*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Này, các người biết không? Nghe nói hôm qua ở khu Tây Bắc có 8 người chết đấy! Trong đó có 3 người còn là dị năng giả nữa.”
“Anh cũng nghe nói hả? Hình như là gần nhà giam đó.”
“Nghe người khác nói, tiếng kêu tối qua rất là thê thảm ~ khiến người ta không rét mà run, tôi còn tưởng trong căn cứ xuất hiện zombie chứ!”
“Trong căn cứ không xuất hiện zombie nhưng mà zombie xung quanh bị hấp dẫn tới, tối hôm qua tôi còn tham dự chiến đấu bảo vệ căn cứ, thật may là zombie không nhiều lắm nên chúng tôi còn có thể ứng phó được…”
Tô Tiểu Tiểu vừa đến căn cứ báo cáo kết quả công tác thì nghe được mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao.
Tô Tiểu Tiểu cùng Mạc Ngôn liếc nhau, sau đó nghĩ ngay đến mấy tên côn đồ bị Mạc Ngôn đánh ngày hôm qua.
Tô Tiểu Tiểu vốn định hỏi tình huống của những tên khốn kiếp đó nhưng cô mới vừa giương mắt lên lại thấy Diêu Hồng Viễn đang ở phía trước, sau đó cô quyết định đi đến và chào hỏi anh ta.
“Đội trưởng Diêu! Xin chào!”
“A, Tiểu Tiểu, sớm nha, hôm nay cơ thể khỏe mạnh rồi hả? Mạc Ngôn, chào buổi sáng nha!”
Mạc Ngôn khẽ gật đầu với Diêu Hồng Viễn xem như lời chào, sau đó anh buồn bực không lên tiếng đứng ở bên cạnh Tô Tiểu Tiểu.
“Ừ, tôi ngủ một giấc thì cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, đội trưởng Diêu, sáng sớm hôm nay mọi người đang thảo luận chuyện gì mà nhiệt liệt thế, vừa biến mất vừa chết người? Chẳng lẽ là do zombie tấn công ngày hôm qua hả?” Mới từ không gian ra ngoài, Tô Tiểu Tiểu nghe Mạc Ngôn nói ngày hôm qua sau khi cô vào không gian không bao lâu thì Diêu Hồng Viễn đến tìm, Mạc Ngôn lấy cớ thân mình Tô Tiểu Tiểu không khỏe đang nghỉ ngơi để ngăn Diêu Hồng Viễn ngoài cửa. Lúc đó Tô Tiểu Tiểu còn thấy kỳ quá, tại sao hơn nửa đêm Diêu Hồng Viễn lại đến tìm, nếu đúng theo như lời mọi người là zombie đột kích thế thì còn hiểu được.
“Zombie tấn công không khoa trương như mọi người nói thế, nhưng mà zombie bị hấp dẫn đến ngược lại là thật. Không đủ nhân lực, vốn định kêu cô cùng nhau chiến đấu, không ngờ cô cũng bị bệnh, ban ngày cô không nên dùng nhiều dị năng như vậy, dị năng yếu thì cơ thể sẽ
mệt mỏi, thi thể zombie còn dư thì hãy đem đi đốt chứ….” Thì ra Diêu Hồng Viễn nghe thấy lý do mà Mạc ngôn nói, anh ta lại tưởng thật, nghĩ là do Tô Tiểu Tiểu dùng nhiều dị năng quá nên mệt.
“Tối hôm qua, mấy tên tội phạm chờ ngày tử hình được căn cứ thả ra, không biết lại chọc tới người nào, lúc chúng tôi phát hiện ra thì chúng chỉ còn vài hơi thở, còn chưa kịp cấp cứu thì chết rồi.” Diêu Hồng Viễn nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua anh ta nhìn thấy, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy kinh hãi, trạng thái khi chết của mấy người đó, quá kinh khủng!
“Thế nào?” Tô Tiểu Tiểu không hiểu bộ mặt kinh hãi đó từ đâu mà xuất hiện, không phải chỉ chết mấy người thôi sao? Ngay cả zombie đều gặp được còn giả bộ ngây thơ như vậy.
“Mấy người bọn họ vốn là tử tù nhưng tận thế đến, căn cứ cần xây dựng nhưng lại thiếu nhân thủ. Lúc này không quản đến những người trong ngục giam là ai, chỉ cần không phải là tội phạm cực ác và biến thái thì đều được đặc xá, chỉ cần bọn họ không gây chuyện thị phi nữa, chúng tôi cũng mở một mắt nhắm một mắt, trả lại tự do cho bọn họ. Mấy người ngày hôm qua vốn chính là bá chủ một phương, từ tận thế đến nay trái lại rất an phận, cũng chưa làm ra chuyện gì trái với đạo lý. Tận thế còn có 3 người lại kích phát được dị năng vì thế bọn họ rất có thế lực ở khu Tây Bắc, không một ai dám trêu chọc họ.
Không biết ngày hôm qua bọn họ chọc đến vị cao thủ nào mà lại bị đánh đến nỗi xương cốt vỡ vụn toàn bộ, đau đến chết……Nói thế nào nhỉ? Giống như là trúng Hóa Cốt Miên Chưởng trong tiểu thuyết Kim Dung vậy đó….” Diêu Hồng Viễn nói đến đây, trên mặt còn hiện lên nỗi sợ hãi.
“Cũng không biết bọn họ kêu rên trong bao lâu. Cô cũng biết đó, zombie chỉ cần nghe được một xíu âm thanh là có thể tìm đến, cho nên zombie đến ngày