Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 3: Mèo


trước sau

Một tuần trước.

Tổ chức nội bộ nước M nghiên cứu một bí mật. 

Một người đàn ông mặc đồ bảo hộ vô trùng , cả người trang bị hoàn hảo nghiêm túc quan sát những con vật đang đứng một hàng  trước mặt, chủng loại động vật tương đối nhiều, có chuột, mèo, chó, rắn, tinh tinh vân vân, à, có thể là vườn thú cũng không đầy đủ như nơi này. Mỗi loại động vật đều được cách ly riêng trong cái hòm ba mặt khép kín chỉ có một mặt là thủy tinh, có vẻ như đây cũng không phải là thủy tinh bình thường. Có vài con vật khi nhìn thấy người đàn ông thì điên cuồng lao về phía anh ta, đập vào thủy tinh vang lên những tiếng ầm ầm vang dội, nhưng cho dù bọn chúng điên cuồng cỡ nào, tấm thủy tinh vẫn không chút hư tổn. Khi đi vào có thể phát hiện trên da những con vật này có dây nối với những thiết bị giám sát, góc phía trên bên phải của chiếc hòm còn có thể biểu thị được những số liệu chủ yếu về sinh mệnh của những con vật này.

Hình như người đàn ông đã không để ý tới tình cảnh trước mắt, không có cảm giác nào đối với những hành động điên cuồng này của đám động vật, anh ta đi tới trước lồng sắt thí nhiệm, ghi chép tỉ mỉ số hiệu của thí nghiệm, tình hình phản ứng thuốc, tính công kích mạnh hay yếu và cả số liệu sinh mệnh cũng được ghi chép vô cùng kỹ lưỡng.

Sau đó người đàn ông đi ra khỏi phòng thí nhiệm, trở lại bàn làm việc của mình, anh ta mở máy tính ra, xem lại số liệu trước kia ở trong máy tính rồi bắt đầu so sánh, tiến hành phân tích các tổ hợp mẫu DNA.

"Mike, như thế nào rồi? Loại thuốc T có tiến hóa thành công hay không?" Một người đàn ông trung niên hơi mập, đeo kính cầm cà phê đi tới bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi, vừa uống cà phê vừa hứng thú nhìn tổ hợp mẫu DNA trên màn hình.

"Số liệu biểu hiện không ổn định, hôm nay lại chết thêm hai vật thí nghiệm, vừa mới đưa đi thiêu." Mike có chút bấc đắc dĩ nói.

"Ai, con đường còn nhiều gian nan, nếu như nghiên cứu thành công thuốc T, thì chính là một khởi đầu mới cho loài người trên toàn thế giới, thuốc T cắn nuốt tế bào bệnh trong cơ thể con người, hơn nữa cũng phân chia những tế bào khác như vậy tỷ lệ mắc bệnh ung thư sẽ giảm mạnh, cho dù đã mắc bệnh, tỷ lệ chữa khỏi cũng cực cao."

"Đúng vậy, nếu như thành công, cũng sẽ không có nhiều gia đình nhìn người thân , bạn bè bị bệnh tật hành hạ, giày vò mà không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn tốt của mình mong chết đi... hoặc là bị người thân của mình cầu xin nhanh chóng kết thúc tính mạng của họ..." Mike nức nở nói, trước mắt giống như lại hiện ra khuôn mặt trắng bệch của em gái vì cố gắng nhịn đau mà gân xanh nổi rõ trên mặt, vô lực cầu xin: "Anh... Anh... Thật xin lỗi... Cầu xin anh, cầu xin anh để cho em chết đi, đau quá... Em không chịu nổi nữa, anh... Thật xin lỗi..."

Mike đã không nhớ rõ tâm trạng mình như thế nào khi giải thoát cho em gái An Nhạc, chỉ nhớ rõ hai tay mình run rẩy... Vẻ mặt em gái được giải thoát.

Sau đó, Mike ở trong phòng bệnh không một bóng người một ngày một đêm, ổn định lại tâm trạng rồi vùi đầu vào nghiên cứu. Em gái không đợi được, không sao, chỉ cần nghiên cứu cái này thành công là có thể cứu vãn rất nhiều gia đình đang tuyệt vọng.

"Không sao, cứ từ từ, rồi sẽ thành công thôi!" Wilson cũng chính là người đàn ông trung niên đeo kính vỗ vai Mike an ủi.

"Căn cứ vào các mục thí nghiệm, tiêm thuốc T vào vật thí nghiệm cũng có thể khiến vật thí nghiệ thay đổi to hoặc nhỏ hơn, tăng thêm bắp thịt, khả năng lành lại so với lần một không tiêm vào thì nhanh hơn nhiều, mà tiêm vào con người các tế bào virus cũng bị thuốc T tiêu diệt, hơn nữa có thể ức chế tế bào ung tử vốn có tản ra và khuếch tán, thậm chí còn có thể từ từ tiêu diệt các tế bào ung thư, những thứ này cũng giống như dự liệu ở bên ngoài. Nhưng mà cũng không biết thuốc này kích thích trung tâm thần kinh của vật thí nghiệm hay không , lúc ban đầu còn rất tốt, tiêm thuốc vào 2-3 ngày những con vật này rất dễ cáu kỉnh, hơn nữa tính công kích vô cùng cao, từng đi tiêm thuốc cho một con thỏ, để con thỏ đó ở chung một chỗ với một con mãng xà, con thỏ kia cắn chết mãng xà! Nhưng con thỏ cũng không sống đến ngày thứ hai, vừa mới đưa đi thiêu." Mike nhìn những số liệu này, bất đắc dĩ lấy tay vuốt chân mày.

"Từ từ đi, dù sao lúc mới bắt đầu thuốc này không chỉ tiêu diệt những tế bào ung thư, còn có thể ngăn cản tế bào ung thư khuếch tán, cậu nhìn xem, sau khi cải tiến xong, mặc dù còn nhiều thiếu sót, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu, hoặc là cậu có thể nghỉ ngơi,
có thể sau khi nghỉ phép xong nói không chừng lại tìm được phương hướng nghiên cứu hay linh cảm."

"Dạ, có lẽ vậy. Đúng rồi, giáo sư Jack nghiên cứu học thuật ở nước Y đã trở về chưa?"

"A, cậu không nói tới suýt nữa tôi đã quên, giáo sư Jack vừa liên lạc với tôi nói có thể trong vòng hai tháng sau cũng chưa trở về được, vì vậy theo kế hoạch này, muốn chúng ta từ nơi này đưa hai vật thí nghiệm đến căn cứ thí nghiệm XX ở nước Y cho ông ấy để có thể dễ dàng theo dõi nghiên cứu."

"A? Hai vật thí nghiệm nào thế?"

"A1 và A2, hai con chuột trắng nhỏ bé đáng yêu kia đi."

"Được, chờ tôi đi liên lạc, ngày mai có rảnh không vận chuyển luôn đi."

"Vậy cũng phải chuẩn bị thật tốt, xảy ra chuyện không may cũng không phải lầ chuyện đùa."

"Đó là đương nhiên!"

"Đi thôi, tới giờ tan làm rồi, đi uống ly rượu." Wilson vỗ vai Mike, rời khỏi phòng thí nghiệm trước một bước.

****************** Lò thiêu *******************

Ai cũng không chú ý tới, bên trong lò thiêu ở một căn cứ, xảy ra một chuyện kỳ lạ.

Toàn bộ không gian tối đen khép kín, có hai thi thể động vật đang nằm, một con mãng xà nặng khoảng 20kg bị chết tương đối thảm, trên thân nhiều dấu vết bị cắn xé, trên bảy tấc còn có một vết thương lớn đang mở ra. Con thỏ tên đầu sỏ gây nên cái chết của nó đang nằm bên cạnh, từ thi thể con thỏ cũng có thể nhìn ra con thỏ to hơn so với con thỏ bình thường, nhưng mà thỏ vẫn là thỏ, không ai có thể từ thi thể nhìn ra được là khi còn sống nó nóng nảy như thế nào, có thể cắn chết một con mãng xà vĩ đại.

Sau khi thỏ và mãng xà cùng tiến vào lò thiêu, ở trong không gian bị phong bế, mãng xà động, lúc mới bắt đầu cũng chỉ có thể ngọ nguậy một chút, không lâu, nó lại có thể nâng lên cái đầu dường như sắp bị gãy lìa của nó... Nếu như có ai nhìn kĩ, nhất định có thể phát hiện ở trong không gian tối đen này, có hai ánh mắt màu đỏ...

Thỏ vẫn như cũ chỉ là thỏ chết, không có bất kỳ phản ứng nào.

Lúc này, ngọn lửa bốc cháy dữ dội, mãng xà vừa sống lại lại bốc cháy cho đến khi chỉ còn lại tro bụi.

Nhạc đệm nhỏ này không ai có thể thấy được.

Vật thí nghiệm chết đi chưa bao giờ sống lại, nhưng mà không có ai quan sát xem phản ứng của con vật bị vật thí nghiệm cắn chết.

Nhưng mà con mãng xà này mặc dù sống lại nhưng cuối cùng vẫn bị chết cháy không phải sao? Cho nên không có ai nhận ra được có chuyện gì đặc biệt.

********************************

Bên trong khoang máy bay.

Không biết có phải do nhân viên hàng không sơ sót hay không, một con mèo con đang bị giam trong lồng sắt không phải là rất tốt, cộng thêm mèo con đang ở một không gian xa lạ thật không có cảm giác an toàn, không ngừng cào lồng sắt, cứ như vậy ''kẽo kẹt'' một tiếng, cửa lồng sắt mở ra.

Mèo con từ từ đi ra khỏi lồng sắt, đi dạo bên trong không gian thu hẹp này, đi qua chiếc lồng sắt của mình, đột nhiên, nó thấy được con vật nhỏ mà nó cảm thấy hứng thú, ở bên trong hòm nhỏ, có hai con chuột trắng nhỏ, mèo con mềm mại bước đi thong thả như cũ. Đưa móng vuốt cào cào vào bên trong, muốn trêu chọc hai con chuột nhỏ này.

Đột nhiên, một con chuột bạch nổi điên, cắn móng vuốt mèo con một cái!

"Meo meo!!!" Mèo nhỏ kêu lên thảm thiết, lập tức rời khỏi nơi này, lại trở về lồng sắt của mình...

***** Tôi là đường phân cách máy bay hạ cánh ******

"Mẹ, tại sao Mimi lại không có tinh thần như vậy, có phải là bị bệnh hay không?" Một cô bé 5, 6 tuổi ôm trong ngực một con mèo vàng, lo lắng hỏi mẹ ở bên cạnh.

"Mẹ nhìn một chút. Thật không có chút tinh thần nào. Có thể là đi trên đường không kịp thích ứng, chắc khoảng hai ngày nữa là tốt rồi." Mẹ cô bé an ủi, cô sờ đầu Mimi, quả thật Mimi có chút lười biếng, không có tinh thần.

Rời khỏi sân bay, hai mẹ con đang chuẩn bị bắt taxi đi về nhà, bỗng nhiên, mèo vàng trên tay cô bé thấy được con chuột ở bồn hoa cách đó không xa, hai chân đạp một cái, nhảy khỏi người cô bé, đuổi theo con chuột rất nhanh liền không thấy đâu.

Hai mẹ con tìm xung quanh sân bay thật lâu cuối cùng thất vọng mà về. Chỉ có thể đi về nhà trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện