Từ Diệc Dương còn chưa kịp trả lời, Thang Mặc ngồi bên cạnh đã cười lạnh một tiếng, giúp anh trả lời, “Cậu ta thích kiểu cô gái nhỏ.” Ngay cả khi đóng phim cũng không quên giúp người đó nhận một vai. Kiều Hội năm nay mới hai mốt tuổi còn Từ Diệc Dương đã tròn ba mươi, cách nhau chín tuổi nên Thang Mặc gọi Kiều Hội là cô gái nhỏ.
Tên đàn ông thối này không biết xấu hổ, bày mưu tính kế trêu trọc trái tim con gái người ta. Hết lần này đến lần khác tạo cơ hội ở gần Kiều Hội. Anh ta thắc mắc không biết Kiều Hội có thích kiểu người như Từ Diệc Dương không.
Thang Mặc hai tay ôm ngực, bày ra bộ dạng như đang xem kịch.
Nam thứ nở nụ cười lúng túng, “Đạo diễn Thang hài hước quá.”
Hài hước cái gì? Lời anh ta nói đều là thật.
Từ Diệc Dương nở nụ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Đúng là vợ của anh tuổi còn nhỏ bởi vậy Thang Mặc nói anh thích cô gái nhỏ là không sai.
Chương Tô Lệ nhẹ nhàng thở ra, tuổi cô ấy không lớn có lẽ vẫn có thể được gọi là cô gái nhỏ.
Cô ấy nhìn về phía Từ Diệc Dương, “Diệc Dương, sau khi anh đóng xong bộ phim này có kế hoạch gì không?”
Từ Diệc Dương nhìn thoáng qua Kiều Hội rồi mới trả lời, “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sau khi đóng xong bộ phim nay anh sẽ không nhận thêm kịch bản nữa. Có lẽ nhận thêm vài chương trình thực tế. Đương nhiên phải xem xét tình hình khi đó đã.”
Chương Tô Lệ có chút không hiểu, chuyện ngoài ý muốn anh nói đến là gì? Từ khi ra mắt đến nay Từ Diệc Dương đã được đứng trên đỉnh kim tự tháp ngắm phong cảnh, chưa có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với anh cả. Từ Diệc Dương luôn duy trì được độ nổi tiếng, kịch bản tốt gửi đến anh nhiều vô số. Thậm chí còn có người nguyện ý viết kịch bản theo yêu cầu của anh.
Khóe môi Từ Diệc Dương cong lên, “Ví dụ như đột nhiên lên chức ba.” Nếu năm nay anh được lên chức bố thì mọi kế hoạch sắp tới sẽ hoãn lại hết. Anh đã làm việc chăm chỉ trong vài năm qua, đủ tiền mua sữa bột. Dư giả để chăm sóc Kiều Hội và đứa con trong tương lai.
Chương Tô Lệ tâm trạng bất ngờ, còn những người khác lại không hiểu ý anh.
Thang Mặc hừ một tiếng, tên đàn ông thối này cũng giỏi tưởng tượng thật, vợ còn chưa có đã nghĩ đến chuyện làm ba.
Kiều Hội mím môi, dưới ánh đèn điện khuôn mặt trắng sáng mịn màng ửng hồng. May mà mọi người đều bị câu nói của anh thu hút sự chú ý nên không ai để ý biểu cảm của cô.
Nam thứ khẽ cười, “Xem ra ảnh đế của chúng ta muốn kết hôn, muốn trở thành người ba tốt rồi.”
Nữ nhị gật đầu hùa theo, “Đến lúc đó, ảnh đế có thể mời chúng tôi ly rượu tân hôn không?”
Từ Diệc Dương lại một lần nữa liếc mắt nhìn Kiều Hội, “Đương nhiên có thể.”
Nam thứ vui vẻ nói, “Vậy chúng tôi sẽ đợi đến ngày đó, hẳn là không xa đâu nhỉ?”
Lời nói khi nãy của anh lộ ra nhiều thông tin.
Một tin là anh muốn kết hôn sinh con, tin còn lại là có lẽ Từ Diệc Dương đã có người trong lòng.
Lòng bàn tay Chương Tô Lệ bắt đầu đổ mồ hôi, lúc trước cô ấy còn vui vẻ vì CP thanh mai trúc mã, hiện tại vì câu nói chứa nhiều ẩn ý của anh mà lo lắng.
Anh thật sự đã có người mình thích?
Bữa cơm được tiếp diễn, mỗi người ai cũng có suy nghĩ riêng.
Trở về khách sạn, Kiều Hội một lần nữa bịt kín toàn thân đi đến phòng Từ Diệc Dương. Cô cảm thấy mình nên nói chuyện với anh.
Sau khi mở cửa nhìn thấy Kiều Hội anh có hơi bất ngờ, nhìn thấy cô vợ nhỏ chủ động tìm mình đương nhiên anh rất vui vẻ.
Anh pha cho cô một ly sữa nóng.
“Tìm anh để đối diễn?” Hay là nhớ anh? Ý này Từ Diệc Dương không nói hẳn ra, anh biết da mặt Kiều Hội mỏng.
Kiều Hội ngồi trên giường hai chân xếp bằng, không biết nên nói thế nào với anh. Khi đối mặt với Từ Diệc Dương cô phát hiện bản thân không cách nào nói ra chuyện này.
Từ Diệc Dương là người nhạy bén, anh ngay lập tức phát hiện ra Kiều Hội có chuyện muốn nói.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, “Sao vậy? Muốn nói chuyện gì với anh?”
Kiều Hội mở lời, “Em muốn nói với anh …”
“Hửm?”
Kiều Hội lấy hết can đảm nói, “Về chuyện đứa nhỏ.”
Cô không dám nhìn vào mắt anh, cô sợ nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Từ Diệc Dương.
Anh năm nay đã ba mươi tuổi, chắc hẳn rất muốn lên chức ba.
Nhưng cô cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ, bình thường nói chuyện với Trịnh Gia Gia đều bàn về ăn cái gì, mua thứ gì, xem phim nào chứ chưa nói đến đề tài con cái, đó là một phạm trù xa xôi. Kiều Hội chưa chuẩn bị tâm lý, càng không biết sau này mình có thể trở thành người mẹ tốt không. Quan trọng là thời gian kết hôn của anh và cô không dài, chưa hiểu nhiều về đối phương nếu có con thì quá nhanh. Cô không biết bản thân có thích nghi nổi hay không.
Hơn nữa, sự nghiệp của cô mới đang bắt đầu, chị Hoan nói tương lai của cô còn dài. Cô muốn mau chóng thoát khỏi sự kiểm soát kinh tế của ba Kiều.
Trước khi biết cô kết hôn với anh, ba Kiều đã dùng vấn đề kinh tế ép cô nghe lời, câu nói ấy in sâu trong đầu Kiều Hội.
Ông nói, “Lương của người đại diện và trợ lý của con vẫn là ba trả! Không có ba bọn họ sẽ đối tốt với con sao?”
Vào thời khắc đó cô hiểu ra không có tiền sẽ khiến con người ta khổ sở tới mức nào. Lời ba Kiều mặc dù quá đáng nhưng từng câu từng chữ của ông đều là thật.
Nếu ông sa thải chị Hoan, ngăn cản cô bước chân vào giới giải trí thì cô sẽ không cách nào phản kháng. Bởi vậy cô muốn sự nghiệp của mình có chuyển biến, ít nhất nó
giúp cô có thể dõng dạc nói với ba Kiều mình không cần đến tiền tài của ông.
Sự nghiệp phát triển giúp cô tự tin hơn. Cô biết Từ Diệc Dương đáng tin cậy nhưng cô không muốn bản thân không dựa vào ba Kiều nữa sẽ chạy đến dựa dẫm vào Từ Diệc Dương.
Cô tin bản thân có thể độc lập về kinh tế, kiếm tiền nuôi đứa con tương lai của hai người.
Thật ra tối nay không phải lần đầu tiên Từ Diệc Dương nhắc đến chuyện này.
Lần trước khi sắp kết thúc chương trình, tâm trạng cô không tốt anh đã nói về sau hai người có thể tham gia nhiều chương trình khác. Ví dụ như chương trình 《 Mẹ Là Siêu Nhân 》, 《 Bố ơi, mình đi đâu thế? 》nhưng cô đã lảng tránh.
Có thể trốn một lần nhưng không thể trốn tránh nhiều lần. Cô nghĩ hai người phải thẳng thắn nói chuyện này.
Từ Diệc Dương nghiêm túc nhìn cô ‘ừm’ một tiếng.
“Em cảm thấy … em cần thêm thời gian …”
Từ Diệc Dương biết câu nói của mình trong bữa ăn khi nãy đã khiến cô nghĩ nhiều.
Giọng nói anh dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt bàn tay mềm mại của cô, “Em đừng vì chuyện này mà căng thẳng, chuyện sinh con cứ thuận theo tự nhiên.”
Sau khi quay xong bộ phim này, có lẽ anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian dài.
Kiều Hội nâng mắt nhìn anh, “Từ tiên sinh, có thể cho em thời gian một năm để chuẩn bị không?”
Mấy lần trước quan hệ bọn họ không dùng cách gì phòng tránh cả, cũng may kỳ kinh nguyệt của cô vẫn đến đều đặn.
Nếu chưa muốn có con vậy thì cần phải dùng các biện pháp phòng tránh.
Từ Diệc Dương im lặng một lúc mới nói, “Con cái là chuyện riêng của hai chúng ta, Từ phu nhân anh tôn trọng suy nghĩ của em.”
Kiều Hội rũ mắt, giọng nói cô rất nhỏ, “Em xin lỗi.”
Ngày trước mẹ anh hối thúc kết hôn, có lẽ vì muốn lên chức bà ngoại. Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần tốt.
Từ Diệc Dương thở dài, “Đừng nói xin lỗi, là anh chưa đủ tốt.”
° ° °
Lúc từ trong phòng anh đi ra, Kiều Hội gặp mặt Thang Mặc.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau vài giây.
Đáy lòng Thang Mặc thầm mắng Từ Diệc Dương một câu, cái tên này đúng là cẩu.
Anh ta mở lời, “Tìm Từ Diệc Dương đối diễn?”
Trong tay Kiều Hội không cầm kịch bản, trống không ai nhìn cũng biết không phải đến đối diễn nhưng vì Thang Mặc đã cho cô bậc thang đi xuống nên Kiều Hội gật đầu, “Vâng.”
Quen biết Từ Diệc Dương nhiều năm đây là lần đầu tiên Thang Mặc giúp cậu ta, “Em cảm thấy Từ Diệc Dương thế nào?”
Kiều Hội bất ngờ, cảm giác áy náy đối với Từ Diệc Dương vẫn còn giờ bị Thang Mặc hỏi nên cô cảm thấy áy náy hơn.
“Tiền bối Từ rất tốt, cực kỳ tốt, trên đời này không có ai tốt hơn anh ấy.”
Thang Mặc, “…” Anh ta nhiều chuyện quá rồi, không nên xen vào chuyện người khác.
Hóa ra không phải mình Từ Diệc Dương đơn phương? Cả hai người bọn họ đều có ý với nhau.
Anh ta vốn muốn xem Từ Diệc Dương bị từ chối không ngờ anh ta lại bị nhét một tô cơm chó vào miệng.
“Tôi biết rồi, sáng mai đến lượt em diễn nên đi nghỉ sớm đi.”
“Vâng ạ.”
° ° °
Có lẽ vì hôm qua đã suy nghĩ cẩn thận về tương lai nên ngày hôm sau khi diễn với Từ Diệc Dương cô phát huy rất tốt.
Lúc trước đồng ý kết hôn với Từ Diệc Dương, khi ấy cô không có tham vọng lớn nhưng hiện tại cô đã có tham vọng, có mục tiêu. Đầu tiên, cô muốn thoát khỏi sự kiểm soát về kinh tế của ba Kiều sau đó tự mình trả lương cho trợ lý và chị Hoan. Muốn được như vậy cô phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền. Mà muốn kiếm được tiền cô phải nổi tiếng!
Bây giờ cô không phải nghệ sĩ tuyến mười tám nhưng đang ở mức trên đó tý xíu.
Hiện tại, Kiều Hội mặc bộ đồ lông cáo đỏ rực, tóc đen xõa dài, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp kiêu kỳ. Giữa trán còn điểm một chấm đỏ, tạo hình dị vực khiến khuôn mặt càng nổi bật hơn.
Mọi người trong trường quay thấy cô đều trò mắt bất ngờ.
Bọn họ biết Kiều Hội xinh đẹp nhưng bình thường cô ít nói bởi vậy họ không để ý lắm nhưng giờ thấy Kiều Hội mặc đồ cổ trang giống như yêu tinh hút hồn, mỗi cử chỉ ánh mắt đủ để hạ gục người đối diện.
Trợ lý đạo diễn chống cằm nói chuyện phiếm với biên kịch ở bên cạnh, “Có tướng mạo, có tài nguyên, có tham vọng … Theo tôi nghĩ, Kiều Hội sẽ là Chương Tô Lệ tiếp theo.”
Biên kịch nở nụ cười, “Tôi không nghĩ vậy.”
Trợ lý đạo diễn quay sang nhìn anh ta, “Cậu quan sát để ý đến cô ấy à?”
Biên kịch không dấu diếm gật đầu, “Lúc trước tham gia chương trình kia đã giúp cô ấy nổi tiếng, bây giờ lại được tham gia bộ phim này. Anh thấy đó, cô ấy xuất hiện ở đâu thì Từ Diệc Dương có mặt ở đó.”