Thẩm Ngôn Phóng điều tra Lâm Yên, biết rằng ban ngày cô sẽ không ở nhà mà làm việc ở một quán cà phê nên anh không tìm đến nhà cô mà trực tiếp đến chỗ làm của cô. Anh chỉnh trang lại một chút, không nói với quản lý mà lái xe tới quán cà phê kia.
Khi Thẩm Ngôn Phóng tới nơi, quán cà phê không có nhiều khách, nhưng nhìn kỹ tứ phía cũng không thấy Lâm Yên đâu. Lúc anh đến, phục vụ đã nhận ra thân phận của anh, bọn họ giật mình, không hiểu sao anh lại tới đây, mà trông anh giống như đang tìm người. Thẩm Ngôn Phóng đi tới trước quầy, anh đeo kính râm, nhưng khí chất lại rất nổi bật, dễ làm người ta chú ý.
"Ở đây có một phục vụ tên là Lâm Yên, đúng không?" Anh biết có người nhận ra, thế nhưng anh cũng không có ý định sẽ che che đậy đậy.
Mất một lúc người phục vụ mới khôi phục tinh thần, "Mấy ngày nay Lâm Yên không tới làm, chúng tôi đều không liên lạc được với cô ấy."
Tuy là miệng nói như thế nhưng trong lòng lại nổi sóng, Thẩm Ngôn Phóng là một siêu sao, vậy mà lại hỏi chuyện của Lâm Yên.
Thẩm Ngôn Phóng nhíu mày, tròng mắt đằng sau kính râm hơi híp lại, "Cảm ơn."
Anh vừa xác định Lâm Yên không ở đây thì lập tức rời khỏi quán cà phê, lái xe tới phòng Lâm Yên thuê.
Đến khi Thẩm Ngôn Phóng đi khuất rồi, trong quán cà phê mới ồn ào tiếng bàn tán.
Thẩm Ngôn Phóng không quan tâm tới những chuyện này, không lâu sau anh đã tới cửa nhà Lâm Yên.
Thấy Lâm Yên vẫn luôn sống trong hoàn cảnh này, anh không khỏi sa sầm mặt mày. Đẩy cửa nhà Lâm Yên ra, cô cũng không ở trong nhà, mà đồ đạc trong phòng còn nghiêng ngả bừa bộn. Trong phòng rất bừa bộn, giống như là dấu vết phản kháng, Thẩm Ngôn Phóng thấy kỳ quái, lập tức gọi điện cho một người bạn của anh.
Sau vài tiếng tút tút, đầu dây bên kia nhận cuộc gọi, "Ngôn Phóng, tìm tôi có việc gì không?"
Thẩm Ngôn Phóng trầm giọng, "Bạn tôi mất tích rồi, hẳn là bị bắt đi, anh giúp tôi tìm xem."
Nghe anh nói cực kỳ nghiêm túc, bên kia lập tức đồng ý, "Nói tên đi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức."
Sau khi dập máy, Thẩm Ngôn Phóng cứ đứng yên trước gương, anh vừa mới tìm được cô gái bảy năm trước, nhưng lại chẳng thể gặp mặt. Anh không vội rời đi mà ngồi xuống ghế chờ tin, trên bàn còn có một bức thư viết dở của cô. Thẩm Ngôn Phóng chợt căng thẳng, nếu như anh nhận ra cô sớm hơn thì đã có thể bảo vệ cô an toàn, cô cũng sẽ không bị đối xử như vậy.
Không biết qua bao lâu, điện thoại trên bàn của anh chợt reo, anh lập tức nhấn nút trả lời, "Sao rồi?"
"Vị trí đại khái hẳn là ở ngoại ô." Người nọ nói tiếp, "Đúng là bị bắt cóc."
Thẩm Ngôn Phóng vừa nghe điện thoại vừa bước ra khỏi cửa, lấy chìa khóa xe trong túi ra, nhanh chóng lên xe.
Lúc này đã tối rồi, đèn đường rọi xuống mặt đường từng chấm nhỏ, đáy mắt Thẩm Ngôn Phóng lại là một màu đen. Xe khởi động, Thẩm Ngôn Phóng lái tới ngoại ô. Anh nhìn về phía trước, nói, "Anh biết người bắt cóc là ai không?"
"Là người của tập đoàn Giang thị."
Vừa dứt lời, Thẩm Ngôn Phóng chợt phanh gấp lại, xe dừng ở bên đường, giọng nói trở nên gấp gáp, "Thật?"
"Bố của Lâm Yên từng làm việc trong nhà xưởng thuộc tập đoàn Giang thị, nhưng vì máy móc gặp sự cố mà qua đời, thế nhưng Trác Man Nhân lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Lâm Văn Tân."
"Hiện giờ bên đó động tay động chân với Lâm Yên chủ yếu là bởi vì Lâm Yên muốn nhờ tới sự trợ giúp của pháp luật, kiện tập đoàn Giang thị."
Thẩm Ngôn Phóng chỉ thấy toàn thân rét lạnh, đến khi phía sau vang lên tiếng bấm còi mới có phản ứng, tiếp tục chạy xe đi. Lúc này đã trôi qua quá lâu, Lâm Yên càng bị bắt lâu thì càng nguy hiểm. Thẩm Ngôn Phóng đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ, gió lạnh liên tục thổi vào, thổi nguội trái tim của anh.
Thẩm Ngôn Phóng tới nơi Lâm Yên bị bắt cóc, nơi đây toàn là container bỏ đi, mà Lâm Yên lại bị nhốt vào một trong số chúng.
Anh xuống xe đi tới vỗ vào cạnh container, hy vọng người bên trong có thể trả lời lại. Đi tìm một lúc, chợt bên trong một thùng hàng truyền tới chút âm thanh nhè nhẹ khiến anh suýt chút nữa không nghe thấy. Thẩm Ngôn Phóng lập tức mở cửa container, xuất hiện trước mắt anh là Lâm Yên đang nằm hấp hối bên trong. Lâm Yên không thấy rõ là ai mở cửa, cô đã ở đây lâu đến nỗi không phân biệt được ngày đêm rồi. Anh vừa bước tới, cô đã lâm vào hôn mê.
Lâm Yên đã bị bắt cóc mấy ngày rồi, nếu như hôm nay Thẩm Ngôn Phóng không tới, cô nhất định sẽ chết đói ở chỗ này, rất lâu sau đó cũng chẳng có ai phát hiện ra. Thẩm Ngôn Phóng ôm ngang người Lâm Yên lên, đặt cô vào ghế ngồi phía sau xe, nhanh chóng lái tới bệnh viện.
Qua gương chiếu hậu mờ mờ, anh nhìn Lâm Yên, sự áy náy trong lòng khó có thể nguôi ngoai, nhưng điều kỳ quái là, anh cũng chỉ cảm thấy áy náy, chỉ thế thôi. Tình cảm anh nghĩ không xuất hiện, hồi ức với Lâm Yên cũng tự động biến thành sự cảm thông. Thẩm Ngôn Phóng chợt phát hiện Lâm Yên dường như chỉ còn là người bạn bảy năm trước kéo anh ra khỏi bóng đêm, nhưng anh vẫn muốn giống như năm nào, để anh bảo vệ cô.
...
Bệnh viện.
Một chiếc xe cứu thương dừng lại trước cửa, các y tá tất bật khiêng một cái cáng để dưới đất, đặt Lâm Yên lên cáng, nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu.
Thẩm Ngôn Phóng đội mũ che lại cả khuôn mặt, đi theo y tá vào bên trong, đáy mắt tràn ngập lo lắng.
Trên hành lang vắng bóng người, chỉ còn tiếng bước chân loạn xạ của các y tá và tiếng bánh xe ma sát với mặt đất. Y tá đưa Lâm Yên vào phòng cấp cứu, cửa lớn đóng lại. Thẩm Ngôn Phóng ngồi trên ghế, hai mắt nhắm chặt, thầm cầu nguyện cho cô có thể bình phục trở lại.
Quản lý chú ý sắc mặt của anh, nói, "Ngôn Phóng, tôi đã sắp xếp hết rồi, bên truyền thông sẽ không có thông tin gì của anh đâu."
Thân phận của anh rất đặc biệt, nếu như giới truyền thông biết anh quan tâm một cô gái như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới cộng đồng mạng, vì vậy không thể để lọt chút tiếng gió. Thẩm Ngôn Phóng làm như không nghe thấy lời quản lý nói, anh cũng không thèm để ý việc này. Anh lẳng lặng nhìn phòng cấp cứu, sắc mặt lo lắng.
Qua một lúc lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra ngoài, Thẩm Ngôn Phóng lập tức tới hỏi, "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ nhìn anh, nói, "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch." Thẩm Ngôn Phóng yên lòng hơn, căng thẳng trong lòng cũng giảm bớt.
"Bệnh nhân hiện giờ rất yếu, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều." Nói xong, bác sĩ đi thẳng.
Thẩm Ngôn Phóng đẩy cửa phòng bệnh, nhìn Lâm Yên nằm đó, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt. Hai mắt Lâm Yên cứ díu lại với nhau, cô không thể nhìn thấy người tới là ai nữa. Thẩm Ngôn Phóng tới gần cầm tay của cô lên, bàn tay cô lạnh đến nỗi làm người ta giật mình. Anh nhìn khuôn mặt của cô, trong lòng nổi lên chút hối hận. Nếu như anh có thể phát hiện ra cô sớm hơn thì cô đã không bị Trác Man Nhân bắt đi, không phải chịu khổ sở như vậy rồi. Đáy mắt anh hơi trầm xuống, Lâm Yên rơi vào hoàn cảnh này đều là do Trác Man Nhân, anh tuyệt đối sẽ không tha cho bà, phải để bà trả một cái giá thật lớn. Hận ý trong lòng dâng lên, nhưng khi anh vừa nhìn khuôn mặt cô, đáy mắt đã bớt chút lạnh giá.
...
Nước M, công ty của Phong Dịch.
Ngày ấy khi Tô Dịch xuất hiện, sau khi nhắn nhủ xong liền rời đi, từ đó không thấy xuất hiện nữa, nhưng Giang Kiều không nói cho Phong Dịch.
Cô hiểu lý do Tô
Dịch sinh lòng cảnh giác với cô, cũng là bởi vì Mặc thành bắt đầu xảy ra nhiều vụ mất tích, cảnh sát hợp lực với Kỷ Nham đè chuyện này xuống, mà đám người đuổi theo cô cũng không phải đơn giản. Đầu tiên, cô không muốn Phong Dịch liên quan tới chuyện này. Thứ hai, chuyện "Giang Kiều" sẽ chết ở tương lai cô không thể nói cho anh biết mà phải tự mình điều tra.
Cho nên quanh quẩn một vòng, cô lại phải tới nước M.
Giang Kiều vốn không biết Phong Dịch đang muốn điều tra giống như cô, nếu anh tìm được cô thì sẽ quyết cùng cô đối phó.
Mà mối nghi ngờ Tô Dịch, sau này có thể từ từ hóa giải.
Cửa phòng mở ra, Phong Dịch bước vào, trên tay là một tập tài liệu. Giang Kiều nhìn rồi thôi không suy nghĩ tới chuyện khác nữa.
"Còn nhớ người phụ nữ chúng ta thấy trên thuyền đêm đó không?" Anh hỏi.
Giang Kiều nhíu mày, "Anh tra được gì rồi?"
"Điều chúng ta nghi ngờ không sai." Phong Dịch ngừng lại một chút mới nói, "Người phụ nữ này là mẹ em."
Giang Kiều cứng người, cô không phải nguyên chủ, huống hồ bà ấy còn rời khỏi nhà họ Giang rất sớm, cô đối với bà ấy vốn chẳng có chút ký ức gì cả.
Phong Dịch tới gần vuốt ve bả vai cô, "Không sao, anh giúp em."
Cô không tiếp lời, đáy mắt tối sầm, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Nếu như cô nhớ không lầm thì mẹ nguyên chủ là Ôn Ngu, rời khỏi nhà họ Giang mấy năm trước, bỏ Giang Kiều ở lại, từ đó không trở về nữa. Vậy thì có thể giải thích được tại sao bà ấy lại nhận ra Giang Kiều, lại còn muốn bảo vệ cô nữa.
Giang Kiều bình tĩnh nói, "Phong Dịch, anh có đầu mối gì không?"
"Sau khi Ôn Ngu và bố em ly dị thì bà không ra nước ngoài mà bị bắt giam ở tù."
"Cái gì?" Giang Kiều giật mình.
"Năm đó Giang Huy phạm lỗi, Trác Man Nhân giúp ông giải quyết mọi chuyện. Nhưng không biết vì sao mà Ôn Ngu lại đồng ý gánh tội thay ông ta."
Chuyện này là cấm kị của nhà họ Giang, chỉ có một vài người biết. Hơn nữa sau khi tập đoàn Giang thị mua chuộc cảnh sát thì cũng phong tỏa tin tức, chỉ có Phong Dịch và Giang Kiều sau khi gặp được Ôn Ngu mới nghi ngờ mà điều tra chuyện này, phải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể lôi được chân tướng ra.
Phong Dịch híp mắt, "Nhưng mười năm trước, ngục giam mẹ em xảy ra hỏa hoạn, tất cả mọi người đều chết cả, cũng tìm được thi thể của mẹ em rồi."
Không khí bỗng nhiên đông cứng lại, cả hai cùng nghĩ tới một khả năng.
Bọn họ nghi ngờ Ôn Ngu chưa chết, mà lợi dụng trận hỏa hoạn năm đó để trốn thoát.
Đêm đó bà ở trên thuyền để tìm Kỷ Nham, vậy thì nhất định đang làm chuyện gì đó có liên quan đến hắn. Nhưng, bà là địch hay là bạn thì vẫn chưa rõ ràng. Tiếp theo cũng chỉ có thể vừa đi vừa tính.
Giang Kiều chợt nghiêng đầu nhìn Phong Dịch, cô không thể im lặng mà đi được, vẫn nên cẩn thận một chút. Nhưng lúc này anh hẳn là không tin tưởng cô chút nào. Nhìn khuôn mặt anh, trong lòng cô xoay chuyển qua bao nhiêu ý nghĩ. Cô chợt nhớ khi đó Phong Dịch nói nếu như một tháng trước cô có thể tin tưởng anh hơn một chút thì tốt.
Phong Dịch thấy cô nhìn anh, liền hỏi, "Sao vậy?"
"Không có gì." Giang Kiều nhỏ giọng, "Em thật may mắn vì có thể gặp được anh."
Phong Dịch chợt cười, "Cái gì? Anh không nghe rõ."
Giang Kiều nhìn đi chỗ khác, "Không nghe rõ thì thôi vậy, dù sao em cũng không nói lại nữa."
"A? Vậy sao?" Phong Dịch nắm lấy cằm cô, bắt cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
"Giang Kiều, em thử biến mất thêm một lần xem..."
Anh còn chưa dứt lời, Giang Kiều đã đè ngón tay lên môi anh, ngăn lại câu sau của anh. Cô nhón chân nhẹ chạm đến môi Phong Dịch, giam anh vào nụ hôn của cô. Phong Dịch phối hợp cúi người, vòng tay qua eo cô, đỡ cô đứng bình thường lại. Anh hơi mở miệng, thưởng thức mùi hương của cô. Lời anh chưa nói xong, đó là nếu như cô dám biến mất, thì dù là chân trời góc biển, anh cũng phải tìm được cô.
Nụ hôn ngày càng sâu hơn, đôi bàn tay dán lấy da thịt mịn màng, luồng khí nóng rực xộc thẳng đến người cô.
Một nụ hôn sâu thật ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, bóng hình mờ ảo của hai người in trên mặt đất.
...
Ở nơi khác, Ôn Ngu lặng lẽ ngồi trong phòng, không nhúc nhích. Bên trong phòng không bật đèn, bà cứ ngồi trong bóng tối qua một thời gian dài.
Chợt, Ôn Ngu đứng dậy đi tới trước một cái tủ, ấn vào cái công tắc, cửa tủ mở ra, bên trong là một mật thất. Bà đi sâu vào mật thất, đóng cửa lại, sau đó đi tới trước một cái tủ sắt, mở khóa ra. Bà cúi đầu, liếc nhìn vào bên trong.
Bên trong đặt hơn 10 tờ cái hộ chiếu, còn có một số văn kiện và một cái điện thoại.
Trên hộ chiếu đề mấy cái tên khác nhau, đây là thân phận giả Ôn Ngu chuẩn bị để làm nhiệm vụ, không để lộ ra thân phận của bản thân.
Ôn Ngu cầm điện thoại lên gọi tới một số, đây là điện thoại bí mật, dùng thứ này cũng là để bảo đảm nội dung trò chuyện không bị nghe lén.
Một lát sau điện thoại có người nhận, Ôn Ngu chậm rãi nói, "Đây là cảnh sát quốc tế, biệt hiệu Kiều."
Trong đêm đen, thần sắc Ôn Ngu cực kỳ bình tĩnh.
Bên đầu kia điện thoại vang lên âm thanh, "Mọi việc thế nào?"
"Tôi đã tra ra được gần đây nhất Kỷ Nham xuất hiện trên thuyền Mặc Hải chở khách định kỳ."
Đáy mắt Ôn Ngu hiện lên chút lạnh giá, bà nhìn thấy Kỷ Nham trong buổi họp trên du thuyền Mặc Hải sau đó đi theo anh đến địa điểm giao dịch. Nhưng lại không nghĩ tới Kỷ Nham cẩn thận như vậy, làm bà suýt nữa bị phát hiện.
"Có phát hiện gì mới không?"
"Kỷ Nham quá cẩn thận, tạm thời không có tin tức mới."
"Liêu Thâm đâu?"
Ôn Ngu dừng vài giây mới nói tiếp, "Mấy ngày này Liêu Thâm không liên hệ với Kỷ Nham."
"Cẩn thận, đừng để bại lộ hành tung."
"Vâng."
Ôn Ngu cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm đen như mực, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất, bóng cây lay động, màn đêm cực kỳ lạnh lẽo.