Edit: Cải Trắng
Chương 13: Giang Kiều, đừng giở trò với tôi
Thẩm Ngôn Phóng tham gia ghi hình chương trình <Chân nhân tú>, trong chương trình <Chân nhân tú> họ chú trọng ghi lại cảnh sinh hoạt thường ngày của Thẩm Ngôn Phóng. Chương trình <Chân nhân tú> vẫn chưa được chiếu nhưng nó đã khiến cho các fan cực kỳ mong đợi.
Lúc Thẩm Ngôn Phóng ở thành phố điện ảnh đóng phim, nhân viên của chương trình thực tế cũng đi theo để ghi hình.
Kết thúc ghi hình, người quay phim có việc phải rời đi trước, lúc rời đi hắn không mang theo máy quay, và hắn cũng không chú ý rằng, hắn vẫn chưa tắt chế độ quay phim.
Không một ai phát hiện ra chuyện này cả.
Mọi người xung quanh bắt đầu tản ra, Thẩm Ngôn Phóng cũng tùy ý ngắm nhìn xung quanh một chút. Thần sắc anh mang theo vẻ nhàn hạ. Lúc này, ánh mắt anh bỗng dừng lại. Đằng trước anh là một người con gái, cô hơi cúi đầu, để lộ ra khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp.
Ngày mùa hè, trong không khí mang theo sự oi bức, cô lại như một ngọn gió mát mẻ, làm cho người khác cảm thấy ánh nắng cũng phải nhẹ nhàng hơn.
Ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng tối đi vài phần, bỗng anh mở miệng: " Giang Kiều. "
Thanh âm phát ra, làm sự yên tĩnh của mùa hè biến mất.
Bước chân Giang Kiều dừng lại. Cô xoay người, là Thẩm Ngôn Phóng. Cô suy nghĩ mất một lúc, hình như trong trí nhớ của thân chủ, cô ấy cũng không quen người nào tên là Thẩm Ngôn Phóng.
Thẩm Ngôn Phóng cũng là một trong những người trong vai phản diện, cô vẫn không thể xác định được có phải anh là người đã giết cô không, thế nên cô phải thật cẩn thận.
Giang Kiều đứng im tại chỗ, không nói gì, cũng không cử động.
Thẩm Ngôn Phóng chầm chậm di chuyển về phía Giang Kiều. Bước chân của anh không nhanh không chậm, anh đi tới, khi còn cách Giang Kiều một khoảng, anh dừng bước chân lại.
Giang Kiều nhướn mày: " Anh quen tôi sao? "
Ở trong ấn tượng của cô, thân chủ và Thẩm Ngôn Phóng hình như chưa từng nói chuyện với nhau.
Khóe miệng Thẩm Ngôn Phóng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ: " Chúng ta là người cùng một công ty, tôi đương nhiên đã nghe tới tên cô rồi. " Ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng.
Giang Kiều không muốn tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Ngôn Phóng, cô mở miệng: " Tôi tới đây để tìm một người. "
Trên mặt Thẩm Ngôn Phóng không để lộ một chút cảm xúc dư thừa nào, anh gật gật đầu: " Vậy cô đi trước đi. "
Giang Kiều rời đi, ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng vẫn nhìn theo Giang Kiều. Anh đứng đó một lúc lâu không rời đi, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn.
...
Trong phòng biên tập.
Người biên tập đang ngồi trước màn hình máy tính, hắn đang chuẩn bị biên tập cho phần ngày hôm nay, hắn đang nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Bỗng, có mấy hình ảnh xẹt qua, làm ánh mắt hắn đờ ra.
Trên màn hình là hình ảnh Thẩm Ngôn Phóng đang đi về phía Giang Kiều. Anh ấy và Giang Kiều nói chuyện, cuối cùng, Giang Kiều là người rời đi trước. Từ đầu tới cuối, có thể thấy, ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng vô cùng dịu dàng.
Lúc này, đạo diễn đang đứng ở phía sau người phụ trách biên tập, đương nhiên cũng thấy cảnh đó. Trong phút chốc, cả hai người ngây ra.
Đạo diễn hít một hơi thật sâu, nói: " Sao lại thế này? "
Người phụ trách biên tập nhíu mày: " Lúc tôi rời đi, rõ ràng là đã tắt máy quay phim rồi mà, sao lại quay được cả cảnh này chứ? "
Đạo diễn biết chuyện này rất quan trọng, thế nên, ông lập tức gọi điện thoại tới cho người đại diện của Thẩm Ngôn Phóng.
Đạo diễn: " Người phụ trách biên tập nói trong quá trình biên tập phát hiện ra đoạn phim có một chút vấn đề. "
Người đại diện: " Tôi lập tức tới ngay. "
Người đại diện đi vào trong phòng biên tập, khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, ánh mắt hắn lộ ra sự căng thẳng. Tầm mắt hắn dừng lại trên người người con gái đó, thấy rõ được khuôn mặt của cô.
Hắn nhíu chặt mày, Giang Kiều?
Người đại diện biết, đại tiểu thư của tập đoàn Giang thị đóng vai trò nhà sản xuất phim ở công ty điện ảnh Tây Hoằng. Nhưng Thẩm Ngôn Phóng chưa từng nói qua với hắn rằng mình có quen Giang Kiều.
Người đại diện tiếp tục nhìn vào hình ảnh trên màn hình, lông mày càng nhíu chặt lại.
Hình ảnh trên màn hình được hiển thị rất rõ ràng. Thẩm Ngôn Phóng là người gọi Giang Kiều, người chủ động tiến tới nói chuyện với Giang Kiều cũng là Thẩm Ngôn Phóng. Lúc sau, khi Giang Kiều rời đi, cũng chính Thẩm Ngôn Phóng là người đứng im một chỗ không chịu di chuyển.
Thẩm Ngôn Phóng là người có thân phận đặc biệt, rất nhiều người muốn tạo scandal với anh. Thẩm Ngôn Phóng biết rất rõ điều này, từ trước tới nay, anh luôn là người chủ động duy trì khoảng cách với người khác. Người đại diện rơi vào suy nghĩ của mình, hắn chưa từng thấy Thẩm Ngôn Phóng có thái độ này với bất cứ cô gái nào khác.
Bây giờ, điều quan trọng chính là, không thể để người bên ngoài biết được chuyện này.
Người đại diện liếc mắt nhìn đạo diễn một cái: " Hình ảnh không thể để lộ ra bên ngoài, cứ thẳng tay cắt đi. "
Bằng không, nó sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Thẩm Ngôn Phóng trong lòng các fan hâm mộ.
" Chuyện này nếu để lộ ra bên ngoài, nó sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với Thẩm Ngôn Phóng, mọi người cũng biết rồi đấy.
Đạo diễn im lặng trong chốc lát, trong lòng ông chợt hiện lên suy nghĩ, đài truyền hình có thể lợi dụng hình ảnh này để lăng xê mà. Nhìn thoáng qua thôi cũng thấy được thái độ của Thẩm Ngôn Phóng với Giang Kiều là không bình thường. Nếu hình ảnh này mà bị tuồn ra bên ngoài, chắc chắn nó sẽ là một đề tài nóng được mọi người thảo luận.
Ánh mắt người đại diện dần trở nên tối đi, hắn biết, rất có khả năng chương trình muốn sử dụng hình ảnh này để lăng xê. Nhưng mà, hắn không thể để chuyện này xảy ra được.
Người đại diện: " Mấy người mời Thẩm Ngôn Phóng tới tham gia <Chân nhân tú> đơn giản là bởi vì người như Thẩm Ngôn Phóng có nhiều đề tài để khai thác. Nhưng mà, mấy người đừng nghĩ tới việc lôi chuyện này ra. "
Ngữ khí của hắn mang theo một tia lạnh lùng: " Nếu tin tức này của Thẩm Ngôn Phóng bị lộ ra bên ngoài thì sau này chúng tôi sẽ không hợp tác với đài truyền hình mấy người nữa. "
Sắc mặt đạo diễn lập tức thay đổi. Bây giờ, Thẩm Ngôn Phóng đang là thần tượng nổi tiếng nhất, lực lượng fan vô cùng hùng hậu, có anh góp mặt vào chương trình thì đảm bảo rating sẽ tăng cao.
Lần này, ông phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể mời Thẩm Ngôn Phóng tham gia chương trình. Nếu sau này Thẩm Ngôn Phóng không còn hợp tác với bọn họ nữa thì nhất định đài truyền hình sẽ phải chịu tổn thật lớn.
Đạo diễn lập tức mở miệng: " Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cắt hình ảnh này đi. "
Người đại diện đi ra khỏi công ty, hắn lập tức gọi điện thoại tới cho Thẩm Ngôn Phóng.
Người đại diện: " Ngôn Phóng, cậu quen Giang Kiều? "
Thẩm Ngôn Phóng: " Tôi có nói chuyện với cô ấy vài câu. "
Giọng nói của người đại diện trở nên nghiêm túc: " Hôm nay, lúc mà cậu nói chuyện cùng với Giang Kiều, cảnh đó đã bị ghi lại rồi. "
Lúc đầu, Thẩm Ngôn Phóng vẫn còn lơ đãng nhìn vào màn hình máy tính, nhưng sau khi nghe xong những lời này, anh bỗng cứng đờ người, ánh mắt tối sầm xuống: " Bên chương trình, anh đã nói gì với bọn họ rồi? "
Người đại diện: " Tôi đã nói chuyện với bên chương trình rồi, toàn bộ hình ảnh lúc đó sẽ bị cắt, không được để lộ ra ngoài dù chỉ một chút. "
Tâm trạng của Thẩm Ngôn Phóng lúc này mới được thả lỏng: " Ừ. "
Thẩm Ngôn Phóng chậm rãi mở miệng, giọng nói cũng trở nên nặng nề hơn: " Nhất định phải áp được chuyện này xuống, không được để nó ảnh hưởng tới Giang Kiều. "
Sắc mặt người đại diện trở nên phức tạp, hắn dừng lại vài giây: " Ngôn Phóng, cậu có ý gì với Giang Kiều? "
Thẩm Ngôn Phóng không trả lời. Anh mân mê cái ly trong tay mình, ngón tay thon dài khẽ lướt qua cái ly, ánh mắt có chút không xác
định.
Đầu dây bên kia điện thoại trở nên im lặng. Bỗng người đại diện nghĩ tới chuyện lần trước, ban đầu rõ ràng Thẩm Ngôn Phóng đã đồng ý nhận lời trả lời một buổi phỏng vấn, cuối cùng lại thay đổi lịch trình, đi tới Tây Hoằng. Mà theo như hắn biết thì lúc đó Giang Kiều đã vào công ty Tây Hoằng. Nếu thế thì không lẽ hôm đó Thẩm Ngôn Phóng muốn đi gặp Giang Kiều?
Trong lòng người đại diện đã hiểu rõ, hắn nhắm mắt: " Thanh danh của Giang Kiều không được tốt, nếu cậu và cô ấy có scandal với nhau thì nó không có lợi với cậu đâu. "
Sắc mặt Thẩm Ngôn Phóng lập tức trở nên lạnh lùng. Anh cười lạnh một tiếng: " Không phải anh là người rõ nhất sao, giới truyền thông giỏi nhất là nói bóng nói gió, lại còn nói điêu. "
Người đại diện: " Nhưng mà... "
Ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng tối đi, thanh âm trở nên lạnh nhạt: " Chuyện của tôi, tôi sẽ tự có chừng mực. Chuyện như này, sẽ không để xảy ra lần thứ hai. "
Sau đó, Thẩm Ngôn Phóng cúp điện thoại.
...
Phong Dịch và Giang Kiều hẹn nhau là sẽ dùng bữa tối ở nhà hàng trên tầng cao nhất của tòa nhà. Từ đó nhìn xuống bên dưới, là cảnh đêm của Mặc thành.
Phong Dịch tới trước thời gian đã hẹn mười phút, anh đi ra khỏi thang máy thì gặp ngay Giang Kiều, không ngờ cô còn tới sớm hơn anh.
Giang Kiều đứng nghiêng người, dựa nửa người vào tường. Cánh tay cô lộ ra bên ngoài, trắng noãn mềm mại không chút tì vết. Cô khoanh tay trước ngực, ngón tay thon dài xinh đẹp. Phong cảnh trước ngực đã bị che mất, nhưng không biết là vô tình hay cố ý, cổ áo váy dài lại không bó quá sát, nhìn qua như ẩn như hiện.
Phong Dịch hỏi một câu: " Sao lại đứng đợi ở chỗ này? "
" Tôi cũng vừa tới thôi, vừa nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại. " Giang Kiều cười: " Thật trùng hợp, xoay người lại cái đã thấy anh. "
Không đợi Phong Dịch mở miệng nói thêm, Giang Kiều đã nói: " Cùng nhau đi vào chứ? " Thanh âm nhẹ nhàng, chẳng mang theo chút dụ hoặc nào.
Giang Kiều và Phong Dịch cùng nhau đi vào trong nhà hàng. Ở bên ngoài cửa sổ, hàng ngàn ánh đèn lung linh đang thắp sáng, thật sự vô cùng xinh đẹp. Trong nhà hàng không có ai khác, hôm nay chỉ có hai người bọn họ làm khách, còn lại, không có ai cả.
Trong lúc đợi thức ăn đưa lên, Giang Kiều ngồi dựa lưng vào ghế, có chút lười biếng, nhưng nó không ảnh hưởng chút nào tới sự xinh đẹp của cô.
Phong Dịch nhìn Giang Kiều, tầm mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô. Chợt, anh mở miệng gọi cô một tiếng: " Giang tiểu thư. "
Giang Kiều: " Hửm? Phong tiên sinh? "
Phong Dịch nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đôi mắt cô trong sáng, nhìn qua đã thấy được vẻ chân thành. Nhưng nếu gạt đi đám mây mờ đó, nhìn sâu vào bên trong, ánh mắt cô có ý nghĩ như nào, nhìn không rõ lắm.
Phong Dịch: " Giang tiểu thư, so với lời đồn đại, gặp cô ở bên ngoài thấy không giống lắm. " Anh đang nói tới việc đêm đó cô cởi đai lưng của anh.
Giang Kiều trả lời một cách đơn giản: " Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, tôi nghĩ, Phong tiên sinh cũng thế. " Chuyện cô muốn làm, đơn giản, là biết được bí mật của anh thôi.
" Còn nữa... việc tôi có ý đồ gì đó với Phong tiên sinh. " Giang Kiều nâng mắt: " Khoảng thời gian trước, tôi đã nói rất rõ ràng rồi. "
Phong Dịch hơi nhướn mi: " Cô rất thành thật. "
" Từ trước tới nay, tôi luôn đối xử với người khác hết sức chân thành. " Trong mắt Giang Kiều hiện lên ý cười như có như không. Cái mà cô không nói ra chính là, đặc biệt hơn nữa, Phong Dịch còn là mục tiêu của cô, cô sẽ đối xử chân thành hơn.
Bọn họ không nói chuyện với nhau quá nhiều, bữa tối cũng nhanh chóng được mang lên. Phong Dịch và Giang Kiều không tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi nữa, hai người chỉ thuận miệng nói một hai câu chuyện bên lề.
Di động hơi rung lên, Phong Dịch hơi liếc mắt nhìn qua, anh hơi nhíu mày lại, bỗng anh nói:
" Công ty có chút việc, tôi phải rời đi trước rồi. "
Phong Dịch đứng lên, nhưng bước chân anh lại dừng lại.
Phong Dịch quay đầu nhìn, một đôi tay vươn ra nắm lấy cánh tay anh. Ngón tay trắng nõn, móng tay sạch sẽ, bên trên không có chút vật pha tạp nào. Ngón tay cô mang theo sự ấm áp, tay áo sơ mi của Phong Dịch lại hơi kéo lên nên cảm nhận được. Tuy tay cô không nhúc nhích, nhưng anh lại cảm nhận được sự mềm mại đang vuốt ve lấy cánh tay mình.
Phong Dịch khom lưng, nhìn thẳng vào mắt Giang Kiều. Hô hấp của anh tiến tới gần, nhưng cô không né tránh, vì cô không tránh đi nên hơi thở của Phong Dịch lập tức vây lấy người cô.
" Về sau... " Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh: " Đừng có giở trò với tôi. "
Giang Kiều cũng nhìn thẳng vào mắt Phong Dịch, cô không thể nhìn rõ được cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh kia. Cô chú ý rằng, tuy ánh mắt không để lộ cảm xúc ra bên ngoài nhưng cơ thể anh không hề kháng cự với sự tiếp xúc của cô.
Một chút cũng không có.
Ý cười trong ánh mắt Giang Kiều như ẩn như hiện, đuôi mắt cô hơi cong lên, sau đó, cô buông tay ra.
Phong Dịch bước nhanh ra khỏi nhà hàng. Anh cúi đầu gửi tin nhắn cho bác sĩ Ngô Đại Sơn. Ngày mai, anh sẽ tới Khánh thành để gặp bác sĩ Ngô.
Anh hiểu rất rõ một sự thật, đó là tình huống bây giờ không được lạc quan. Anh bắt đầu trở nên xa cách với mọi người xung quanh, giống như trước đây vậy.
Ở bên kia, Giang Kiều vẫn còn ngồi trong nhà hàng, cô tỉ mỉ cắt một miếng bò bít tết, động tác không nhanh không chậm. Cô cầm lấy ly rượu, môi đỏ nhẹ chạm vào miệng ly, uống một ngụm rượu vang đỏ.
Giang Kiều hiểu rõ, so với lần đầu tiên gặp mặt, khoảng thời gian trước, thái độ của Phong Dịch không lạnh nhạt như này.
Nhưng đêm nay, Phong Dịch lại tỏ vẻ như cô không nên tiếp cận anh. Người có thể nói dối, nhưng cơ thể mình thì không thể nói dối. Giang Kiều đã thử rồi, Phong Dịch không hề kháng cự lại sự động chạm của cô.
Chẳng lẽ, mấy ngày hôm trước đã xảy ra chuyện gì?
Giang Kiều nhìn những ngọn đèn ở phía dưới, trong mắt không có một chút lo lắng nào. Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần dần bao phủ lên tất cả, dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn cô thật sự rất mê người.
Đây đúng là một người đàn ông không thể nắm bắt được.
Ừm...Vậy cô càng phải cố tình trêu chọc anh.