Nguyễn Hâm ngẩn người, bà nhận ra giọng nói này, vô cùng quen thuộc, là giọng của Giang Kiều.
Nguyễn Hâm nhíu mày, vì sao Giang Kiều lại có mặt trên chuyến tàu này? Tại sao Giang Kiều lại hỏi như vậy, chẳng lẽ con bé đã phát hiện ra gì rồi?
Nguyễn Hâm lấy lại bình tĩnh, kiềm chế tâm trạng hoảng loạn trong lòng. Bà im lặng không nói gì.
Giang Kiều nhìn chằm chằm Nguyễn Hâm, súng trong tay vẫn không hạ xuống. Cảm giác cứng rắn, lạnh như băng vẫn ở bên hông Nguyễn Hâm, không giảm một chút nào.
Giang Kiều nhìn bà, chậm rãi lên tiếng "Mười mấy năm trước, vợ cả của tổng giám đốc tập đoàn Giang thị mất tích."
Trong lòng Nguyễn Hâm chợt căng thẳng.
Giang Kiều tiếp tục nói "Sau đó Trác Man Nhân gả vào nhà họ Giang, không còn ai nhắc tới vợ cả bị mất tích kia nữa. Nhiều năm như vậy, không ai biết tung tích của bà, cũng không ai biết rốt cuộc bà đã đi đến nơi nào." Cô nhìn chằm chằm Nguyễn Hâm "Bà rời khỏi ngôi nhà kia, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người. Đứa con gái của bà được người khác nuôi nấng, từ lâu đã không còn nhớ bộ dáng mẹ mình ra sao."
Trong lòng Nguyễn Hâm chua xót, bà dùng hết sức kiềm chế sự sục sôi trong lòng.
Giang Kiều gằn từng chữ, hỏi "Vị phu nhân này, bà có biết Giang đại phu nhân đi đến chỗ nào không?"
Giọng nói của cô vang lên căn phòng yên tĩnh, vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Hâm biết bà không thể để lộ thân phận của mình, đành đáp lại một cách cứng rắn "Tôi không biết cô đang nói gì."
Đối với câu trả lời của bà, Giang Kiều cũng không cảm thấy kinh ngạc. Cô bước về trước vài bước, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Nguyễn Hâm, tiếp tục chất vấn "Rốt cuộc bà là ai?"
Nguyễn Hâm đáp "Tôi họ Nguyễn."
Giang Kiều cười lạnh "Bà biết điều tôi muốn nghe không phải cái này." Mẹ ruột của Giang Kiều không phải họ Nguyễn, bà ấy vẫn không chịu nói ra sự thật.
Nguyễn Hâm nhắm hai mắt "Những chuyện khác, tôi không thể trả lời." Bà liếc mắt nhìn Giang Kiều, đáy mắt còn mang theo sự lo lắng "Giang Kiều, đừng nhúng tay vào chuyện của người khác nữa."
Bà biết rõ, Giang Kiều lên du thuyền này là bởi vì Kỷ Nham. Sắc mặt Nguyễn Hâm trở nên nghiêm túc "Chuyện này quá nguy hiểm, tôi không muốn cô tham gia vào."
Giang Kiều nhìn bà, dùng giọng điệu lãnh đạm hỏi ngược lại một câu "Bây giờ bà lấy tư cách gì để nói câu này?"
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, loang lổ trên sàn nhà, có chút mờ ảo, xẹt qua mí mắt Giang Kiều, sắc mặt cô bình tĩnh đến mức dửng dưng. Giọng nói bình thản như vậy, nhưng Phong Dịch lại nghe ra được sự khẩn trương hơn lúc bình thường của Giang Kiều.
Nguyễn Hâm ngẩn người, tuy sắc mặt của Giang Kiều rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại mang theo sự chắc chắn muốn bà thừa nhận thân phận.
Tâm trạng Nguyễn Hâm suy sụp, thân phận của bà quá nguy hiểm, lúc nhận nhiệm vụ luôn phải nằm vùng, bà không thể để Giang Kiều liên lụy. Nguyễn Hâm không nói, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Hâm, lòng Giang Kiều ê ẩm. Bà ấy còn không chịu thừa nhận mình là mẹ của cô. Giang Kiều vô cùng thất vọng, bàn tay cô càng lúc càng lạnh, như có trận gió lạnh thấu xương thổi bên người.
Lúc này, giọng nói lãnh đạm của Phong Dịch vang lên "Bà ta rời nhà của em nhiều năm như vậy, cho dù có nỗi khổ tâm gì, đến hôm nay, vĩnh viễn không đáng để tha thứ."
Nói xong, Phong Dịch kéo tay Giang Kiều, đưa cô rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, chỉ còn Nguyễn Hâm kinh ngạc đứng ở đó.
Đi ra bên ngoài, Phong Dịch lập tức buông tay. Cảm xúc ấm áp biến mất trong giây lát, dường như chỉ còn lại lời nói ban nãy lởn vởn bên tai. Giang Kiều nhìn Phong Dịch, cô rũ mắt nhưng không mở miệng. Tâm trạng của cô không tốt nên không muốn nói chuyện. Phong Dịch cũng là dạng người kiệm lời. Hai người đều không lên tiếng.
Thấy Phong Dịch đi về phía trước, Giang Kiều cũng đi theo anh, đến khi cảm nhận được gió biển thổi đến, cô mới bất giác phát hiện, anh mang cô lên boong thuyền. Hai người không tiếp tục ở bên trong khoang. Trên boong thuyển chỉ có một vài vị khác đứng hóng gió. Giang Kiều bước đến bên mạn thuyền, nhìn nước biển tối đen như mực, bất giác tâm trạng cũng an tĩnh lại. Dù Phong Dịch chỉ đứng bên cạnh cô không nói lời nào nhưng Giang Kiều vẫn có cảm giác an tâm.
Ánh trăng bạc chiếu xuống, mặt biển gợn sóng, Giang Kiều hít một hơi thật sâu. Mọi chuyện đã sắp xếp khá ổn, bọn họ có thể rời đi rồi. Lúc Giang Kiều vừa định xuống thuyền, bên trong khoang đột nhiên có tiếng súng vang lên.
Ở trên con thuyền náo nhiệt này, tiếng súng đó dường như phá vỡ đi khoảnh khắc yên bình.
Thân thuyền hơi dao động, Giang Kiều nghiêng sang một bên, Phong Dịch lập tức ôm lấy cô, Giang Kiều ngẩng đầu, ánh mắt cô vừa vặn chạm phải mắt Phong Dịch.
Trong nháy mắt, hai người đã hiểu ý nhau, không đợi họ kịp có phản ứng, hành khách trong khoang thuyền bắt đầu hoảng loạn. Tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai truyền đến, chắc chắn đã có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hành khách đều rời khỏi phòng, boong thuyền bỗng nhiên trở nên chật chội. Phong Dịch và Giang Kiều chậm một bước nên không kịp rời thuyền, bị vây ở trên boong.
Lúc đầu Phong Dịch còn đang ôm Giang Kiều, nhưng thấy tình huống đột ngột phát sinh, anh đổi sang nắm tay cô, Giang Kiều cũng nắm lại, hai bàn tay siết chặt.
Đoàn người chen chúc, suýt chút nữa đã tách hai người ra, Phong Dịch lại đổi sang ôm vai Giang Kiều. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có người chen lấn, nhưng họ vẫn dựa sát vào nhau.
Rất nhanh, Phong Dịch và Giang Kiều đã phát hiện ra có người nhân lúc hỗn loạn theo dõi họ, mặc dù xung quanh rất ầm ĩ và hỗn loạn, nhưng là những người vô cùng nhạy cảm, tất nhiên họ đã nhận ra có gì đó không đúng.
Trước khi lên thuyền, Phong Dịch đã nắm chắc toàn bộ bố cục, anh biết rất rõ nhưng chỗ nào có thể che giấu tung tích của hai người.
Giang Kiều nhích lại gần anh, nhỏ giọng hỏi "Là Kỷ Nham phát hiện ra chúng ta
sao?" Vì dựa quá gần nên hơi thở của cô phả vào tai Phong Dịch.
Anh lắc đầu, hạ giọng đáp "Chắc bọn hắn đang tìm một đám người khác."
Bước chân của Giang Kiều hơi dừng lại một chút, trong nháy mắt, Phong Dịch hiểu được sự do dự của cô, hẳn là đang suy nghĩ rằng có nên quay về tìm Nguyễn Hâm hay không.
"Nếu em muốn quay lại..." Phong Dịch mới nói nửa câu cô đã hiểu được ý của anh, nhưng Giang Kiều không muốn để anh liên lụy vào những chuyện này.
Giang Kiều vừa tính nói sẽ tự mình trở về thì đột nhiên nhìn lên boong thuyền, cười lạnh một tiếng "Xem ra người kia không cần sự trợ giúp của chúng ta rồi."
Nguyễn Hâm đã tránh thoát được gián điệp và đi lên boong thuyền, chắc không lâu nữa bà sẽ rời khỏi du thuyền Mặc Hải này. Không biết vì sao, hai người Giang Kiều lại bị người khác theo dõi.
Cô kéo tay Phong Dịch "Bây giờ chúng ta lập tức rời đi."
Đúng lúc Phong Dịch cũng nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Hâm, ánh mắt anh trầm xuống "Được."
Hai người lập tức tìm đường xuống thuyền. Sau khi Phong Dịch và Giang Kiều thoát khỏi du thuyền, họ không lập tức trở về nơi ở của Giang Kiều.
Người phía sau không đuổi theo, nhưng cuối cùng Phong Dịch vẫn lái xe về chỗ anh ở.
Bóng đêm dần buông xuống, lối đi bộ vắng vẻ, hai người bước qua con đường tối rồi dừng lại trước cánh cửa.
Phong Dịch và Giang Kiều xuống xe, đêm tối như mực, Giang Kiều cũng không chạy trốn, cô bước theo Phong Dịch vào phòng.
Cánh cửa đóng lại nhưng đèn chưa bật, giọng nói trầm thấp của Phong Dịch vang lên trong bóng đêm yên tĩnh "Một tháng qua, em ở đây trải qua những chuyện nguy hiểm như vậy sao?"
Giang Kiều yên lặng vài giây rồi mở miệng đáp "Không, hơn nữa đây không phải là chuyện anh nên quan tâm. Quên mất không nhắc anh, một tháng trước chúng ta đã..." chia tay.
Tuy cô không nói nốt nửa câu sau nhưng anh có thể hiểu được hàm ý trong đó.
Phong Dịch chợt xoay người lại, anh thấy Giang Kiều đứng ở trong phòng. Căn phòng tối đen, không nhìn rõ. Biểu cảm của cô, cũng không thể nhìn rõ.
Anh cười lạnh một tiếng "Giang Kiều", trong giọng nói của anh mang theo sự tức giận. Tuy rằng anh gọi cả tên cô ra nhưng lần này Phong Dịch thật sự tức giận "Là em đơn phương đề cập đến chuyện chia tay với anh, phải không?"
Giang Kiều không trả lời, cô đứng trong bóng tối, hơi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt Phong Dịch.
Anh nắm chặt cổ tay cô không buông, giọng nói đã không thể che giấu sự giận dữ, đáy mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Phong Dịch nhìn vào mắt cô, rất muốn biết người phụ nữ này có thể tuyệt tình như một tháng trước không.
Thời gian như ngừng trôi, Phong Dịch nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc, siết cổ tay Giang Kiều đặt sau lưng, dường như khống chế được tất cả hành động của cô.
Giang Kiều giật mình, không chờ cô kịp phản ứng, Phong Dịch đã hôn xuống. Nụ hôn này của anh hoàn toàn khác so với lần trước.
Cường thế, bá đạo, dường như muốn cướp đoạt toàn bộ không khí trong miệng cô.
Gắn bó quấn quýt, Giang Kiều có thể cảm nhận được nụ hôn của Phong Dịch mang đầy tính xâm lược. Sau khi cô biến mất, anh gần như phát điên đi khắp nơi tìm kiếm, hiện giờ cô đứng trước mặt anh, thái độ lại lạnh nhạt như vậy.
Phong Dịch chiếm lấy môi Giang Kiều, tách khớp hàm của cô, anh ôm chặt cơ thể cô, không cho phép Giang Kiều rời đi.
Cùi trỏ của Giang Kiều luôn ở thế tấn công, nhưng kỳ lạ là rõ ràng cô từng trải qua huấn luyện khắc nghiệt nhất, bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác cao độ, nhưng khi ở trước mặt Phong Dịch, cô lại không thể khống chế bản thân, thân thể của Giang Kiều không thể làm gì được.
Sức lực của Phong Dịch hơi lớn, Giang Kiều không nhịn được nhíu mày "Đau."
"Chịu đựng đi." Vẻ mặt của Phong Dịch rất thản nhiên, nhưng sức lực cũng giảm đi một chút.
Anh đưa tay ra phía sau người Giang Kiều, lễ phục của cô tuy đẹp nhưng chỉ miễn cưỡng cố định trên người. Nhẹ nhàng khều một cái, bộ lễ phục được mở ra. Lòng bàn tay lạnh như băng của Phong Dịch vuốt ve cơ thể ấm áp của Giang Kiều.
Anh hôn dọc xuống da thịt trắng nõn, lần này sức lực lại nhẹ hơn một chút. Đôi môi anh dịu dàng vuốt ve cơ thể cô.
Sự quen thuộc đó làm anh không cách nào tự kiềm chế.
Bị Phong Dịch hôn, thân thể Giang Kiều mất không chế, dần dần thả lỏng.
Cô ngồi trong lòng Phong Dịch, anh nhấc tay một cái, hai chân của cô rời khỏi mặt đất. Bộ lễ phục trên người rơi xuống, để lộ xương quai xanh xinh đẹp.
Cô không chống trả, anh cũng giảm nhẹ lực.
Phong Dịch ôm Giang Kiều vào phòng ngủ...