Edit: Tiểu Phiến
Phong Dịch mặc tây trang màu đen, Giang Kiều lại mặc một bộ váy đỏ. Anh nắm chặt cổ tay cô, cô ngửa đầu nhìn chằm chằm vào anh, tư thế hai người nhìn qua giống như rất thân mật.
Giang Kiều cứ như vậy mà nhìn Phong Dịch, cô không nhìn rõ được tâm tình trong đôi mắt sâu hút của anh.
Giang Kiều có biết gì không? Vừa nãy cô có tiếp xúc với Tô Dịch không? Phong Dịch nhìn vào mắt cô, cô rất bình tĩnh, Giang Kiều chỉ cần dùng lời nói đã triệt tiêu hết nghi ngờ trong lòng anh.
Giây sau, Phong Dịch đã buông lỏng tay Giang Kiều ra, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô, mãi không dời, giống như anh đang muốn nhìn thấu cô.
Anh chỉ thấy Giang Kiều không còn giống như trước, cô vẫn quyến rũ như vậy, nhưng vẻ trêu đùa thường ngày đã thu hồi lại, ánh mắt trở nên chuyên chú, nghiêm túc hơn.
“Giang Kiều…” Phong Dịch nói, “Cô đúng là rất đặc biệt.”
Cô trực tiếp tỏ tình với anh mà không che giấu gì, đây là lần đầu tiên anh nghe được lời nói trực tiếp đến vậy, nhưng kỳ quái là anh hoàn toàn không ghét bỏ sự thẳng thắn đó của cô.
Giang Kiều nhếch môi cười, “Đối với anh, tôi chỉ hơi đặc biệt thôi sao?”
Phong Dịch nhìn chằm chằm vào mắt Giang Kiều, lên tiếng hỏi, “Cô còn muốn tôi trả lời như thế nào?” Giang Kiều không đáp, chỉ giương mắt nhìn anh.
“Phong Dịch, nhớ kỹ lời tôi hôm nay.” Giang Kiều nói, “Sau này, tôi sẽ từng bước chứng minh cho anh thấy.”
Anh không trả lời, nhưng khi quay người rời đi, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười nhẹ. Bên ngoài vẫn đang mưa, nhưng những hạt mưa đã nhỏ dần.
Giang Kiều im lặng nhìn theo bóng lưng Phong Dịch, cô bỗng nghĩ tới việc lúc nãy.
Cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra biểu hiện của Phong Dịch rất kỳ quái, hành vi của anh lại càng khác lạ, giống như một thiếu niên kiêu ngạo. Giang Kiều biết rõ, tình huống này đã xuất hiện hai lần rồi, mà mỗi lần đều là ngẫu nhiên, cô híp mắt một cái, tâm tư cuồn cuộn như sóng biển.
Mỗi tháng Phong Dịch đều đến Khánh thành gặp bác sĩ Ngô, một năm cấp ba của Phong Dịch không tồn tại trong hồ sơ, Phong Dịch không có mấy người bạn… Những thứ này đều có lời giải thích hợp lý rồi.
Phong Dịch có hai nhân cách, Giang Kiều nhìn ra được thiếu niên kia chính là một nhân cách khác của anh.
Giang Kiều đoán nhân vật phản diện đó chính là Phong Dịch, mà người cuối cùng giết chết cô chính là nhân cách khác của Phong Dịch. Cô biết trong sách Phong Dịch là vì giết cha mẹ mà phải tiếp nhận điều tra của pháp luật, không lẽ người giết chết bố của Phong Dịch là nhân cách khác của anh sao?
Chỉ cần cô điều tra rõ chuyện này thì có thể thay đổi nhân cách khác của Phong Dịch, cũng là thay đổi kết cục của cô.
Giang Kiều tin tưởng bản thân mình, nhất định cô phải khiến Phong Dịch thích cô.
Một ngày nào đó, cô sẽ hòa tan cái lạnh trong tim anh.
…
Trong tiệc từ thiện, Tô Dịch đột nhiên xuất hiện, mà khi Phong Dịch tỉnh lại, anh lại phát hiện bản thân đang đứng trước mặt Giang Kiều, nhưng đoạn ký ức khi tiếp xúc với cô lại mất đi.
Phong Dịch không nhớ được anh đã nói với Giang Kiều cái gì, hay là làm gì. Sau đó, Phong Dịch lại càng không thể xác định Giang Kiều đã phát hiện anh có một nhân cách khác hay chưa.
Ngày thứ hai, Phong Dịch lại đến nhà Ngô Đại Sơn.
Đêm đó, Ngô Đại Sơn bất ngờ nhận được điện thoại của Phong Dịch báo anh sẽ tới đây tìm cho nên ngày hôm nay ông cố tình không ra ngoài chính là để chờ Phong Dịch đến.
Phong Dịch ngồi xuống đối diện Ngô Đại Sơn, cửa phòng đã đóng kín, không có bất kỳ ai có thể cắt ngang bọn họ.
Ngô Đại Sơn mở lời trước, “Trong điện thoại cậu nói cậu đã phát hiện ra một ít manh mối rồi?”
Sau khi rời khỏi tiệc tối, Phong Dịch lập tức gọi cho bác sĩ Ngô, anh không giải thích trong điện thoại mà chỉ đơn giản nói qua vài câu.
Phong Dịch nhíu nhíu mày, “Khi gặp Phong Đình và Liêu Thâm, biểu hiện của Tô Dịch đều có chút bất thường.”
“Liêu Thâm?” Giọng nói của Ngô Đại Sơn mang theo một tia nghi vấn, “Là nhà từ thiện nổi tiếng kia?”
Phong Dịch gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, “Tối qua trong lúc Liêu Thâm đang diễn giảng thì Tô Dịch xuất hiện.”
“Tôi có thể cảm nhận được, lúc Tô Dịch đối mặt với Liêu Thâm thì tâm tình rất không ổn định.”
“Liêu Thâm có hợp tác với tập đoàn Phong thị nhưng tôi và anh ta không qua lại quá nhiều.” Phong Dịch suy đoán, Tô Dịch có thể biết được một số chuyện anh không biết.
Ngô Đại Sơn nói, “Lúc Tô Dịch gặp Liêu Thâm, tâm tình có chút biến động, có nghĩa là cậu ta đã gặp qua Liêu Thâm, thậm chí còn cực kỳ bài xích anh ta.”
“Người có chứng đa nhân cách thường bị mất trí nhớ, điều này rất hay xuất hiện.” Ngô Đại Sơn nói tiếp, “Ký ức của anh và Tô Dịch cũng không trùng hợp.”
Tô Dịch xuất hiện vào tuổi thơ của Phong Dịch, đêm đó cũng mưa xối xả, mưa không ngừng, giống như tối qua.
Thế nhưng Tô Dịch và Phong Dịch đều không nhớ rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, đoạn ký ức đó trống không, giống như bị người ta tận lực xóa đi.
Mà Tô Dịch đang háo hức đột nhiên thay đổi, cho dù thế nào, đoạn ký ức trống rỗng ấy nhất định có liên quan đến anh.
Đôi mắt Phong Dịch hơi lạnh đi, “Tô Dịch không vô duyên vô cớ xuất hiện, nhất định đã có điều gì đó kích thích anh ta.”
Ngô Đại Sơn hiểu rõ bệnh tình Phong Dịch. Nhưng bởi vì trí nhớ thiếu sót của anh, cho dù có dùng thuật thôi miên cũng không thể xoay chuyển nên không thể xác nhận nguyên nhân bệnh.
Nếu có thể biết được lý do tại sao một nhân cách khác bên trong Phong Dịch thì việc điều trị bệnh cho anh mới có hiệu quả.
“Rất nhiều vụ án cũng giống như vậy.”
Ngô Đại Sơn nói, “Tôi cho rằng việc cậu mất trí nhớ cùng với đoạn thời gian lúc nhỏ có liên quan đến nhau.”
Chỉ khi Phong Dịch tìm được đoạn ký ức đã mất, bệnh tình của anh mới có thể có bước đột phá.
Phong Dịch rời khỏi nhà Ngô Đại Sơn, lái xe trở lại Mặc thành. Lúc này, trên đường đi không có bất kỳ bóng người nào.
Ánh mặt trời nóng bỏng chói mắt, ánh nắng gắt tới nỗi có thể chiếu khiến mặt đất như phát sáng, càng đi về phía trước càng không nhìn rõ đường, giống như là không có điểm cuối.
…
Buổi chiều, sau khi Phong Dịch về Mặc thành đã hẹn người đến bàn việc làm ăn, mở rộng ngành công nghiệp ô tô.
Lúc này, điện thoại của Phong Dịch reo lên, phá vỡ sự yên lặng trong xe. Phong Dịch liếc mắt một cái, là thư ký Nhậm gọi tới, anh nhận điện thoại.
Giọng nói của thư ký Nhậm có chút lo lắng, “Phong tổng, Giang tiểu thư ở đoàn làm phim xảy ra chút chuyện.”
Đáy mắt Phong Dịch trầm xuống, giọng nói lạnh nhạt vang lên, “Nói cụ thể.”
Bí thư Nhâm nói, “Lúc thiết kế hiện trường bom nổ, thời gian không được tính toán chính xác dẫn đến việc có mấy người bị thương.”
Dừng lại vài giây, hắn lại nói tiếp, “Lúc đó Giang Kiều thư đang ở gần đó, cô ấy cũng chịu ảnh hưởng, hôn mê rồi.”
Không hiểu sao, khi nghe được Giang Kiều hôn mê, nhịp tim Phong Dịch bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp, anh lạnh nhạt nói, “Tình huống bây giờ ra sao rồi?”
Nét mặt Phong Dịch hiện lên một tia khẩn trương nho nhỏ nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm như vậy.
Thư ký Nhậm nói, “Người bị thương đã được đưa đến bệnh viện Mặc thành, những việc còn lại cũng đã xử lí tốt rồi.”
Phong Dịch cúp điện thoại, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng lại thể hiện rõ sự căng thẳng của anh.
Con ngươi anh hiện lên chút lo lắng mơ hồ, tuy là rất nhỏ, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Phong Dịch nhìn thẳng về phía trước, xe vẫn luôn duy trì tốc độ ban đầu. Môi mỏng của anh mím chặt, càng khiến đường cằm trở nên góc cạnh hơn.
Trong đầu anh chợt hiện lên khuôn mặt của Giang Kiều, con ngươi đen như mực, làn da trắng như tuyết, khóe miệng luôn có một nụ cười như có như không. Đáy mắt Phong Dịch, giây kế tiếp, anh chợt xoay vô lăng, ô tô chuyển hướng trong phút chốc, chạy tới hướng bệnh viện.
Phong Dịch đặt tay lên vô lăng, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn về phía trước.
Ô tô dừng trước cửa bệnh viện Mặc thành, Phong Dịch xuống xe, trực tiếp đi vào. Mùi nước khử trùng tràn ngập trong không khí có chút nặng nề.
Phong Dịch đi tới quầy lễ tân, nhìn về phía y tá, lạnh giọng hỏi, “Có một đoàn làm phim xảy ra chuyện, họ hiện tại đang ở đâu?”
Y tá nói, “Bọn họ đang ở trong phòng điều trị.”
Vừa dứt lời, Phong Dịch đã xoay người bước nhanh tới phòng điều trị, y tá chỉ nhìn thấy bóng lưng cao ngất của anh.
Sắc mặt Phong Dịch không thay đổi, nhưng tốc độ bước đi lại nhanh hơn vài phần. Một đường đi thẳng, hai bên tường trắng như tuyết, cảm giác như bị dồn nén.
Phong Dịch đi tới phòng điều trị, đẩy cửa ra, ánh mắt nhàn nhạt quét xung quanh. Phong Dịch cất bước, ánh mắt vẫn nhìn vào phòng bệnh. Ánh mắt anh chậm rãi xẹt qua từng người, đôi mắt dần dần trầm xuống, giống như bóng tối yên tĩnh sâu thẳm.
Trong phòng điều trị không có Giang Kiều.
Phong Dịch nhíu mày, thu hồi ánh mắt, rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này, phía sau Phong Dịch chợt vang lên một giọng nói, ngữ điệu cực kỳ lười biếng chậm rãi truyền đến, rõ ràng vang đến bên tai Phong Dịch.
“Phong Dịch, anh gấp gáp như vậy là vì quan tâm đến tôi à?”
Ánh mắt Phong Dịch hơi ngừng lại, anh chậm rãi xoay người nhìn.
Trên hành lang vắng vẻ, bên vách tường trắng tinh, Giang Kiều nhàn rỗi dựa lên tường.
Giang Kiều mặc quần áo bệnh nhân, bộ quần áo rộng thùng thình khoác lên người cô, càng làm tăng thêm vẻ gầy gò của cô.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, nhưng nó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô. Một chút ánh sáng chiếu ngang lông mày cô, làn da trắng tựa tuyết.
Trước khi Phong Dịch xoay người, Giang Kiều đã cởi ra hai nút áo, trùng hợp làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Tay cô yên lặng hạ xuống, không để lộ một chút dấu vết nào.
Lúc này, Phong Dịch vừa lúc thấy rõ, làn da trước ngực cô trắng nõn.
Giang Kiều nhìn thẳng vào Phong Dịch, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, khóe miệng hiện lên một tia ý cười lười biếng, mê hoặc lòng người.