có thể yên lành vào buổi sáng nhưng đến đêm trở nên nguy hiểm. Dĩ nhiên, nếu chỉ ở mức độ như thế, mọi người cũng không suy nghĩ đến cùng. Nhưng, ánh mắt thôn dân nhìn nhóm họ hôm nay quá tà ma, khiến người ta không thể không nghi ngờ, đây có phải một cái bẫy được xếp cho mình hay không.
Nhưng, mình có giá trị gì để người ta lừa chứ? Đừng nói là tiền, giờ chỉ là một đống giấy vụn bỏ đi? Đồ ăn hả? Nói ra cũng không ngại xấu hộ, cái thôn này mặc dù không có nguồn thức ăn dồi dào như mình trước kia, nhưng khá độc lập, đủ để ấm no. Dị năng ư? Mấy người nhìn ba cô gái ở cạnh, gạt bỏ luôn, thôn dân có biết đâu, nói gì mà mơ với chẳng ước! Thế rốt cuộc là vì sao?
Nghĩ nhiều, cũng chỉ làm mình mệt óc mà thôi.
"Người" sung sướng nhất ở đây là Lộ Lộ, chẳng biết nó tìm đâu ra một quả bóng, ngậm trong miệng, ném xuống. Chạy đi, lại ném tiếp... Tự mình chơi vui chết đi được...
Trời đã nhuốm màu đen, mọi người phiền não cả ngày không ra đều thống nhất: ngồi im xem tình huống đã. Nếu phải đi, ít nhất sống cho đáng sống những ngày này!
Lần này, có kinh nghiệm hơn, trước khi trời tối, mọi người đều chốt chặt cửa sổ, khiêng hết đồ vật lớn đến chắn cạnh cửa sổ, biến căn nhà trở nên vững như thành đồng mới ăn cơm rồi về phòng.
Liệu đêm nay họ có thể an giấc không?