Các thành viên lúc này mới có phản ứng. Hóa ra ekip chương trình tổ chức bữa tiệc thịnh soạn như thế này là để chúc mừng Từ Diệc Dương ra mắt được sáu năm. Nhờ có Từ Diệc Dương mà bọn họ được hưởng ké.
Mà nói nhờ có Từ Diệc Dương thì không đúng lắm, phải nói là nhờ phúc của Kiều Hội. Nếu nhờ Kiều Hội, thì sẽ không có bữa tiệc chúc mừng tối nay. Nói đến cùng, vẫn là Kiều Hội có tâm.
Lâm Mẫn Mẫn đứng cách đó không xa, nhìn anh và cô, mỉm cười không nói lời nào. Từ Diệc Dương trẻ tuổi đầy triển vọng, gương mặt xuất chúng, tính cách trầm ổn. Hơn nữa còn là ảnh đế nổi tiếng, giống như ánh mặt trời buổi trưa [1] trong giới giải trí. Còn Kiều Hội dù mới ra mắt, chỉ là cô gái nhỏ tươi trẻ ngọt ngào. Tuy rằng hiện tại chưa có danh tiếng nhưng dựa vào khả năng vũ đạo tài ba cùng với danh xưng học bá, vấn đề nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn. Nhìn thế nào cũng thấy hai người xứng đôi.
[1] Ánh mặt trời buổi trưa: Ý nói lấn át tất cả mọi người để tỏa sáng nhất.
Đinh Chúc xắn tay áo lên, nhiệt tình nói, “Có giấy Tuyên Thành [2] và bút lông không? Tôi sẽ viết mấy dòng, coi như quà tặng nhân dịp kỷ niệm sáu năm ngày ra mắt của Diệc Dương.”
[2] Giấy Tuyên Thành: Hay còn được gọi là giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa. Tại Trung Quốc người ta coi giấy Tuyên là vua của các loại giấy và là loại giấy bền nghìn năm.
Nhân viên chương trình đi đến đưa mấy món đồ mà Đinh Chúc cần. Tiền bối Đinh viết thư pháp một cách tao nhã, phóng khoáng. Có thể nói, một chữ của ông đáng giá ngàn vàng, trên thị trường hiện nay khó có thể mua được thư pháp do chính tay Đinh Chúc viết. Nhưng ngay tại đây, ông không keo kiệt mà viết tặng Từ Diệc Dương dòng chữ: Sự nghiệp phát triển, tình duyên hạnh phúc.
Người chủ trì nở nụ cười, “Thầy Đinh không hổ là người theo trường phái thực tế nên mấy lời chúc của thầy cũng rất thực tế.”
Từ Diệc Dương nhận lấy phần quà tặng quý giá, chân thành nói, “Cảm ơn tiền bối, cháu rất thích câu đối ‘tình duyên hạnh phúc’.”
‹ Anh trai Từ muốn yêu đương rồi? ›
‹ Tự nhiên có cảm giác anh tôi đang yêu đương bí mật ›
‹ Mau ngậm hết miệng lại, mấy người đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe ›
‹ Anh trai nhà chúng ta muốn tìm người để hẹn hò rồi ›
Thang Mặc hai tay ôm ngực, “Tôi không có gì để tặng nên sẽ tặng cậu một vai diễn. Những bộ phim sắp tới do tôi làm đạo diễn cậu có thể tùy ý chọn vai.”
‹ Đạo diễn Thang chơi lớn thật đấy! Quá đỉnh! ›
‹ Không hổ danh là đạo diễn có tiếng trong giới, không ai có thể bằng anh ấy hết. Chẳng phải có một blogger tâm linh nổi tiếng đoán rằng trong mười năm đạo diễn Thang có
thể nhận giải oscar à?›
‹ Ôi! Diễn viên tôi thích và đạo diễn tôi thích sắp kết hợp với nhau ›
‹ Đạo diên Thang là bạn cùng khóa, cùng tốt nghiệp với anh tôi đấy nhưng mà chưa thấy hai người hợp tác bao giờ. Rất mong chờ lần hợp tác sắp tới này! ›
Quả nhiên Từ Diệc Dương không bất ngờ chút nào. Tác phẩm do Thang Mặc đứng ra làm đạo diễn không nhiều nhưng mỗi bộ phim do anh ta làm đều nổi tiếng, thu về vô số giải thưởng. Thang Mặc là người theo chủ nghĩa cầu toàn, một khi bắt tay vào làm thứ gì đều sẽ cố gắng chạm tới cái gọi là chân thiện mỹ. Bởi vậy một năm anh ta mới cho ra được một tác phẩm điện ảnh.
Mấy cái thứ phi logic hay vài hạt sạn nhỏ các phim khác mắc phải không bao giờ tồn tại trong phim của Thang Mặc làm đạo diễn.
Có thể nói, tác phẩm Thang Mặc đều là những sản phẩm tinh tế bậc nhất. Hơn nữa anh ta còn đang trong giai đoạn sự nghiệp phát triển, ai cũng mong ngóng tác phẩm mới của anh ta.
Từ Diệc Dương gật đầu, “Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ hợp tác với cậu.”
Đến lượt Kiều Hội, cô nói vài câu chúc mừng, “Tiền bối Từ, anh là nam diễn viên mà em ngưỡng mộ nhất trong giới. Từ nhỏ em đã xem phim của anh mà lớn lên …” Nói được một nửa, Kiều Hội đột nhiên nhận ra, mấy lời này như thể chê anh rất già vậy.
Cô nhất thời cứng họng, không biết nói gì nữa. Kiều Hội lén nhìn biểu cảm của Từ Diệc Dương, phát hiện anh khóe môi anh hơi nhếch lên, cười như không cười nhìn mình.
Biểu cảm này là tức giận hay không tức giận? Có lẽ anh sẽ không giận cô đâu?
Kiều Hội ho nhẹ một tiếng, tùy ý kết thúc lời chúc một cách tự nhiên, “Em thích tất cả các bộ phim mà tiền bối đóng. Vậy nên chúc anh có một buổi kỷ niệm ra mắt sáu năm vui vẻ,”
Đáy mắt Từ Diệc Dương tràn đầy ý cười, “Tối nay anh rất vui.”
‹ Anh trai nhà tôi nói vừa nói bản thân rất vui đấy ›
‹ Người mới có tâm quá! ›
‹ Tôi ngồi cười từ nãy tới giờ, người mới đang nói đến đoạn xem phim của anh trai Từ mà lớn đột nhiên sắc mặt thay đổi, chắc là cô ấy nhận ra bản thân lỡ lời rồi ›
‹ Hẳn là thế, hai người kém nhau tới chín tuổi. Lúc anh tôi ra mắt, người mới vẫn đang học sơ trung. Nhìn người mới đang vui vẻ đột nhiên biến sắc tôi cũng bất giấc bật cười ›